Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao

Chương 17: 17 Cô Ngồi Tàu Điện Ngầm Có Căng Thẳng Không

"Mấy giấy tờ bất động sản này giúp tôi đóng mộc đi."

Trần Ninh chỉ vào những bản hợp đồng trên bàn.

“Điều này không hợp quy củ chứ?” Quản Lí Tôn hỏi với vẻ thương lượng.

“Không hợp quy củ?” Trần Ninh cười: “Vậy tôi trả phòng thì sao, chứng chỉ bất động sản trả lại cho công ty của các người, tiền vốn chuyển lại cho tôi với giá gốc.”

"Đừng đừng, tôi đóng!"

Quản Lí Tôn nào dám dị nghị, đích thân xắn tay áo lên làm.

Trần Ninh không có con dấu, nhưng anh có thể mua nó ngay bây giờ, trong App có bán con dấu, chỉ cần cung cấp họ tên trong phần ghi chú mua nhà là được.

Trần Ninh một hơi đã mua năm cái, sau trợ giá chỉ có mỗi 2400 đồng, chả khác gì biếu không.

Sau đó con dấu đã được ship đến, Trần Ninh ném cho Quản Lí Tôn để đóng dấu hợp đồng, Trần Ninh nói: "Các người bận đi, để cho cô Từ Châu theo tôi đi hiện trường xem nhà.”

"Được, không có vấn đề gì."

Quản Lí Tôn đồng ý, vẫy vẫy tay, bảo Từ Châu hầu hạ tốt cho Trần Ninh.

“Vâng!” Từ Châu nghiêm nghị gật đầu, nhìn dáng vẻ thận trọng của cô, giống như đã nhận lời trước một sự kiện trọng đại liên quan đến vận mệnh của nhân loại vậy.

Sau đó Trần Ninh rời khỏi công ty bất động sản, Từ Châu cầm 92 chìa khóa nhà theo anh lên chiếc Lamborghini, cô bán hàng trẻ tuổi này rõ ràng là chưa từng đi xe thể thao, sau khi lên xe thì rất dè dặt, đôi chân dài miên man dưới lớp váy công sở khép chặt, cơ thể cứng đờ bất động, sợ làm hỏng chỗ nào đó.

“Đừng câu nệ như vậy, ngồi bình thường đi.” Trần Ninh cười nói.

“Ồ.” Từ Châu hiển nhiên là đồng ý tuỳ tiện thôi, bộ dạng vẫn rất khép nép.

Trần Ninh cười hỏi cô: "Cô đã từng đi tàu điện ngầm chưa?"

"Đi rồi."

"Vậy thì cô đi tàu điện ngầm có căng thẳng không?”

"Không có."

"Vậy thì không sao đâu.

Giá xe của tôi rẻ hơn nhiều so với tàu điện ngầm, cô đi tàu điện ngầm mấy trăm tỷ cũng không thấy căng thẳng, tại sao cô lại căng thẳng khi ngồi xe của tôi?"

Khi Trần Ninh nói điều này, Từ Châu đột nhiên trở nên lạc quan hơn, lập tức không còn lo lắng nữa, cô ngượng ngùng nói: "Cảm ơn ông chủ Trần.".

ngôn tình hài

“Tôi vẫn chưa phải là ông chủ gì, cứ gọi tên tôi là được.” Trần Ninh lái xe đến khu chung cư, cách văn phòng bán hàng không xa.

"Được, ông chủ Trần Ninh."

Từ Châu hiển nhiên vẫn có chút không quen, thổ hào chớp mắt có thể mua cả một tòa nhà, cảm thấy khoảng cách quá xa vời so với một tầng lớp lao động bình thường như cô.

Trần Ninh không bận tâm đến vấn đề xưng hô, chỉ tập trung vào việc lái xe.

Từ Châu tò mò nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Trần Ninh, trong lòng không khỏi lẩm bẩm: "Trần Ninh thật đẹp trai, giống như các ngôi sao thần tượng vậy, còn không có làm giá nữa, tu dưỡng tốt, khí chất tốt, cái gì cũng tốt…."

Khi Trần Ninh rẽ đường, bắt gặp ánh mắt của Từ Châu, liền hỏi: "Sao vậy? Trên mặt tôi có dính gì sao?"

“A, không, không có gì.” Từ Châu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhưng đôi má xinh xắn trắng nõn đã ửng đỏ, nhìn trộm soái ca mà bị phát hiện thì xấu hổ quá.

Khi xe chạy đến ngoài khu chung cư Phỉ Thuý Hoa Viên, Trần Ninh bị nhân viên bảo vệ chặn ở cửa vì không có thông tin về chiếc xe của anh trong hệ thống nhận dạng xe, cho thấy Trần Ninh không thuộc cư dân của khu chung cư này.

Cũng đúng, Trần Ninh đã mua một loạt giấy chứng nhận bất động sản thông qua App trợ giá 30 nghìn tỷ, nhưng chỉ mua quyền sở hữu tài sản.

Còn một số thủ tục khác, vẫn chưa có làm, chẳng hạn như thẻ cho ra vào khu chung cư.

“Ông chủ Trần Ninh này là chủ nhân quan trọng của khu chung cư, xin mau cho qua!” Từ Châu xuống xe giải thích với nhân viên bảo vệ.

"Cậu ta là chủ nhà số mấy?" Bảo vệ hỏi.

"Ông chủ Trần là chủ sở hữu của toà số 5." Từ Châu nói.

“Toà 5 lớn quá rồi, tôi hỏi số mấy của toà 5!” Nhân viên bảo vệ rất nóng nảy, cho rằng Từ Châu là kẻ ngớ ngẩn, nói chuyện không rõ ràng gì hết.

“Ông chủ Trần Ninh đã mua cả toà 5 rồi, tất cả tầng lầu đều thuộc về anh ấy!” Từ Châu có chút tức giận với thái độ của đối phương, gằn từng chữ.

"Bốc phét gì vậy, còn cả tòa nhà nữa chứ.

Tôi nói cả khu chung cư này là của tôi đó!” Nhân viên bảo vệ bĩu môi nói, căn bản không tin chút nào.

“Không tin thì cứ kiểm tra đi, trong quản lí khu dân cư của các anh nhất định phải có ghi chép.” Từ Châu tức giận nói.

Nhân viên bảo vệ ung dung bật máy tính trong phòng bảo vệ lên, nhập 5-501, kết quả cho thấy chủ hộ là Trần Ninh, nhân viên bảo vệ có chút bối rối, trong lòng nghĩ sao trùng hợp quá vậy, tuỳ tiện nhập số nhà là trúng rồi?

Sau đó nhân viên bảo vệ nhập 5-702, chủ hộ cũng là Trần Ninh, lần này nhân viên bảo vệ không bình tĩnh nữa, sau đó tuỳ tiện nhập vào, chỉ cần là nhà của toà số 5, thì gia chủ chính là Trần Ninh.

Mồ hôi lạnh trên đầu nhân viên bảo vệ đã chảy xuống, đến đây anh ta mới hiểu ra Từ Châu không có bốc phét, Trần Ninh thực sự là chủ nhân của tòa nhà số năm, anh ta vậy mà lại chặn đại nhân vật này ở ngoài cửa, lập tức sợ run cầm cập, sợ chén cơm này phải mất rồi.

Trần Ninh bấm còi xe: "Bỏ đi, mau mở cửa đi, tôi còn có chuyện khác."

"Được được, nâng thanh lên ngay lập tức!"

Bảo vệ vội vàng bấm nút, chiếc Lamborghini của Trần Ninh lái vào trong, bảo vệ lon ton chỉ đường cho Trần Ninh.

Đến dưới toà nhà, nhìn toà nhà thuộc về mình, phải ngửa đầu lên mới được, Trần Ninh có cảm giác không chân thực, hình như ngày hôm qua anh vẫn sống trong một căn nhà cho thuê chật chội, bây giờ toàn bộ tòa nhà đều là của anh, bước ngoặc cuộc đời này quá lớn, lớn đến quá sức tưởng tượng.

“Ông chủ Trần Ninh, xem từ căn đó trước nha?” Túi của Từ Châu chứa đầy chìa khóa của toà nhà số 5, suốt đường đi leng keng vang lên.

“Căn nào cũng được, bắt đầu từ 101 trước.” Trần Ninh nói.

Từ Châu nhanh chóng tìm thấy chìa khóa 101 từ trong túi xách của mình, mở cửa chống trộm..