Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 1 - Chương 19: Mua một nô tỳ (1)

Theo thói quen mặt trời vừa ló rạng là dậy, hôm qua trời tạnh ráo là thế, sao hôm nay lại mưa rồi, Vân Tranh rầu rĩ, hôm nay phải đo đạc phân chia đất ở công trường, nghĩ tới cảnh làm việc trong mưa phùn gió bấc thế này, y chẳng muốn ra khỏi nhà chút nào.

Cắn răng một chút, làm thêm 15 ngày nữa thôi là xong việc.

Vân Tranh rốt cuộc đã hiểu ra vì sao mỗi năm phải làm lao dịch, một đám binh tướng óc heo dựa theo suy nghĩ của mình tu sửa thành phòng, nghe nói mỗi năm triều đình đều phát xuống trận đồ, bọn họ làm theo trận pháp, rặng núi ở gần đó bị đào thủng lỗ chỗ, đợi tới mùa xuân mưa to đất đá xuống là thành công cốc hết.

Trừ thành trì tên núi, năm sau còn phải đào lại lần nữa, giờ đã có chỗ đang sụp rồi., c

Nhà Thương lão cũng có cái xe trâu, tính là một lao lực khỏe mạnh, tộc trưởng vốn chỉ cần đưa xe trâu tới là không phải đi lao dịch nữa, nhưng mà tiếc mỗi ngày 20 đồng tiền công, cho nên nhi tử cường tráng của ông phải ngày ngày đi vác đất.

Vân Tranh ngồi ngây ra tên xe trâu, khi qua tảng đá lớn, thấy vẽ ba con chim, còn có cục đá đè lên tấm vải rách, khỏi phải nói, đám Lại Bát săn được ba con chim, muốn Vân Tranh đổi thành vải. Nhìn thấy một con chim vẽ đuôi rất dài, Vân Tranh tươi tỉnh ngay, bọn họ bắt được gà lôi, lông nó làm chăn đệm, còn ưa chuộng hơn cả chăn da hổ dao báo.

Trong Đậu Sa quan có thương nhân chuyên môn thu mua lông vũ, nghe nói lông vũ rất được hoan nghênh ở Biện Lương, một số thợ chuẩn bị dùng lông chim chế Nghê thường y vũ của Dương Ngọc Hoàn, muốn biểu diễn trên lễ mừng thọ thái hậu.

Ấy là tin tức mà Vân Tranh ra chợ nghe ngóng được, chẳng biết có đúng không, nhưng mà lông vũ bán được giá là sự thực.

Vừa mới tới công trường, Lưu đô đầu đã thần bí kéo Vân Tranh sang một bên,:

– Tiểu tử, ngươi tốt số đấy, có biết Ngọc Phúc Hiên không?

– Biết, chưởng quầy họ Điền, bọn họ bán trang sức châu báu, có liên quan gì tới đệ?

Vân Tranh gật đầu, nghe nói Phúc Ngọc Hiên lớn lắm, bọn họ không bán trang sức ở đây, mà thông qua mã bang vận chuyện tới nước Đại Lý, ở Thành Đô cũng là thương gia danh tiếng.

Nói về nhà phú quý ở Đậu Sa quan này Vân gia đều nghe ngóng một chút, đứng đầu phải nói tới Tiêu gia, đã sống ở Đậu Sa quan hơn trăm năm, trước cả thời Tống, nhà họ kinh doanh tiêu cục, không phải nhà giàu nhất, nhưng có ảnh hưởng nhất. Tiếp tới là Lương gia kinh doanh tơ lụa, Lưu gia buôn gạo, đều giàu có hơn Điền gia, Đậu Sa quan tuy nhỏ, nhưng nhà cự phú thì khá nhiều, bọn họ chiếm cứ phía đông nam Đậu Sa quan, tạo thành khu nhà giàu, sống tách biệt với phần còn lại.

– Chưởng quầy Phúc Ngọc Hiên ở Đậu Sa quan nhìn trúng ngươi rồi, muốn kén làm rể, người ở giữa làm mai là lão chủ bạ. Điền chưởng quầy ở Đậu Sa quan này là nhà phú quý số một số hai, chỉ cần ngươi đổi sang họ Điền là lập tức có thể tới đó làm hỏa kế, vài năm sau sẽ thành thân, sớm muộn cũng thành chưởng quầy Phúc Ngọc Hiên. Chuyện tốt đấy, đệ đệ ngươi kế thừa hương hỏa là đủ …

Vân Tranh nhìn Lưu đô đầu nói văng nước bọt, nói như thể y đổi họ đi ở rể cho người ta là phúc phận cực lớn vậy, không đáp, lành lạnh nhìn hắn, làm Lưu đô đầu toàn thân thiếu tự nhiên, nụ cười cũng tắt dần.

– Biết ngay là ngươi không đồng ý, ta biết ngươi là đứa có khí cốt, chuyện này với người khác là vận may, với ngươi là xỉ nhục, chủ bạ nhờ ta tới nói vậy thôi, nếu ngươi không đồng ý thì khỏi nói nữa. Ngươi đã không thèm hỏi Điền tiểu thư xấu hay đẹp, vậy chúng ta nói chuyện tiếp theo.

Lưu đô đầu bấy giờ mới thực sự nhìn Vân Tranh bằng con mắt khác:

– Chuyện của ngươi đã làm xong, tìm được người bảo đảm rồi, tú tài tiến cử cũng đã có, chính là chủ bạ, có điều chủ bạ muốn đích thân kiểm tra tài học của ngươi, định ngày là khi kết thúc lao dịch, thế nào?

Vân Tranh bấy giờ mới cười hì hì:

– May mà lão ca còn có lời sau này đấy, nếu chỉ có phần đầu, đệ coi như không có người huynh đệ tên Lão Lưu rồi.

Lưu đô đầu dẫn người trong trại đi đào ao nước, công việc này nhẹ nhàng hơn đi đào đất nhiều, chỉ cần dọn dẹp đất cát và cỏ dại trong ao, rồi xếp lại đá xanh là được, huống hồ con làm dưới lán cỏ, chỉ cần không phải tắm mưa là việc nhà hạ.

Con kênh uốn lượn ngoằn ngoèo, do binh bộ gửi trận đồ xuống bắt làm, không biết địa hình thực tế ra làm sao, nên kênh hộ thành mới uốn éo như rắn trườn, chả biết khi đánh nhau có ích lợi gì không nữa.

Cứ ba mươi bước Vân Tranh để lại một lao dịch làm việc, y tận lực nắn lại con kênh này, may là y nói gì lao dịch làm thế, không gặp phải kẻ ngang ngược hung tàn vì y ít tuổi mà khinh thường, lúc nghỉ ngơi đem nghi hoặc này hỏi Lưu đô đầu.

Lưu đô đầu cười khẩy:

– Kẻ nào dám, đây là làm việc cho quân gia, quân gia không nói lý, ngươi gây sự là cho nhát dao vào cổ, không bằng ngậm miệng làm việc. Tắm mưa chưa chắc đã chết, đao chém xuống là hết.

– Có lý.

Vân Tranh khen một câu, lại hỏi:

– Đệ nghe nói đương kim quan gia nổi tiếng nhân từ, biết thương xót bách tính, mỗi năm đông kinh Biện Lương có tuyết, quan gia còn phái người phát than củi cho bách tính trong thành, phải thế không?

Hán Thư có viết “Ngũ Đế quan thiên hạ, Tam Hoàng gia thiên hạ”, cho nên quan gia cũng là chỉ hoàng đế, hoàng đế Đại Tống dùng cách xưng hô này.

– Đúng vậy, nhưng chuyện này chỉ có ở Biện Lương thôi, chỗ chúng ta không xong, kho chúng ta trống rỗng, huyện tôn có lòng cũng chịu thua, bên cạnh là Tân Phượng lộ, nơi đó năm nào cũng đánh nhau, chúng ta phải chi viện tiền lương, nên đành chịu khổ thôi.

Lưu đô đầu thở ngắn than dài:

Xem ra nói trúng chỗ đau của Lưu đô đầu rồi, liền chuyển đề tài, hỏi chuyện liên quan tới người Bặc, nói rất muốn biết làm sao người Bặc treo được quan tài lên vách núi.

– Đám người Bặc đó rửng mỡ, lúc còn sống áo không đủ che thân, cơm không đủ lót dạ, chết rồi lại thành quý giá, nhà nghèo đến mấy cũng bán lão bà mua quan tài gỗ, sau đó nhờ người dùng thừng đưa tới vách núi. Con bà nó, đúng là hành hạ người sống, một người chết hại cả nhà, có chó gì mà xem.

Lưu đô đầu nói tới chuyện này càng cáu:

– Lão ca, trong mắt người khác thì thế, nhưng đệ thấy, muốn treo được bao nhiêu quan tài như vậy, cần tính toán và kỹ thuật cao siêu, khó lắm đấy. Huynh nghĩ mà xe, vách núi cao trăm trượng, muốn đặt quan tài giữa lưng chừng núi, người chết và quan tài phải tới 300 cân đúng không? Thêm vào 2 sợi dây thừng lớn cũng phải thêm 60 cân nữa, đặt chuẩn xác vào cọc gỗ đóng trước, cần kỹ thuật không đùa đâu, nên đệ muốn xem làm sao người Bặc làm được.

Chuyện này Vân Tranh không nói dối, năm xưa đi du lịch đã tò mò lắm rồi, tuy nói sau này có người quay lên TV toàn bộ quá trình, nhưng dùng nhiều công cụ hiện đại, nếu có thể chứng kiến tận mắt không tệ, rất tò mò với những thứ lạ lùng là tính Vân Tranh.

– Đọc sách ngu người rồi sao, có gì hay mà xem, muốn xem cũng dễ, trong lao nhốt mấy người bặc, để tối sai người lấy bao tải đè chết một tên, ba ngày sau được xem ngay.

Lưu đô đầu nói một câu làm Vân Tranh nổi da gà da cóc, xua tay nói:

– Thôi, đệ không xem nữa, làm thế Thiên Lôi đánh sấm là phải che đầu, phòng bị đánh chết.

– Xời, một tên người Bặc thôi, ai coi chúng là người đâu, nam nhân lười hơn lợn, suốt ngày ở nhà phơi mông bên bếp chả làm chó gì, sinh kế dựa hết vào nữ nhân, sinh ra con chuyện đầu tiên là mang đi bán lấy rượu uống. Huyện tôn đại nhân thương xót những nữ tử đó, hạ nghiêm lệnh không cho mua bán nhân khẩu, huyện ta hơn mười năm qua không tăng trưởng nam đinh rồi, huyện tôn đại nhân năm ngoái bình khảo bị đánh giá trung bình, chính tích như thế làm sao thăng quan, ta thấy giết mấy tên nam nhân người Bặc cho chúng nó sợ.

Thực ra Lưu đô đầu là người không tệ, trong mắt hắn, nam nhân mà không nuôi nổi gia đình, dựa vào thê nhi thì không cần phải sống nữa, Vân Tranh tán đồng một phần suy nghĩ này, nhưng không tán đồng thủ đoạn xử trí của hắn.

__________________