Trang Viên Hoa Hồng Trắng

Chương 1: 1 Lâu Đài Cổ Hoa Lệ

"Tư Viện, mình muốn ăn món cá chua ngọt cậu làm, thịt chua ngọt, còn có phật nhảy tường nữa." Vừa vào cửa Mễ Lạc đá giày cao gót trên chân xuống, tháo đôi bông tai kim cương lóng lánh, nằm phịch xuống ghế sô pha, lười nhác chẳng buồn nhúc nhích.

Chiếc váy hai dây màu đen ôm trọn bộ ngực đẫy đà căng tròn của cô ấy.

Cô xinh đẹp, kiều diễm tươi sáng, mỗi khi làm nũng thì tựa như chú chim hoàng oanh chọc người thương mến.

Bộ váy đen càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, nhìn đầy cám dỗ.

Tư Viện gập máy tính lại, đi tới kéo làn váy của cô ấy xuống.

"Ngay cả không có ai thì cũng đừng như vậy."

Mễ Lạc cong cong mắt, cười rộ lên: "Tư Viện, cậu cứ bảo thủ như thế, trách không được bạn trai chạy theo người khác."

Nói xong không khí lập tức đóng băng lại.

Mễ Lạc tự biết mình nói sai, nhưng cô ấy đã quen nói thẳng như vậy rồi, cũng không định xin lỗi.

Trái lại Tư Viện châm chọc tự giễu: "Cậu nói rất đúng, quả thực mình quá cổ hủ."

Cô cũng không tức giận, đi đến phòng bếp mặc tạp dề, lấy nguyên liệu nấu ăn từ tủ lạnh rồi an tĩnh nấu cơm.

Mễ Lạc liếm môi đỏ dưới, ngồi dậy.

Nhìn thấy trên bàn có quả táo đỏ, tiện tay cầm một quả cắn.

Cô đi chân trần đến phòng bếp, nhìn bộ dáng bận rộn của Tư Viện bận, hỏi: "Tìm việc thế nào rồi?"

Tư Viện ngừng một chút, lắc lắc đầu.

Tình hình hiện tại không mấy lạc quan, cô đã 30 tuổi, các ngành nghề hiện giờ đều cường điệu đây là thời đại trẻ hóa, 30 tuổi không nên đi tìm việc mà hẳn phải đi gây dựng sự nghiệp mới đúng.

Nhưng cô lấy đâu ra vốn để khởi nghiệp?

Bạn trai mười năm cầm tiền của cô đi khởi nghiệp rồi thất bại hết lần này đến lần khác, cuối cùng còn dụ cô lấy hết số tiền còn lại xong chạy trốn.

Trước khi đi còn chỉ trích Tư Viện là ả đàn bà xui xẻo nhàm chán, bản thân sở dĩ không thể phát tài đều là do cô làm liên lụy.

Tư Viện khóc không ra nước mắt, bởi vì không trả nổi tiền thuê nhà nên bị chủ nhà đuổi đi.

Trong lúc kéo vali đi trên đường cái thì gặp Mễ Lạc.

Mễ Lạc gặp được cô, bất chấp tất cả mà đưa người về nhà.

Tư Viện biết cô ấy gả cho người có tiền, nhưng không biết người đó lại tốt như vậy.

Xe chạy vào một tòa trang viên sang trọng, xa xa có thể nhìn thấy một tòa lâu đài tráng lệ kiểu châu Âu.

Hai bên lối vào là những cây thông, cây bách được cắt tỉa gọn gàng trồng san sát nhau, trước lâu đài là một đài phun nước khổng lồ, con đường uốn lượn hai bên được trồng đầy hoa hồng trắng.

Đây là hoa hồng Anh quốc, khắp cả trang viên tràn ngập phong cách nước Anh.

Tư Viện không khỏi tự ti, tuy cùng là bạn đại học, nhưng có một số người từ khi sinh ra đã có số phận tốt hơn cô.

Lúc ấy cô nghĩ uống trà xong rồi đi, nhưng Mễ Lạc không chịu.

Nghe nói cô không còn chỗ để về thì lập tức giữ cô ở lại, nói là chờ đến khi cô tìm được việc rồi chuyển đi cũng không muộn.

Tư Viện thật sự không còn chỗ để đi, vè thế đành mặt dày ở lại.

Vì vẫn còn lại chút tôn nghiêm, cô chủ động gánh vác trách nhiệm giúp việc.

Giúp đỡ quét tước nhà ở, nấu cơm giặt giũ.

Nói ra cũng kỳ quái, cả một trang viên lớn như vậy, người hầu lại chẳng có mấy người.

Cả tòa lâu đài cô mới chỉ gặp qua tài xế và quản gia, còn có vài người làm vườn nữa.

Mễ Lạc nói chồng cô ấy không thích quá nhiều người, cho nên trong nhà chỉ có vài người, khi nào tới giờ sẽ có người giúp việc đến dọn vệ sinh.

Tư Viện cảm thấy quái lạ, đặc biệt là ánh mắt của quản gia nhìn cô cứ khiến trong lòng cô run rẩy.

Đó là một ông già nghiêm nghị, với khuôn mặt dài và mắt hình tam giác, tròng mắt lại có màu xanh xám.

Lúc ông nhìn chằm chằm người khác thì có khi ngay cả người suy nghĩ ngay thẳng cũng khó tránh khỏi khiếp đảm, chỉ sợ bản thân làm sai cái gì sẽ bị ông nghiêm khắc răn dạy.

Nhưng cô chưa từng thấy quản gia tức giận, ông ta làm cái gì cũng đều nho nhã lễ độ, chu đáo vững vàng.

Nghe nói Mễ Lạc muốn giữ bạn lại cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng đi sắp xếp chỗ ở.

Mễ Lạc nói cô cứ coi ông ấy như người máy là được, nếu có việc gì thì nhờ thoải mái ông ấy chắc chắn sẽ làm tốt.

Tất nhiên Tư Viện không dám, cô chẳng qua chỉ là khách ở nhờ, làm sao dám lên mặt sai bảo quản gia nhà người khác.

Hoang mang ở mấy ngày, thấy người ở đây vẫn chưa dùng ánh mắt khác thường đánh giá cô, Tư Viện mới thoáng yên tâm một chút.

Trang viên rất lớn, nghe nói trên trăm căn phòng.

Tư Viện thật sự không rõ lắm, từ khi nào Dư Kinh lại có trang viên tư nhân lớn như vậy.

Mễ Lạc nói với cô rằng tổ tiên Ôn gia đã di cư sang châu Âu vào Thế chiến thứ 2, sau đó kết hôn với một quý tộc Anh quốc.

Trải qua biết bao thế hệ, gia nghiệp ngày càng lớn.

Đây chỉ là một sản nghiệp nhỏ của họ ở Trung Quốc của họ thôi, chồng cô ấy thậm chí còn được ban tước vị công tước.

Thời điểm nói tới chuyện này, Mễ Lạc không khỏi đắc ý.

Cô ấy rất xinh đẹp, khi còn đi học lúc nào cũng trốn học để hẹn hò, quen biết với toàn phú nhị đại, chúng tinh phủng nguyệt.

So với người có nhan sắc bình thường, chỉ biết vùi đầu vào học tập như Tư Viện thì chắc chắn cuộc sống của cô ấy nhiều màu sắc hơn.

Trước đây một nhiều người khinh thường cô ấy đều ngấm ngầm giở đủ trò sau lưng.

Chỉ có Tư Viện là không tham gia cùng mấy người đó, đây cũng là nguyên nhân Mễ Lạc sẵn sàng kết bạn với cô.

Theo như lời Mễ Lạc nói, nội tâm Tư Viện trong sáng sạch sẽ, là người bạn đáng giá để kết giao.

Nghĩ vậy, Tư Viện có chút áy náy.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy trang viên lớn như vậy, cô từng có ý ghen ghét.

Tuy rằng chỉ là một phút ngắn ngủi, nhưng cô đã thật sự nảy sinh suy nghĩ ghen ghét như vậy.

Ác ý nghĩ rằng chẳng qua cô ấy xinh đẹp như vậy nên mới được sống tốt thế thôi.

Nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, cười nhạo bản thân đúng là bị điên mà.

Những điều tốt đẹp đến đều xuất phát từ sự nỗ lực, cô ghen ghét làm cái gì?

Ở lại được vài ngày, Tư Viện chỉ mong muốn nhanh chóng tìm được công việc rồi dọn ra ngoài.

Mễ Lạc đã từng nói nhờ chồng cô ấy hỗ trợ sắp xếp công việc cho cô, nhưng Tư Viện từ chối.

Bạn bè bây giờ xưa đâu bằng nay, bản thân cứ quấn lấy cô ấy, khó tránh khỏi bị nổi lên hiềm nghi.

Cho dù chỉ còn chút ít lòng tự trọng thảm thương cô cũng không muốn bị người ta cười nhạo chèn ép.

Mễ Lạc thấy thế cũng không miễn cưỡng, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống hàng đêm sanh ca của mình.

Chồng cô ấy thường xuyên đi công tác nên không ở nhà, cô ở đây đã gần một tháng rồi mà vẫn chưa gặp người đó bao giờ, thậm chí trong nhà ngay cả bức ảnh cũng không có.

Mễ Lạc dường như cũng mặc kệ, ngày ngày dạo phố mua sắm, đên tối thì tham gia đủ các loại tiệc tùng.

Ngày nào cũng uống say khướt mới trở về, quấn lấy Tư Viện đòi cô làm canh giải rượu cho.

Hôm nay tự dưng cô ấy lại về sớm, trên người cũng không có mùi rượu.

Gặm quả táo nói: "Viện Viện, nói thật hay là cậu đến công ty chồng mình làm đi, vừa hay hôm nay anh ấy về, để mình nói một câu cho."

Tư Viện mở nắp nồi, hai tròng mắt bị hơi nóng hầm hập bốc lên làm ướt.

Cô rối như tơ vò, mặt mũi không thể kiếm được cơm ăn.

Cô giật nhẹ khóe môi, cười nói: "Được, vậy mình đành da mặt dày đồng ý rồi."

Không thể lại tiếp tục ở nhờ nữa, trước tiên cứ có công việc đã, rời đi rồi nói sau.

Mễ Lạc mừng khôn xiết, lao tới ôm chầm lấy cô nũng nịu nói: "Cuối cùng cậu cũng đồng ý rồi, cậu yên tâm, mình nhất định bảo chồng cho cậu làm vị trí việc nhẹ lương cao nhất."

Nguyên liệu trong tủ lạnh rất phong phú, nhưng mà không còn thời gian làm phật nhảy tường nữa rồi rồi.

Tư Viện bưng đĩa cá và thịt chua ngọt lên bàn, nấu thêm hai món ăn kèm và một món canh.

Lúc đi ra, trước bàn ăn bỗng xuất hiện một người đàn ông mặc sơ mi trắng.

Anh có một khuôn mặt lai với ngũ quan sắc nét, rắn rỏi đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn những mỹ nam do các tạp chí lớn bầu chọn.

Tay áo sơ mi trắng xắn tới khuỷu tay, cúc áo trước ngực mở hai cái lộ ra vùng xương quai xanh đẹp đẽ.

Anh cầm máy tính bảng nhẹ nhàng lướt, nghe thấy tiếng động liền ngước mắt, đôi mắt xanh biếc khó lường, cái nhìn đánh giá cứ như vậy đặt trên người Tư Viện.

Thấy Tư Viện, khuôn mặt hờ hững của anh dường như hơi không vui.

Tư Viện bị vẻ im lặng và lạnh lẽo trên người anh dọa cho sợ hãi, bưng canh sững sờ đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích hồi lâu.

Mễ Lạc từ trên lầu xuống dưới, cười bổ nhào qua, vòng qua người đàn ông từ phía sau: "Honey, sao anh về mà không gọi điện thoại cho em thế?"

*Hàng đêm sanh ca: thành ngữ Trung Quốc, đề cập đến việc chơi, ca hát và nhảy múa nói chung.

Các bài hát hàng đêm, mô tả cuộc sống của hoàng đế và các tướng lĩnh rất xa hoa và bất hiếu.

Ngày nay, thuật ngữ "hàng đêm sanh ca" được sử dụng để mô tả cuộc sống ăn mòn của một người có sự ham mê và nhục dục.

(Nguồn Baidu)

Editor có lời muốn nói: Vì bối cảnh truyện là Vampire, nam chính cũng sống cả nghìn năm rồi nên đôi khi mình sẽ để xưng hô là hắn nhé.

Do chị nữ chính không biết nên cứ gọi là anh trước, về sau có thể thay đổi.

Đọc có vẻ hơi loạn nhưng vì ổng đã một bó tuổi rồi nên cứ vậy nha:)))).