Trần Hoan

Chương 27

Tàu xe mệt nhọc, chạng vạng hai người cũng về tới nhà.

Mẫu thượng đại nhân Tống Chân cùng phụ thân đại nhân Sầm Khâm đã chuẩn bị bữa tối từ sớm.

“Ba mẹ, bọn con đã về.”

Sầm Khâm ra mở cửa, trên người còn mặc tạp dề, Tống Chân bưng nước trà đem ra.

“Mau vào đi thôi, cuối cùng cũng về rồi, vào ngồi đi.”

Trần Mộc xách lễ vật vào nhà: “Ba, mẹ, năm mới vui vẻ. Có chút quà gọi là tâm ý của tụi con.”

Những câu quan tâm săn sóc, không hề mang theo cái giá của Trần thiếu gia S thị.

Sầm Khâm cùng Trần Mộc chuyện trò vui vẻ, Sầm Hoan mặc vào tạp dề, vào bếp phụ giúp Tống Chân.

“Mẹ.”

Tống tiên sinh lưu loát sắt củ từ, quay đầu nhìn Sầm Hoan.

“Con trai ta sao lại gầy thế này.”

Sầm Hoan bất đắc dĩ cười: “Mỗi ngày ăn ngon ngủ kĩ đó, gầy làm sao được.”

“Lúc trước không đồng ý chuyện hai đứa, là vì thấy con quá mềm lòng, không trấn được hắn. Hiện tại khá tốt rồi, nhưng trông con không thực sự vui vẻ, làm sao vậy?”

Sầm Hoan không nghĩ tới mấy lời của Tống Chân, lại nhất châm kiến huyết. Một đứa trẻ rời nhà đi xa, chịu biết bao uất ức, thật khó khăn mới kết vảy để lại sẹo. Ở trước mặt mẫu thân mình, lại nghe thấy mấy lời kia.

Cậu nhẫn nhịn không để nước mắt rơi.

“Không có chuyện gì cả, hôm nay ngồi xe cả ngày, mệt quá thôi.”

“Mệt thì lát nghỉ ngơi sớm một chút.”

Buổi tối hai người tất nhiên ở chung một phòng.

Sầm Hoan rúc vào trong lòng Trần Mộc, cắn y một cái.

“Ui da -” thật ra không hề đâu, y chỉ đang vờ thuận theo hành động của cậu, “Bảo bối nhi, ai chọc em không thoải mái vậy?”

“Là anh đó.”

Trần Mộc hiểu, Sầm Hoan ở bên cạnh mình, không có nghĩa cậu hoàn toàn tha thứ cho y. Cậu quá thiện lương, đem miệng vết thương cất giấu đi, sau đó để cho hai người họ một cơ hội bắt đầu lại từ đầu.

Y sao có thể không quý trọng chứ.

“Bảo bối nhi em cắn mạnh vào, cho bõ tức.”

Sầm Hoan nhả ra: “Hôm nay mẹ em hỏi vì sao không vui vẻ.”

“Em cũng không biết vì cái gì mà mình lại không vui. Rõ ràng hiện tại anh ở bên cạnh, lại đối xử với em tốt như vậy, em vì cái gì lại không vui cơ chứ?”

Nước mắt kìm nén từ lâu rốt cuộc chảy ra, rơi trên ngực Trần Mộc.

Trái tim y quặn thắt.

“Anh sẽ không dối gạt em nữa. Tiểu Hoan, em còn chưa xem kĩ thỏa thuận li hôn đi, hiện tại toàn bộ tài sản của anh đều thuộc về em.”

“Anh trước giờ chưa từng muốn để em đi.”

Y nhẹ nhàng lau đi nước mắt vương trên mặt Sầm Hoan, ôm cậu thật chặt.

“Không sao cả, trừ bỏ em, mọi chuyện đều không sao hết. Tài sản của anh em muốn cầm thì cầm, không muốn lấy cũng không sao, em muốn phục hôn chúng ta sẽ đi đăng kí lại, em không muốn, anh sẽ để em bạch phiêu cả đời.”

“Nếu em muốn rời bỏ anh, thì… chuyện này, không thể được.”

“Tiểu Hoan, anh yêu em.”

Lòng bàn tay y che lên vết sẹo của Sầm Hoan, vết sẹo kia không biến mất được, nhưng không còn chói mắt như trước, hơn nữa bị lòng bàn tay che lại cảm giác có chút ấm áp.

Sầm Hoan khóc càng lớn hơn, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên nhìn y.

Thở phì phò lên án: “Lời hay đều bị anh giành nói hết.”