Trêu Nhầm

Chương 13

Edit: Không cần liêm sỉ chỉ cần Thời Yến (Kai’Sa Team)

 

 

Trong hội trường người người nhốn nháo, nhưng không ai dám tùy tiện đến gần vị trí của Thời Yến.

 

Cho nên giọng nói của anh lọt vào tai Trịnh Thư Ý rất rõ.

 

Sau vài giây bối rối, Trịnh Thư Ý cũng không biết Thời Yến đột nhiên gọi mình làm gì.

 

Có việc?

 

Anh tìm đến cô có thể có chuyện quái gì.

 

Ánh mắt những người xung quanh đều đổ dồn lên người Trịnh Thư Ý.

 

Hạ Bác Minh cũng rướn cổ lên, lộ ra ánh mắt tò mò, chọc chọc cánh tay Trịnh Thư Ý.

 

“Anh ấy bảo cô qua đó.”

 

 

Trịnh Thư Ý quay đầu nhìn anh ta, chớp chớp mắt, ý tưởng trong lòng đột nhiên mọc lên như giá đỗ.

 

Cô tiếp tục đánh giá Hạ Bác Minh, hạt đậu nhỏ kia cũng thò đầu ra sinh trưởng.

 

Cuối cùng, ánh mắt dừng ở giao diện WeChat trên điện thoại.

 

Trịnh Thư Ý nghe thấy trong đầu “bùm” một tiếng, hạt đậu nhỏ nổ thành pháo hoa.

 

Thời! Yến! Anh! Ấy! Không! Vui! Rồi!

 

Anh! Ấy! Ăn! Dấm! 

 

Anh! Ấy! Ghen!!

 

Sau khi Trịnh Thư Ý vui mừng hớn hở lăn ba vòng trong đầu, cô vuốt lại tóc, dẫm lên giày cao gót, đoan trang bước từng bước về phía cửa hậu trường.

 

Lúc đẩy cửa ra, nụ cười vui vẻ của cô là xuất phát từ tận đáy lòng.

 

Bây giờ cô rất vui, nếu không phải cân nhắc đến việc địa điểm không thích hợp, cô đã có thể lăn ba vòng ngay tại chỗ.

 

Trong phòng nghỉ và bên ngoài hội trường gần như là hai thế giới tách biệt.

 

Bên trong sáng sủa sạch sẽ, chỉ cần ánh mặt trời rọi vào là đã có thể chiếu sáng cả căn phòng.

 

Mấy chiếc sofa được đặt thành một hàng, trên sàn trải thảm mềm mại, một vài nam nữ thanh niên đứng quanh bàn mặc lễ phục chỉnh tề, trên tay cầm iPad và tập tài liệu, cúi đầu thì thầm.

 

Trong phòng ngoài tiếng thì thầm nhẹ nhàng của họ ra thì không còn tiếng ồn nào khác.

 

Trịnh Thư Ý đuổi theo Thời Yến, hỏi: “Tìm em có chuyện gì?”

 

Thời Yến không nói ngay, anh chỉ vào chiếc ghế sofa sau lưng Trịnh Thư Ý.

 

“Ngồi đi.”

 

Trịnh Thư Ý nghe lời ngồi xuống, vẫn dào dạt mong đợi nhìn anh.

 

Mau!

 

Nói anh ghen đi!

 

Thời Yến cúi đầu, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua khuôn mặt cô.

 

Anh nhìn Trịnh Thư Ý, nhưng không nói gì.

 

Trịnh Thư Ý hơi sốt ruột.

 

Trên mặt cô không giấu được vẻ đắc ý, những suy nghĩ trong lòng cô đều hiện hết trong đôi mắt đó.

 

“Gọi em tới có chuyện gì?”

 

Thời Yến nhấc mí mắt, thản nhiên nói: “Nữ phóng viên bên cạnh cô đâu?”

 

Trịnh Thư Ý chớp chớp mắt, dáng vẻ tựa hồ không hiểu.

 

Thời Yến lặp lại lần nữa: “Nữ phóng viên đi cùng cô.”

 

Trịnh Thư Ý đờ ra, cảm giác huyệt thái dương giật giật.

 

Thần kinh căng thẳng, sau đó lúc cô hiểu được Thời Yến có ý gì, sợi dây thần kinh bỗng chốc đứt gãy.

 

Gọi cô tới đây là để hỏi thăm Tần Thời Nguyệt?

 

Hóa ra vừa rồi, anh thật sự nhìn Tần Thời Nguyệt sao?

 

Trịnh Thư Ý hít sâu một hơi.

 

Cô cắn răng cười, “À, tôi sẽ gọi cô ấy giúp anh.”

 

Nghe được lời cô nói, Thời Yến nhướng mày.

 

Trịnh Thư Ý chậm rãi lấy điện thoại ra, quay người đưa lưng về phía Thời Yến, cố gắng làm cho mình thoạt nhìn không có sơ hở gì. 

 

Cô sợ mình sẽ run lên vì tức giận.

 

Không có WeChat của Tần Thời Nguyệt, Trịnh Thư Ý gọi trực tiếp vào số điện thoại của cô ấy.

 

Lúc này Tần Thời Nguyệt đang ở quán cà phê bên ngoài hội trường, xung quanh không ít người, nhưng điều kiện tổng thể rất sạch sẽ và yên tĩnh.

 

Ngồi trên ghế đẩu cao không có ai quấy rầy, cô nghịch điện thoại hơn nửa tiếng đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cứ thế đợi đến khi buổi họp báo kết thúc cũng không tệ.

 

Ai ngờ Trịnh Thư Ý đột nhiên gọi điện thoại tới.

 

Nhịp tim Tần Thời Nguyệt đột nhiên tăng tốc, ngay cả da đầu cũng bắt đầu ngứa ran.

 

Không phải cô sẽ bị bắt trở lại buổi họp báo chứ…

 

“Alo.”

 

Trịnh Thư Ý định nói, nhưng khi lời đến cổ họng lại ngập ngừng vài lần rồi mới nói: “Tiểu Nguyệt, em đang ở đâu?”

 

“Quán cà phê ngay bên ngoài.”

 

Tần Thời Nguyệt dừng lại một chút, bổ sung thêm, “Em chưa đi đâu, chỉ là bên trong chán quá.”

 

“À à, em đi rồi à.”

 

“?”

 

“Không sao không sao, không cần phiền phức như vậy.”

 

“??”

 

“Ừ ừm, em nghỉ ngơi cho tốt đi, vậy chị cúp máy nhé.”

 

“???”

 

Trịnh Thư Ý nhẹ nhàng thở hắt ra, lúc quay người lại, trên mặt tỏ vẻ “Anh xem, tôi cũng không còn cách nào”.

 

“Sếp Thời, cô ấy đã đi rồi.”

 

Thời Yến: “Đi đâu?”

 

Này, anh còn quản người ta đi đâu à!!!

 

Trịnh Thư Ý: “Cô ấy không được khỏe nên về nhà.”

 

Lúc nói những lời này, biểu cảm trên mặt Trịnh Thư Ý vô cùng đặc sắc.

 

Rõ ràng đang giận muốn chết, lại phải giả vờ bình tĩnh và nhẹ nhàng.

 

Thời Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đang chói chang, anh híp mắt lại, nheo mắt che đi nụ cười.

 

“Cô ấy không khỏe chỗ nào?”

 

Hả!

 

Ahhh!!

 

Ahhhhhh!!!

 

Liên quan gì đến anh!!

 

Trịnh Thư Ý định nói không biết, nhưng càng nghĩ càng tức giận, thật sự không nhịn được.

 

“Cô ấy mắc chứng sợ sếp.”

 

“…”

 

“Cô ấy nhìn thấy những nhân vật tầm cỡ như anh sẽ không thở nổi.”

 

“Tức ngực khó thở.”

 

“Buồn nôn muốn ói.”

 

“…”

 

Trịnh Thư Ý khoanh tay, hất cằm, thẳng thắn nói: “Nhưng em thì khác.”

 

“Em nhìn thấy anh trong lòng sẽ như hoa nở rộ.”

 

“Vui sướng như điên.”

 

“Hứng khởi dạt dào.”

 

“…”

 

Đúng lúc này, Trần Thịnh gõ cửa, ló người vào.

 

“Tổng giám đốc Thời, buổi họp báo sắp tiếp tục.”

 

Thời Yến liếc nhìn đồng hồ, lúc ra cửa, ánh mắt anh nhẹ nhàng lướt qua Trịnh Thư Ý, không rõ ý tứ.

 

-

 

Hơn một tiếng nữa trôi qua, Tần Thời Nguyệt vẫn chưa trở lại.

 

Trịnh Thư Ý không ngạc nhiên về kết quả này.

 

Bây giờ trong đầu cô toàn những câu mà Thời Yến vừa hỏi.

 

Mấy lần Hạ Bác Minh bên cạnh nói chuyện với cô, nhưng cô hoàn toàn không chú ý, cả người thẫn thờ nhìn vào máy tính.

 

Buổi họp báo kết thúc, bước vào giai đoạn phỏng vấn cuối cùng.

 

Các phóng viên bắt đầu vây quanh, vô số micro được đưa tới trước đài chủ tịch.

 

Trên khán đài, bóng dáng cô độc của Trịnh Thư Ý xuất hiện rất nổi bật.

 

Cô im lặng, rũ mắt xuống, mím môi, rất hoài nghi về cuộc đời này. 

 

Chẳng lẽ cô đã cầm nhầm kịch bản nữ phụ pháo hôi* rồi ư?

 

(*) Pháo hôi ý chỉ nhân vật phản diện làm nền cho nhân vật chính, thường có kết cục không tốt.

 

Trăm phương nghìn kế quyến rũ, kết quả cuối cùng Thời Yến lại bị Tần Thời Nguyệt không tình nguyện tới đây hấp dẫn.

 

"Tri âm" bây giờ cũng không viết được chuyện xưa đặc sắc như thế nữa.

 

Đợi cô lấy lại tinh thần, đứng dậy nhìn lên đài chủ tịch.

 

Giữa dòng người đông nghịt đã không còn bóng dáng của Thời Yến.

 

Chẳng biết người đã bỏ chạy từ lúc nào.

 

Trịnh Thư Ý ủ rũ đứng một lúc rồi cầm túi xách chạy ra ngoài.

 

Xem tình hình trên đài chủ tịch, cô chắc chắn không thể chen nổi.

 

Cho nên giờ phút này, cô gần như là người duy nhất rời khỏi hội trường, bên ngoài vẫn còn rất vắng, gần như không có ai.

 

Bởi vì thế, Trịnh Thư Ý vừa liếc mắt đã nhìn thấy Thời Yến và Tần Thời Nguyệt đứng đối diện với anh.

 

Hôm nay gió vừa lớn vừa lạnh, Trịnh Thư Ý suýt chút nữa thì hôn mê tại chỗ.

 

Cô không ngờ số phận lại thật sự trêu đùa mình đến vậy.

 

Giữa ban ngày ban mặt, trong hội trường còn có nhiều phóng viên như vậy, Thời Yến lại ngang nhiên đứng ở quảng trường thông đồng với con gái người ta một cách quang minh chính đại như thế.

 

Có! Còn! Cần! Mặt! Mũi! Không!

 

Anh! Còn! Thiếu! Phụ! Nữ! Sao!

 

Trên quảng trường trống trải, một cơn gió thổi qua cuốn theo mấy tờ rơi quảng cáo trên đất, lướt qua chân hai người.

 

Trịnh Thư Ý thấy mái tóc Tần Thời Nguyệt bị gió thổi tung lên từ phía xa, hai người đang thì thầm trong gió.

 

Chốc lát sau, hai người nói chuyện xong, Tần Thời Nguyệt khẽ gật đầu, xoay người đi về phía xe của cô ấy.

 

Thời Yến dường như cũng không lưu luyến bóng lưng rời đi của Tần Thời Nguyệt, quay người bước về hướng ngược lại.

 

Trịnh Thư Ý đang đứng trên bậc thang, nhìn thấy hết một màn này.

 

Cách xa xa, Trịnh Thư Ý không thấy rõ biểu cảm của Thời Yến, cũng chẳng biết phải nói gì.

 

Cô sợ vừa mở miệng sẽ muốn ngửa mặt lên trời hỏi tại sao mình lại khổ sở như vậy.

 

Thời Yến đi vài bước thì dừng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn sang.

 

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Trịnh Thư Ý xoay người rời đi.

 

Cho dù như thế nào thì lúc này đụng mặt Thời Yến, cô vẫn cảm thấy thảm hại.

 

Trên quảng trường chỉ có tiếng còi xe vang vọng từ xa, tiếng gió thổi qua tòa nhà cũng có thể nghe được, cho nên xung quanh rất yên tĩnh.

 

Nhưng Trịnh Thư Ý hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân sau lưng mình.

 

Thời Yến, anh đã đi rồi sao?!

 

Cô bước chậm lại, từ từ quay đầu.

 

---- Thời Yến không đi, anh vẫn đứng ở nơi đó, nhưng không biết chiếc xe của anh đã đậu phía sau từ lúc nào.

 

Anh đang dựa vào xe, vai rộng chân dài, đường nét cơ thể được tôn lên bởi bộ âu phục cắt may gọn gàng.

 

Chỉ là ánh mắt của anh không quá nghiêm túc, đang lười biếng nhìn Trịnh Thư Ý.

 

Con mẹ nó.

 

Trịnh Thư Ý cảm giác giống như anh đang câu cá.

 

Không, kịch bản không phải vậy.

 

Trịnh Thư Ý thu hồi tầm mắt, vờ như không nhìn thấy anh, tiếp tục đi về phía trước.

 

Cô vừa đi vừa nghĩ, rốt cuộc Thời Yến có ý gì.

 

---- Người không rời đi, vẫn đứng đó nhìn cô, như thể đang đợi cô chủ động quay đầu lại.

 

Không đời nào, đừng mơ.

 

Nhưng khi ý chí chiến đấu của cô vừa nổi lên, bước chân lại đột ngột dừng lại.

 

Tại sao cuối lối đi này lại là một! Bức! Tường! Chắn!

 

Phía trước có tường đồng vách sắt, phía sau có Thời Yến.

 

Trịnh Thư Ý sững sờ đứng đó không nhúc nhích.

 

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, sau lưng cô rốt cuộc cũng có tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên.

 

Sau đó, giọng nói của Thời Yến truyền đến.

 

“Cô đứng đây làm gì?”

 

Trịnh Thư Ý: “… Cầu phúc.”

 

“…”

 

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, giọng nói phía sau lại vang lên.

 

“Đi.”

 

Trịnh Thư Ý: “Đi thong thả không tiễn.”

 

Cô vẫn cố chấp nhìn bức tường kia.

 

Đến khi cổ tay đột nhiên bị người ta kéo lại.

 

“Tôi đưa cô về nhà.”