Triêu Sinh Mộ Tử

Chương 11: Chương 11

* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu

* Có sự góp mặt của hệ thống!!!

* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!

* Góc nhìn của Thẩm Cửu

_____________________

Trong ấn tượng của hắn, Ma giới cùng lắm sẽ trở nên hỗn loạn vì có thứ gì đó gây rắc rối mà thôi.

Vừa mới đến cung điện tại Ma giới của Lạc Băng Hà, hắn đã thấy có một đám lâu la trước cổng.

Thẩm Cửu nhảy khỏi Tu Nhã kiếm, đang định triệu kiếm xử lý đám lâu la kia, đột nhiên có một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, nháy mắt chém rời thi thể của đám lâu la kia.

Thẩm Cửu dừng lại, vừa định nói Mạc Bắc Quân này vẫn quyết liệt như xưa, bỗng một tràn khen ngợi lớn tiếng hơn lấn át suy nghĩ của hắn ——

“Đúng rồi! Đại vương làm tốt lắm! Giải quyết đám còn lại luôn đi đại vương, đánh cho cha mẹ nhìn không ra luôn!

Thượng Thanh Hoa trốn sau một tảng đá lớn, tán thưởng mãnh liệt.

Có một nhóm ma vật chạy tới, hắn ở sau tảng đá liền kêu cha gọi mẹ kêu cứu mạng.

Không có ma vật nào tới, hắn ở sau tảng đá động viên Mạc Bắc Quân giẫm chết đối thủ.

Thẩm Cửu lườm Thượng Thanh Hoa, trong lòng tự nhủ cái tên tính nết ăn cây táo rào cây sung như này nhất định sẽ khiến Mạc Bắc Quân ghét bỏ chết hắn.

Kết quả ý nghĩ này còn chưa hoàn thiện trong đầu, hắn đã thấy Mạc Bắc Quân quay đầu nở một nụ cười với Thượng Thanh Hoa.

NỞ! MỘT! NỤ! CƯỜI!

Thẩm Cửu chưa bao giờ nhìn thấy Mạc Bắc Quân cười, thậm chí hai người vừa thấy mặt liền muốn đánh nhau.

Trong hầu hết các hoàn cảnh, thứ mà Thẩm Cửu thấy chỉ là một con chó săn hung ác của Lạc Băng Hà.

Thẩm Cửu thấy hơi choáng váng, Lạc Băng Hà ở bên cạnh thấy ánh mắt Thẩm Cửu cứ nhìn Mạc Bắc Quân, vại giấm lập tức vỡ tung.

Hắn kéo Thẩm Cửu vào lòng, tránh cho lúc Mạc Bắc Quân giết ma vật làm máu bắn đến.

Sau đó, hắn lạnh lùng ra lệnh cho Mạc Bắc Quân: “Lệnh cho ngươi diệt sạch bọn chúng trong vòng nửa canh giờ, nếu không, cút khỏi Ma giới đi.”

Mạc Bắc Quân đang chăm chỉ giết quái đột nhiên run lên một cái, ngẩng đầu nhìn Lạc Băng Hà, khóe miệng giật giật, lại yên lặng giết quái tiếp.

Ma vật bên ngoài đã có Mạc Bắc Quân xử lý, Lạc Băng Hà đưa Thẩm Cửu đi vào trong cung điện.

Bên trong, Sa Hoa Linh đang thảo luận gì đó với đám người Ma Tộc, nhìn thấy Lạc Băng Hà tới, nhanh chóng cúi người vấn an.

Sa Hoa Linh cúi đầu nói: “Quân thượng, thuộc hạ làm không tốt, làm phiền Quân thượng đích thân đến đây một chuyến.”

Lạc Băng Hà không thèm nhìn đến nàng một cái, dắt tay Thẩm Cửu đi tới trước bảo tọa trong điện, vừa đi vừa ‘ừm’ một tiếng, thản nhiên nói: “Đúng là rất vô dụng.”

Nếu không phải Thẩm Cửu biết Sa Hoa Linh ở thế giới này không phải phi tử của Lạc Băng Hà, nhất định hắn sẽ giật mình trước thái độ lạnh lùng đó.

Nhớ lại Lạc Băng Hà nguyên tác có tam thê tứ thiếp, hậu cung ba ngàn giai lệ, chẳng biết tại sao, Thẩm Cửu chợt cảm thấy có chút buồn bực, siết chặt quạt xếp trong tay, trong lòng nói: Nhiều nữ nhân như vậy, sớm muộn cũng tinh tẫn nhân vong!

Kỳ thật không cần Sa Hoa Linh bẩm báo, Lạc Băng Hà cũng biết chuyện gì đã xảy ra, có thể khiến bọn ma vật lâu la này bỗng nhiên hung hãn, thậm chí gây rối đến bên ngoài cung điện, nhất định là Tâm Ma kiếm xảy ra vấn đề.

Khả năng khống chế dục vọng của Tâm Ma kiếm của Lạc Băng Hà bên này không lớn, cho nên nhiều năm như vậy, hắn và Tâm Ma kiếm chỉ áp chế lẫn nhau, không hoàn toàn chế phục được nó.

Bây giờ Tâm Ma kiếm rốt cuộc lại bắt đầu thoát khỏi khống chế, trở nên điên cuồng hơn.

Thẩm Cửu nhìn Lạc Băng Hà đi đến bên trên điện đài có ma khí vờn quanh - là nơi cất giữ Tâm Ma kiếm, vươn tay dùng linh lực của mình khống chế ma khí của Tâm Ma kiếm.

Hắn dừng một chút, bỗng nhiên đi lên trước một bước.

Mới bước một bước, hắn liền dừng lại, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu hắn.

Hệ thống: “Nhiệt liệt nhắc nhở, Tâm Ma kiếm mất kiểm soát có liên quan đến điểm giao nhau giữa hai thế giới, ngài có thể chọn không qua đó.”

Thẩm Cửu dừng lại, suy nghĩ nói: “Nói như vậy, chính là bởi vì thế giới của ta và thế giới của Thẩm Thanh Thu giao nhau, nên mới khiến cho Tâm Ma kiếm mất kiểm soát?”

Ai cũng biết, Tâm Ma kiếm có năng lực chém đứt không gian, khi thời gian và không gian bị xáo trộn, nhất định Tâm Ma kiếm sẽ có phản ứng.

Nhưng Thẩm Cửu vẫn chưa hiểu: “Tại sao ta có thể không qua đó?”

Hệ thống: “Thời gian và không gian giao nhau bởi vì Thẩm Thanh Thu tiếp nhận nhiệm vụ trừng phạt, không liên quan đến ngài.”

Hệ thống: “Nhiệt liệt nhắc nhở lần nữa, dù ngài có làm gì đi nữa cũng không thể khống chế hay ức chế được Tâm Ma kiếm.”

Để hắn nhìn thấy cảnh Tâm Ma kiếm mất kiểm soát như này, nhưng lại bảo hắn rằng dù có làm gì thì cũng đều vô ích.

Thẩm Cửu hơi sững sờ.

Thẩm Cửu nói: “Có phải chỉ có Thẩm Thanh Thu trở về, mới có thể giúp hắn một tay?”

Hệ thống: “Câu trả lời hoàn toàn chính xác.”

Thẩm Cửu: “Khi nào thì hắn về?”

Hệ thống: “Còn hai giờ nữa mới kết thúc trừng phạt.”

Quá lâu, Lạc Băng Hà không có khả năng đợi đến khi Thẩm Thanh Thu trở lại.

Nhìn thấy linh lực màu lam của Lạc Băng Hà cùng ma khí đen nhánh của Tâm Ma kiếm quấn quanh, dần dần không thể nhìn thấy bên trong, Thẩm Cửu nhíu mày, lại đi lên một bước.

“Thẩm Thanh Thu sử dụng linh lực, ta cũng sử dụng linh lực, huống hồ là dùng linh lực của cơ thể này, tại sao ta lại không thể giúp?”

Hệ thống: “Đây là do liên kết trừng phạt của Thẩm Thanh Thu, chỉ có Thẩm Thanh Thu mới áp chế hiệu quả.”

Thẩm Cửu cười lạnh một tiếng, nhảy lên đáp xuống bên cạnh Lạc Băng Hà, bắt ấn quyết vung tay đẩy về phía trước, huy động linh lực trong cơ thể áp chế Tâm Ma kiếm.

“Nói mấy lời kỳ quái như vậy, ta không tin.”

Hệ thống cũng không nói nữa, mà Thẩm Cửu lại phóng ra một lượng lớn linh lực, quả nhiên áp chế được ma khí cuồn cuộn của Tâm Ma kiếm.

Lạc Băng Hà nhìn thấy Thẩm Cửu, vội vàng nói: “Sư tôn! Người qua đây làm gì, mau rời khỏi đây, ta có thể!”

“Câm miệng! Ngươi có thể cái gì mà có thể, ngươi sắp bị Tâm Ma nuốt chửng rồi có biết không hả?”

“Ta cũng không muốn nó hành hạ sư tôn nữa!” Lạc Băng Hà hét lớn, “Đủ rồi, lúc trước vì áp chế nó, sư tôn chịu đủ tổn thương rồi!”

Đủ cái gì mà đủ, đối với vị Sư tôn kia mà nói, chỉ sợ cái mạng này cho ngươi cũng chưa đủ.

Thẩm Cửu mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên bên trong một dòng khí nóng dâng lên cuồn cuộn không áp chế được, một giây sau, đột nhiên Thẩm Cửu phun ra một ngụm máu tươi.

Máu vừa phun ra, vài giọt vẩy vào thân Tâm Ma kiếm, hơi áp chế được nó.

Lạc Băng Hà bùng nổ, hét to một tiếng ‘Sư tôn’, không qua tâm đến Tâm Ma kiếm nữa, trực tiếp chạy tới ôm lấy hắn, đỡ hắn dựa vào vai mình: “Sư tôn! Sư tôn! Người sao rồi? Có nghe được đệ tử đang nói hay không?!”

Thẩm Cửu gật đầu, đưa tay lên muốn lau vết máu trên miệng, lúc này hệ thống lại lạnh giọng nói lần nữa: “Nhiệt liệt nhắc nhở lần nữa, dù ngài có làm gì đi nữa cũng không thể khống chế hay ức chế được Tâm Ma kiếm.”

“Nói nhảm, bây giờ Tâm Ma kiếm không phải đang bị ta áp chế sao?”

Hệ thống: “Tâm Ma kiếm chỉ bị áp chế tạm thời.

Nếu ngài cứ tiếp tục cưỡng ép phá hư quy tắc, kết quả sẽ càng tồi tệ hơn.”

Nghe vậy, Thẩm Cửu chợt run lên bần bật, sắc mặt tái nhợt, dọa Lạc Băng Hà sợ tới mức nghẹn ngào kêu gào hỏi hắn có sao không.

Thẩm Cửu mượn chút sức lực giúp đỡ Lạc Băng Hà một chút, lắc đầu, nhìn về phía Tâm Ma kiếm đang tạm thời bị áp chế, hỏi hệ thống: “Đây thật sự là nhiệm vụ trừng phạt dành cho Thẩm Thanh Thu sao?”

Hệ thống: “Đúng vậy.”

Thẩm Cửu cười khổ: “Thật sự không phải cho ta sao?”

“Những người từng quen biết ta lúc trước, đều đã đi hết rồi.

bây giờ, ngươi muốn cho ta nhìn thấy cảnh từng người bọn họ rời đi lần nữa sao?”

“Mà lần này, ta thậm chí không có lấy một cơ hội cứu vãn sao?”

Hệ thống không trả lời.

Thẩm Cửu lắc đầu cười, khóe miệng nhuốm máu nhếch lên, mang theo vẻ đẹp thê lương quỷ dị.

Thẩm Cửu ngước mắt nhìn lên vẻ mặt lo lắng cuống cuồng kia, Lạc Băng Hà đang dò xét khắp người hắn, bỗng nhiên hắn đưa tay nắm lấy hai vai đối phương, ép người kia nhìn mình.

Thẩm Cửu nghiêm túc hỏi: “Lạc Băng Hà, ngươi thích sư tôn sao?”

Lạc Băng Hà đang lo lắng gần chết, nghe vậy lập tức nói: “Thích! Đệ tử rất thích sư tôn, sư tôn, người có thấy khó chịu chỗ nào không? Đang yên lành tại sao lại nôn ra máu?! Có phải Tâm Ma kiếm…”

Thẩm Cửu lắc đầu cắt ngang lời Lạc Băng Hà, lại lên tiếng hỏi lần nữa: “Nếu như bây giờ có một người, lợi dụng cơ thể của sư tôn ngươi, vì ngươi mà áp chế Tâm Ma kiếm, ngươi có đồng ý không?”

“Ta không đồng ý!” Lạc Băng Hà không chút suy nghĩ, liền nói, nước mắt rưng rưng trông thật đáng thương.

Hắn gần như cầu khẩn nói: “Sư tôn, xin người đừng lại vì ta mà hy sinh chính mình.

Đệ tử thật không chịu nổi, nếu sư tôn muốn chết, ta cũng không có lý do gì để sống!”

Thẩm Cửu mỉm cười, hắn sớm biết câu trả lời của Lạc Băng Hà.

Hệ thống không cho hắn nhúng tay, Lạc Băng Hà cũng vậy, nương nhờ thân thể người khác, thậm chí còn không có quyền được lựa chọn.

Vất vả lắm Thẩm Cửu mới muốn làm một chuyện tốt, vậy mà không được phép.

Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn, đừng nói nữa, ta dìu người đi nghỉ ngơi một chút”

Thẩm Cửu bị Lạc Băng Hà đưa tới một bàn đá bên cạnh, hắn không ngừng chọc chọc gọi hệ thống.

“Hệ thống, ngươi trả lời cho ta, Lạc Băng Hà sẽ không chết đúng không?”

Hệ thống không trả lời, Thẩm Cửu kiên trì nói: “Chỉ là Thẩm Thanh Thu đi làm nhiệm vụ trừng phạt ở thế giới của ta mà thôi.

Ngươi chắc chắn sẽ không cạo chết Lạc Băng Hà, cho nên Tâm Ma kiếm mất khống chế căn bản không quá nghiêm trọng đúng khống? Trả lời ta.”

Trên thực tế, ma khí xung quanh Tâm Ma kiếm càng ngày càng mạnh hơn, bởi vì Sa Hoa Linh và một vài người ma tộc khác cũng mang theo ma khí, sợ họ bị Tâm Ma kiếm khống chế, Lạc Băng Hà sớm đã đuổi họ ra khỏi cung điện.

Lạc Băng Hà còn định gọi Sa Hoa Linh đưa Thẩm Cửu ra ngoài, lại bị Thẩm Cửu lạnh lùng lườm một cái, lắc đầu cự tuyệt.

Thẩm Cửu nói, trên đời này hắn chưa từng nói nhiều lời như vậy: “Ngươi không cần giả bộ với ta, bây giờ tình huống của Lạc Băng Hà rất nguy cấp, làm không tốt lúc nào thì chết ngay lúc đó.

Mà ngươi lại nói ta rằng ta không có cách nào ngăn cản hay áp chế Tâm Ma kiếm, chỉ có thể đợi Thẩm Thanh Thu về.

Ta nhớ trước kia ngươi cũng nói, chủ nhân của ngươi chính là Thẩm Thanh Thu, ngươi đi theo hỗ trợ hắn, hỗ trợ hắn rồi giết luôn bạn đời của hắn sao? Ngươi sẽ không ngốc như thế chứ? Rốt cuộc ngươi đang chờ cái gì vậy, hay nói đúng hơn là đang do dự cái gì? Vì sao lại không đưa Thẩm Thanh Thu về?”

Thẩm Cửu vừa nói xong, giọng lạnh lùng của hệ thống liền vang lên: “Nhiệm vụ trừng phạt bị hủy bỏ, ngài sẽ bị cưỡng chế trở về thế giới nguyên tác.”

Khi Thẩm Cửu bị đưa trở về thế giới nguyên tác, hắn cố ý nhìn lại hoàn cảnh bây giờ, ngay lập tức hắn hiểu ra mọi chuyện.

Thì ra ngay từ đầu, việc Tâm Ma kiếm mất kiểm soát cũng không phải chuẩn bị cho hắn, mà là chuẩn bị cho Thẩm Thanh Thu.

Khi hắn rời đi, trong điện chỉ còn lại hai người Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu.

Lạc Băng Hà dần bị ma khí thôn phệ, trở nên hung ác, mà Thẩm Thanh Thu lại sốt ruột vì ái đồ, liều lĩnh đi lên cứu hắn, một trận ngược luyến tình thâm trong tiểu thuyết.

Hóa ra là một khúc nhạc dạo giúp người ta hâm nóng tình cảm, hắn lại như một kẻ ngu vừa thông suốt, còn muốn vào cứu Lạc Băng Hà.

Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Cửu không nhịn được cười thành tiếng.

Bên tai bỗng vang lên một giọng nói trầm ấm: “Cười cái gì?”.