Trò Chơi Chạy Trốn Npc

Chương 3: 3 Người Thừa Kế 3

Editor – Beta: Trân (Pudding)

–––––––––

Phương Nghị hơi đen, ngũ quan nghiêm nghị, cặp lông mày rậm làm sáng gương mặt cậu ta không ít.

Cao chừng mét tám, cường tráng mạnh mẽ, tuổi đầu hai mươi, mặc chiếc áo lông sọc trắng đen, quần vận động xám dài, giày thể thao trắng.

Đứng gần Phương Nghị là Lý Hạo Dương, dưới sự làm nền của Phương Nghị, Lý Hạo Dương trắng hơn cũng ốm yếu hơn.

Lý Hạo Dương cũng chỉ đầu hai mười, áo khoác Nike đen không kéo khóa, để lộ chiếc áo lông sọc trắng đen giống hệt như Phương Nghị, bên dưới mặc quần jean xanh, giày thể thao Nike.

Hai người này chắc chắn quen biết nhau, sinh viên à?

Từ khí tức học sinh dày đặc trên người bọn họ mà suy đoán, không phải sinh viên năm nhất thì chính là năm hai.

Đến cô gái duy nhất Giang Vi, cả người là bộ trang phục OL (Office Lady) thời thượng, giỏi giang ưu nhã, trên cổ tay mang một chiếc đồng hồ kim cương hình hoa hồng.

Cô cột cao tóc, trang sức tinh xảo, chỉ đeo một đôi khuyên tai kim cương, rất xinh đẹp, tuổi chừng 30, cho dù mang giày cao gót cũng cao gần bằng Lý Hạo Dương, nhưng do liên quan đến nghề nghiệp, khí thế có chút đè nặng.

Phương Nghị và Lý Hạo Dương khi đi đều dính sát vào Sùng Lăng, đối với Giang Vi có hơi xa cách.

Về phần Sùng Lăng, không chút nổi bật.

Trì Sơ không đoán được Sùng Lăng làm nghề gì, bất quá...

Bốn người này đã gợi lên sự tò mò của cậu.

Phong Sơn biệt thự nằm ở ngoại ô, cho dù từ trong thành phố lái xe ra cũng phải mất một giờ.

Mấy người Trì Thành tự lái xe đến, đậu trong gara, Trì Sơ ngồi taxi đến thẳng đây.

Bốn người Sùng Lăng thì sao?

Đi bộ đến.

Thú vị.

Dù bọn họ ở thành phố hay ở ngoài ô, tuyệt đối không thể đi bộ đến mà sẽ dùng phương tiện giao thông.

Nếu ngồi xe, vì sao phải xuống xe trước? Biệt thự Trì gia nằm giữa sườn núi, đi lên khá mệt, ngồi xe đỡ tốn sức biết bao nhiêu, nếu là người bình thường đều sẽ chọn cách này.

Nhìn nhịp thở ổn định của bọn họ, sắc mặt không thay đổi, không giống như đi bộ rất nhiều.

Ngoài ra, tuổi tác nghề nghiệp của bốn người đều không giống nhau lại còn là con riêng của Trì Bồi Luân, sao lại đến chung.

Bọn họ đã hẹn trước?

Chẳng lẽ, bốn người quen biết nhau?

Nhìn sơ, trừ Phương Nghị và Lý Hạo Dương, giữa họ hình như không thân cho lắm.

Cảm giác cuối cùng chính là những người đến đây đều vì di chúc, nhưng bốn người cho một cảm giác rất khác, giống như...!rất xa lạ.

Trì Sơ nghĩ đến bản thân.

Các loại suy đoán thoáng hiện trong đầu, cậu quyết định tìm một người tiếp xúc một chút.

Bốn người Sùng Lăng đi vào chỉ nhìn thấy Hà Chí Long nằm trên sô pha.

Quản gia sắp xếp cho họ nơi nghỉ chân, lầu ba còn thừa một phòng trống, trong bốn người sẽ có một người ở trên lầu ba.

Cũng chỉ chênh lệch một tầng, bày trí trong phòng không khác nhau là mấy, nhưng phản ứng của họ lại rất kích động.

"Tôi ở lầu hai!" Ba người Giang Vi gần như đồng thanh, sợ chậm một chút sẽ bị giành mất.

Sùng Lăng cười cười, không để ý: "Vậy tôi ở lầu ba."

Người dẫn bọn họ lên phòng vẫn là Tiểu Linh.

*

Bốn người Sùng Lăng đi nhận phòng, đến lầu hai trước.

Lầu hai còn ba phòng, dựa theo ưu tiên cho nữ, Giang Vi được chọn trước.

Lấy cầu thang làm nơi phân cách, hai bên trái phải đều là phòng ngủ, bởi vì phải chừa không gian để treo chiếc đèn thủy lớn ở phòng khách, bên sườn đông ít hơn sườn tây một phòng.

Tiếng động bọn họ lên lầu bị nghe thấy, mọi người lần lượt mở cửa nhìn ra.

Hai phòng bên sườn đông là của hai anh em Trì Thành Trì Nhã, còn một căn trống.

Trì Thành quét mắt nhìn, sắc mặt lạnh lùng, không nói gì đóng cửa lại.

Trì Nhã không ra ngoài, người mở cửa nhìn chính là La Văn hiên, hắn nhìn bốn người cười cười, cũng đóng cửa lại.

Giang Vi suy tính một lát, nói "Tôi ở bên này."

Còn sườn tây, một phòng hơi hé cửa, để lộ mặt một người đàn ông, nhìn hai ba lần cũng đóng cửa.

"Người này là......" Giang Vi chỉ biết có mười người thừa kế, chi tiết hơn thì không rõ cho lắm.

Tiểu Linh giải thích: "Đó là anh họ của cô Triệu, Trương Cường." Tiếp tục: "Phòng bên cạnh cô Triệu chính là Hà thiếu gia, hai phòng đối diện đang để trống."

Phương Nghị và Lý Hạo Dương cũng không còn gì để tranh.

Giang Vi mở cửa phòng mình nhìn thoáng qua, hỏi: "Bày trí của các phòng đều giống nhau sao?"

Tiểu Linh nói: "Đúng vậy, đều giống nhau, tất cả đồ vật đều dựa theo số người để chuẩn bị."

Sùng Lăng đột nhiên hỏi: "Dựa theo số người là sao? Là số người đến hay số người thừa kế?"

Tiểu Linh có hơi bất ngờ nhìn anh, dường như chưa từng nghĩ đến vấn đề này, ngoài ý muốn nói: "......Hình như là số người thừa kế.

Nghe bác Trương nói, luật sư Trần gọi điện báo có mười người thừa kế sẽ đến biệt thự trước 9 giờ tối nay, dặn bác ấy chuẩn bị mười căn phòng cho khách.

Người đến là ai cũng không nói trước, cũng không biết họ có dẫn người theo, nên khi chuẩn bị vật dụng cho mỗi phòng chỉ có một phần mà thôi.

Nhưng đừng lo, trong phòng chứa đồ vẫn còn dự phòng."

Giang Vi lại hỏi: "Vậy nên cô Triệu và anh họ của mình mới ở cùng một phòng?"

"Đúng vậy." Tiểu Linh cũng từng nhắc đến vấn đề này, dù sao cũng không phải vợ chồng, là anh em họ cũng phải tránh hiềm nghi.

Còn nữa, dù ban đầu chỉ chuẩn bị mười phòng cho khách, nhưng biệt thự không phải không còn phòng khác, như phòng của người làm, phòng để đồ, đều có thể dọn dẹp.

Thế nhưng quản gia không đồng ý, bảo cô đừng lo chuyện này.

Ba người Giang Vi không vào phòng ngay mà cùng lên lầu ba.

Lầu ba chỉ còn một phòng trống cuối cùng, không cần phải chọn.

"Trì Bồi Lý, Trì Sơ......" Sùng Lăng rất chú ý đến hai người ở lầu ba.

Bên kia chính là phòng ngủ và thư phòng của người đã chết Trì Bồi Luân, nghe nói mấy ngày trước Trì Bồi Luân chết trong phòng ngủ.

Chưa đến giỗ đầu nên mọi người khá kiêng kị, với lại Trì gia có mẫu thuẫn nội bộ, ngay cả con cái của ông cũng không chọn ở trên lầu ba.

Trước đó mấy người Giang Vi dành phòng ở lầu hai cũng là vì nguyên nhân này, chỉ muốn cách xa phòng người chết một chút.

"Các vị còn cần gì không?" Tiểu Linh hỏi.

Bốn người nhìn lẫn nhau, Giang Vi lên tiếng: "Có thể kể một chút chuyện của Trì tiên sinh cho chúng tôi không?"

Tiểu Linh ngạc nhiên nhìn cô.

Giang Vi không hề hoảng loạn, chỉ hơi rũ mắt, nhìn rất buồn bã: "Từ nhỏ chúng tôi chưa nhìn thấy cha, cũng không biết quan hệ giữa mình và ông ấy, đột nhiên nhận được điện thoại của luật sư Trần, ai cũng ngạc nhiên.

Chúng tôi chỉ muốn biết thêm về ông ấy thôi."

Tiểu Linh im lặng, trên mặt hiện lên một chút đau lòng: "Trì tiên sinh...rất tốt, nhưng lớn tuổi rồi cơ thể không còn khỏe mạnh, tính tình cũng từ từ xấu đi, nên quan hệ với người trong nhà dần trở nên căng thẳng.

Thế nhưng, người thân dù sao cũng là người thân, giống như mọi người vậy, dù chưa gặp bao giờ nhưng tiên sinh chưa từng quên mọi người."

Sùng Lăng đột nhiên hỏi: "Không biết Trì tiên sinh có bao nhiêu người con, tất cả đều đến biệt thự sao?"

Tiểu Linh siết chặt tay, có hơi căng thẳng, khó xử nói: "Cái này, tôi không rõ lắm, đều là việc riêng của tiên sinh.

Trước đó, tôi chỉ biết đến đại thiếu gia và đại tiểu thư, những người khác toàn nghe ngóng nhưng chưa từng thấy họ xuất hiện, chắc chỉ là tin đồn.

Giống như bốn người, tôi chưa từng nghe ai nhắc đến, sợ rằng ngay cả bác Trương cũng không biết."

Hèn chi lúc ấy vẻ mặt của quản gia rất ngạc nhiên.

"Người đến biệt thự cô đều quen sao?" Sùng Lăng lại hỏi.

Tiểu Linh lắc đầu: "Tôi chỉ mới làm ở đây hai năm, vì thân thể tiên sinh không tốt, một nửa thời gian ở biệt thự tịnh dưỡng nên mới thuê người.

Đại thiếu gia và đại tiểu thư không ở đây, Trì Bối Lý tiên sinh và Hà thiếu gia rất thường đến chơi, tiên sinh rất thích Hà thiếu gia.

Cô Triệu cũng đến vài lần, mỗi lần chỉ ở một hai ngày, tiên sinh tặng cho cô ấy một căn nhà ở trong thành phố, hình như không thích cô ấy ở đây.

Tôi thì thấy cô Triệu cũng không chịu ở lì tại biệt thự, thời gian dài chắc chắn sẽ rất buồn chán."

"Trì Sơ thì sao?" Sùng Lăng phát hiện Tiểu Linh không hề nhắc đến người này.

Tiểu Linh ngẩn người, lúc này mới đáp: "Trì Sơ thiếu gia là lần đầu tiên có mặt.

Ừ...trước đây tôi cũng không biết đến Trì Sơ thiếu gia, nhưng từng nghe bác Trương nhắc đến, cha của Trì Sơ thiếu gia khi còn trẻ đã dọn ra ngoài sống độc lập, trừ lúc lão tiên sinh qua đời có quay về một lần thì không có tin tức."

Tiểu Linh nói xong, có chút chần chờ: "Nếu mọi người không còn chuyện gì khác tôi xin phép đi xuống, trong bếp chỉ có mình chú Lý, không lo hết mọi việc được."

Có lẽ do đám người Sùng Lăng liên tục đặt câu hỏi khiến Tiểu Linh bắt đầu cảnh giác.

Dù sao cũng chỉ là người làm, không thể nói quá nhiều về chuyện gia đình của ông chủ nên không muốn tiếp tục ở đây.

Sùng Lăng biết chín quá hóa nẫu, nên cười xin lỗi: "Không sao, xin lỗi đã làm mất thời gian của cô."

Tiểu Linh có hơi ngại, vội nói: "Không có, không có.

Đúng rồi, thời gian dùng bữa tối là bảy giờ, đúng bảy giờ sẽ lên món, cho nên các vị nhớ đến nhà ăn trước vài phút."

Chờ Tiểu Linh rời đi, Lý Hạo Dương đóng của phòng, há miệng liền nói: "Phương Nghị, buổi tối chúng ta ngủ chung đi."

Lý Hạo Dương cảm thấy hai người ở chung ổn hơn.

Giang Vi cũng có ý tưởng này, đáng tiếc chỉ có mình cô là nữ, lại không quá thân với ba người khác, nhưng....cô nhìn Sùng Lăng, có chút suy nghĩ.

Sùng Lăng làm gì không nhìn ra, nhưng anh giả vờ như không thấy, chỉ nói với hai người Lý Hạo Dương: "Tôi không kiến nghị cách hai người ở một phòng."

"Vì sao?"

"Vừa rồi Tiểu Linh nói gì mọi người cũng nghe mà, phòng cho khách là do luật sư Trần sắp xếp, mười người thừa kế mười căn phòng.

Thông thường, chủ nhà chiêu đãi khách, đều sẽ chuẩn bị rất nhiều, giống như dự phòng đồ sinh hoạt các thứ.

Biệt thự này lớn như vậy, phòng rất nhiều, chuẩn bị thêm một hai nơi chắc chắn không phải là vấn đề.

Trên thực tế, người đến đâu chỉ có mười, nhưng quản gia vẫn không chuẩn bị phòng khác, chỉ dựa theo danh sách cho khách chọn phòng, những người khác thì mặc kệ."

Tựa như nghĩ đến gì đó, sắc mặt ba người Lý Hạo Dương tái đi: "Vậy, vẫn nên chia phòng ra ở thì hơn."

Sùng Lăng nhìn thời gian: "6:35, sắp bảy giờ, chúng ta xuống dưới thôi."

Bọn họ không đi thang máy mà dùng cầu thang, chủ yếu là do Sùng Lăng muốn quan sát biệt thự này.

Nhà ăn nằm ở một đầu khác của biệt thự, giống như phòng khách, trước sau đều là cửa kính lớn.

Gần bảy giờ, đúng là thời gian mặt trời lặn, ánh chiều tà chiếu rọi lên cửa kính, mọi vật trong nhà ăn như được bao phủ bởi vì vầng sáng đỏ nhạt, một chiếc bàn ăn Tây dài nằm ở giữa, hai bên bày năm cái ghế, cộng thêm hai chủ vị, tổng cộng có mười hai chỗ ngồi.

Mười người thừa kế, thêm hai người đi cùng, vừa đủ mười hai người..