Triêu Sinh Mộ Tử

Chương 3: Chương 3

* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu

* Có sự góp mặt của hệ thống!!!

* Thẩm Thanh Thu và Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!

* Góc nhìn của Thẩm Cửu

_____________________

Mà vẻ mặt không cam lòng vượt lên trên cả cái chết của hắn càng làm cho Lạc Băng Hà thấy khó chịu.

Hắn chợt tăng thêm sức mạnh, bấu chặt lấy cằm Thẩm Cửu, chỉ khi nhìn thấy đôi lông mày hơi nhíu lại của đối phương, hắn mới nở một nụ cười lạnh lùng, nói: "Đã qua một ngày rồi, khóc cũng khóc hết một ngày rồi, ngươi không có ý định chịu thua sao?

Thẩm Cửu không biết điều gì đang xảy ra trong đầu mình, trong trường hợp này, điều mà hắn thật sự quan tầm là câu khóc hết một ngày.

Ngay lập tức, hắn chậc lưỡi một cái, thầm mắt tên Thẩm Thanh Thu kia không có tiền đồ, làm hắn thấy mất mặt.

Trước mặt Lạc Băng Hà khóc lóc, thà để hắn chết đi thì hơn.

Vì vậy, hắn ngước mắt lên, mạng được cứu về, nhưng đôi mắt vẫn chỉ còn lại một con, con ngươi bên kia dính đầy máu tươi, đã được hong khô và đóng thành cục, làm nổi bật lên làn da trắng nhợt nhạt của hắn.

Trong tình trạng, tình huống như thế này, Thẩm Cửu vẫn như mọi khi, không nói được lời nào dễ nghe: "Ngươi chỉ có chút năng lực này thôi à? Vi sư lúc trước dạy ngươi như thế nào, có giỏi thì lấy ra dùng hết đi."

Hắn rống lên một cách điên cuồng, không ngừng chọc giận Lạc Băng Hà, làm vẻ mặt đối phương càng ngày càng ảm đạm.

Hắn càng tức giận thì Thẩm Cửu càng vui vẻ, phá cười lên ha ha, kiêu ngạo vô cùng.

Một giây sau, tiếng cười của hắn đột nhiên dừng lại, kèm theo đó là âm thanh đứt gãy giòn giã của xương vang lên.

Lạc Băng Hà thả tay ra, nhưng đôi môi mỏng của Thẩm Cửu không khép lại được.

Hắn mở to mắt, cổ họng không thể phát ra tiếng vì đau đớn tột cùng, tròng mắt đen nhánh phản chiếu gương mặt của người kia, thấy rõ đối phương đang cong môi cười lạnh.

"Sư tôn thật sự là càng ngày càng ồn ào." Hắn nói, "Hôm khác, ta có nên cắt lưỡi người đi pha trà không?"

Cảm giác đau nhói xâm chiến đầu óc hắn, lời nói của Lạc Băng Hà giống như địa ngục lạnh lẽo, khiến tình hình càng tồi tệ hơn.

Rõ ràng hắn đã nhắm mắt lại rồi, nhưng nước mắt vẫn không khống chế được mà tuôn rơi, trong khi một bên mắt còn lại dù trống rỗng nhưng vẫn chảy đầy nước mắt máu.

"Tại sao sư tôn lại khóc?" Lạc Băng Hà rảnh rỗi giơ tay lau đi máu cùng nước mắt, không nhanh không chậm nói: "Chặt tay người cũng khóc, bẻ gãy cằm người cũng khóc, Sư tôn đúng thật là càng ngày càng làm kiêu."

Không, điều này là do ta hoàn toàn không khống chế được.

Nỗi đau như muốn nuốt chửng sinh mạng hắn, khắp người không có chỗ nào là không khó chịu, bình thường hắn vốn không sợ những tra tấn này, càng giày vò hắn tàn nhẫn, hắn càng mạnh mẽ cười lớn.

Nhưng lần này khi sống lại, thân thể này của hắn dường như nhạy cảm hơn rất nhiều, một chút đau đớn nhỏ nhất cũng có thể bị phóng đại ra vô số lần, khiến cho thần trí của hắn đều không rõ ràng.

Hắn mấp máy miệng, như muốn nói điều gì đó, nhưng vì hàm bị trật khớp nên cố gắng hồi lâu vẫn không nói được lời.

Lạc Băng Hà nhìn hắn chằm chằm một hồi, duỗi tay ra, đột nhiên nhấc hắn lên.

Thẩm Cửu lại không kìm chế được mà rơi nước mắt.

Hắn cố chịu đựng cái cằm đau đớn kia, nheo mắt nói: "Ngươi đã làm gì đối với thân thể của ta?"

Lạc Băng Hà nhướng mày, giống như có chút kinh ngạc, nhưng đôi mắt đỏ rực trong bóng tối của hắn vẫn lạnh lùng như cũ: "Sư tôn thật sự cảm nhận được à, đồ đệ ngạc nhiên lắm đó."

Thẩm Cửu: Con mẹ nhà ngươi, không nói được lời dễ nghe à?

Vẻ mặt Lạc Băng Hà chợt u ám, sau đó lại túm tóc Thẩm Cửu, buộc hắn phải ngẩng đầu lên, nói: "Sư tôn đã hỏi, nhưng có lý do gì để đệ tử trả lời người không? Sư tôn không cảm thấy đau sao, không phải người nghĩ thủ đoạn của đệ tử quá ngây thơ hay sao? Nếu như đau đớn trên người được phóng đại gấp mấy lần, liệu sư tôn có chịu đựng được không?"

Quả nhiên, hắn đã làm gì đó với cơ thể mình.

Hắn biết rõ Lạc Băng Hà không có tốt bụng đến mức cứu hắn trở về.

Thẩm Cửu trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt như có độc, hận không thể chém hắn vạn lần.

Lạc Băng Hà trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên nói: "Ánh mắt ngày hôm qua của sư tôn đẹp hơn bây giờ rất nhiều."

Kẻ hôm qua hoàn toàn không phải là hắn.

Lạc Băng Hà lại lạnh lùng nói: "Ngày hôm qua sư tôn có nói gì đó với đệ tử, nhưng đệ tử hoàn toàn không hiểu, mong sư tôn có thể giải đáp cho đệ tử."

Cái kiểu giả vờ ngoan ngoãn và khiêm tốn trước mắt người khác này khiến cho Thẩm Cửu chán ghét đến tận xương tủy.

"Hôm qua sư tôn đã nói Đừng dùng gương mặt này làm những việc như vậy là có ý gì?"

Thẩm Cửu không muốn trả lời câu hỏi của hắn, cũng không muốn nghe những gì hắn nói.

Nhưng ngay khi câu nói này được thốt ra, hắn không tự chủ được mà nghĩ đến Lạc Băng Hà ở thế giới đó.

Cả hai tên này có khuôn mặt giống hệt nhau, giọng nói giống nhau và cả dáng dấp cơ thể cũng giống nhau, nhưng tính cách của cả hai lại trái ngược nhau hoàn toàn.

Thật ra lúc đó, khi Lạc Băng Hà và hắn đan mười ngón tay vào nhau, hắn cũng đã nói những lời này.

"Đừng dùng gương mặt này làm những việc như vậy."

Hắn hoàn toàn không chấp nhận được, không thể chấp nhận dù chỉ là một chút.

Nó giống như một kẻ thù không đội trời chung, ngược đãi lạm dụng ngươi bằng nhiều cách khác nhau và coi việc tra tấn ngươi làm niềm vui.

Bỗng một ngày hắn nói với ngươi rằng tâm ta duyệt ngươi, thì ngươi sẽ có cảm giác gì chứ hả?

Từ trong ra ngoài đều khiến người ta vô cùng tức giận và khó chịu.

Thẩm Cửu thất thần, cũng không trả lời câu hỏi của Lạc Băng Hà.

Tóc của hắn vẫn còn đang bị Lạc Băng Hà nắm chặt trong tay, búi tóc đen mềm mại thanh tú nhưng lại trở nên rối bù, kết dính vì máu.

Bị Lạc Băng Hà ép ngẩng mặt lên, độ cong của cổ cùng gò má kết hợp trông mềm mại nhu hòa, cùng con ngươi trống rỗng sâu thẳm, cũng không có hơi thở kiên cường ngoan cố hằng ngày, mà thay vào đó là dịu dàng cùng một chút lạnh lùng.

Giống như lúc phục hồi sinh mạng của hắn ngày hôm qua, ánh mắt vô hại cùng nhu hòa.

Ngay cả khi đôi mắt đó nhìn thấy hắn, trong con ngươi đó chợt lóe lên một tia ngạc nhiên cùng yêu chiều.

Lạc Băng Hà chợt cảm thấy mệt mỏi, hoàn toàn mệt mỏi vì tra tấn Thẩm Cửu.

Từ nhỏ hắn đã mong muốn có được một cuộc sống tốt đẹp cùng với sư tôn, nhưng sau khi lớn lên, hy vọng đó cũng chôn sâu trong tim.

Hắn thừa nhận khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thanh Thu, hy vọng đó lại có dấu hiệu thức tỉnh.

Lạc Băng Hà im lặng hồi lâu, sau đó đột nhiên buông tay, mặc cho Thẩm Cửu vì không cảnh giác mà té lăn ra đất.

Hắn xoáy người bước ra khỏi địa lao tối tăm, bên ngoài có người đang đợi, Lạc Băng Hà không nhìn tới người đó, nhưng đi được vài bước lại dừng lại hỏi: "Ngươi có cách nào nối lại tay chân cho hắn không?"

"Có, thưa Quân thượng." Người đó cung kính nói.

"Còn đôi mắt?"

"Cũng có cách."

"Đúng vậy, dù sao đến cả người cũng có thể sống lại, tay chân đáng là gì." Lạc Băng Hà lạnh lùng nói, người đứng phía sau không lên tiếng, giống như đang chờ mệnh lệnh tiếp theo của Lạc Băng Hà.

"Tháo xích cho hắn, đưa tới phòng ngủ của ta." Lạc Băng Hà ra lệnh, dừng lại một chút tựa hồ như nhớ tới điều gì đó, hắn nói tiếp: "Phong ấn linh mạch của hắn lại.

Nếu hắn ta chết một lần nữa, ngươi cứ đi theo hắn đi."

Người phía sau dùng lại, khom người nói: "Vâng, thưa Quân thượng."

Thẩm Cửu cũng không biết khoảng thời gian kia khiến người ta muốn phá trời hủy đất thế nào.

Cảm giác tay chân đã mất một lần nữa trở lại với cơ thể, đau đớn như muốn xé nát hắn, đôi mắt một lần nữa khôi phục, nhưng trước tiên lại tràn ngập đau đớn kèm theo.

Cả người Thẩm Cửu đau đến mức không dám nhúc nhích, cũng không thể kêu lên, trong đầu chỉ có một lời nói lặp đi lặp lại —— Lạc Băng Hà, ngươi đúng là tiểu súc sinh.

Sau khi tay chân đã nối lại, con mắt cũng trở về, Thẩm Cửu bị ném lên một cái giường, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt.

Mãi cho đến khi Lạc Băng Hà mở cửa phòng ra, khoanh tay bước vào một cách vô tư lự, Thẩm Cửu mới đột ngột ngồi dậy như thể mình vừa sống lại.

Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Cửu còn nguyên vẹn, vẻ mặt lạnh lùng dịu đi một chút, trên người mang theo chút ý cười, giọng điệu ngả ngớn nói: "Sư tôn, người cảm thấy thế nào?"

Cảm thấy thế nào? Chính là cảm thấy tiểu súc sinh nhà ngươi tới số rồi!

Lạc Băng Hà còn chưa nói xong thì Thẩm Cửu đã vung quyền về phía hắn, ba bước gộp thành hai, tốc độ nhanh như chớp, cú đấm này tạo ra một lực rất tàn bạo, nếu bị đánh trúng mặt mũi sẽ bầm dập.

Nào ngờ Lạc Băng Hà chỉ nhướng mày, trong mắt hiện ra một tia nghi hoặc, đưa tay ra vững vàng tiếp nhận toàn lực cú đấm của Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu: "..."

Thẩm Cửu di chuyển cơ thể, mạnh mẽ rút nắm đấm ra đấm lần hai, nhưng hắn cũng không hề nhúc nhích tí nào.

Lạc Băng Hà: "Sư tôn không biết linh lực của mình đã bị phong ấn sao?"

Thẩm Cửu: "Không biết, ta sẽ dùng bạo kích đánh chết ngươi."

Lạc Băng Hà: "Sư tôn nghĩ rằng có thể đánh chết ta chỉ bằng từng này à?"

Lạc Băng Hà nói, nắm chặt lấy tay Thẩm Cửu.

Cánh tay và cả thân thể của Thẩm Cửu đều bị hắn làm cho run rẩy.

Thẩm Cửu: "..."

Thẩm Cửu: "Buông ra."

Lạc Băng Hà nở một nụ cười: "Nếu ta không buông, sư tôn sẽ làm như th..."

Lời nói còn chưa dứt, Lạc Băng Hà đã nhìn xuống, ngậm miệng lại.

Thẩm Cửu cúi đầu cắn tay hắn một cái.

Thẩm Cửu đương nhiên rất tràn trề sức lực, hận không thể xé một miếng thịt của Lạc Băng Hà xuống.

Nhưng hắn quên mất rằng cằm của mình vừa chỉ vừa mới lành lại, hoàn toàn không có đủ sức để cắn, vết cắn trên tay Lạc Băng Hà không có cảm giác đau đớn mà ngược lại lại thấy có chút ngứa.

Giống như một con mèo sữa đang xù lông cắn người.

Lạc Băng Hà mím môi, không biết đang suy nghĩ gì, vương tay còn lại nắm lấy cổ áo phía sau của Thẩm Cửu, sau đó xách lên.

Thẩm Cửu bất ngờ bị xách lên mà không kịp chuẩn bị gì, đau đớn khiến hắn theo bản năng buông lỏng tay Lạc Băng Hà ra, nhưng hai tay đã kịp nắm lấy cổ áo đối phương, khuôn mặt trắng xinh nay đỏ bừng, Thẩm Cửu ho khan một tiếng, nói: "Súc sinh...!buông lão tử ra..."

Chân hắn không tự chủ được mà đá lên, giống như một con mèo hoang nhỏ với bộ lông xù đáng yêu.

Trái tim Lạc Băng Hà trật nhịp, lập tức thả Thẩm Cửu xuống.

Hai chân Thẩm Cửu vừa mới trở về, còn chưa kịp điều chỉnh, dưới chân đứng không vững liền đột nhiên ngã xuống đất.

Cảm giác khó chịu trên cổ vẫn chưa giảm bớt, Thẩm Cửu vẫn không ngừng ho khan, cái cổ trắng nõn mịn màng bị ho đến nổi lên một lớp mỏng màu đỏ.

Bộ quần áo mới thay ra hơi lớn, không vừa người, nửa cổ áo bị đẩy ra khỏi bờ vai đẹp, trượt xuống, để lộ một nửa cánh tay nhỏ và bộ ngực lớn.

Hắn ngồi ngồi trước mặt Lạc Băng Hà với tư thế như vậy mà ho khan, nhưng hắn vẫn chưa hay biết được tình trạng của mình, thay vào đó, hắn giương đôi mắt bị phủ một lớp sương mờ vì ho nhìn chằm chằm vào Lạc Băng Hà, trong miệng không ngừng chửi rủa: "Tiểu súc sinh, chết cũng không được yên!"

Đôi mắt phủ tầng sương mờ mịt, toàn thân trắng mịn, làn da mỏng manh mịn màng.

Đôi mắt Lạc Băng Hà đột nhiên sâu thẳm, hoe đỏ như vực sâu muốn hút người ta vào đó.

Hắn trầm giọng nói: "Nếu sư tôn dám đi ra ngoài với bộ dạng này, đệ tử nhất định không tha cho người đâu."

Thẩm Cửu: "Nói nhảm cái gì đấy?!"

Lạc Băng Hà: "Không muốn trở lại địa lao, vậy thì cứ ở lại đây đi."

Thẩm Cửu: "Nếu ta không muốn thì sao?!"

Đùa chắc, muốn giam hắn à?!

Chỉ dựa vào tên khốn này ư?!

"Nếu không thì..." Không biết Lạc Băng Hà cười vì cái gì, một giây tiếp theo, hắn đột ngột cúi người, dùng lòng bàn tay to lớn vuốt ve bả vai Thẩm Cửu, dọc theo quần áo rộng rãi mà luồn tay vào ngực hắn xoa nắn.

"Ta sẽ làm cho đến khi người không dám nói không.".