Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 12

An Na một tay nhấc bình sữa tươi lên chạy sang bên ghế phụ, tay kia kéo mở cửa xe ra. Nhưng cửa xe như bị mắc kẹt, không thể kéo chốt được.

Lục Trung Quân bước xuống đi vòng qua đầu xe tới cạnh An Na, tay kéo một cái, cánh cửa liền bật ra.

An Na khẽ nói cám ơn rồi chui vào xe.

Lục Trung Quân đóng sầm cửa lại, trở lại ghế lái, khởi động xe lái đi, từ kính chiếu hậu liếc nhìn An Na một cái.

– Cô đi đâu thế, sao lại đứng đó?

– Có học sinh thôi học, tôi đi thăm hỏi họ.

– Vậy thì tôi phải báo trước với cô là tôi không quay về Hồng Thạch Tỉnh ngay đâu. Tôi còn phải đi trạm thông tin đưa đồ tiếp viện rồi mới về, phải mất tần 7,8 tiếng mới về đến nơi đấy.

– Không sao, không sao đâu ạ. Anh cứ làm việc của anh, dù sao tôi cũng không có chuyện gì khác nữa. – An Na vội vàng gật đầu.

Lục Trung Quân lần thứ hai liếc nhìn An Na qua kính chiếu hậu, không nói thêm gì nữa, đạp chân ga tăng tốc, một lát sau, rời khỏi đường chính, đi lên con đường ruột dê nhỏ.

Đường xa càng ngày càng kém, chiếc xe vô cùng xóc nảy, có lẽ nghĩ trước khi trời tối phải về nên Lục Trung Quân lái rất nhanh, nhiều lần làm An Na suýt cụng đầu vào cửa xe.  Đến khi trời sâm sẩm tối, cuối cùng cũng lái đến rìa một ngọn núi. Trạm thông tin ở trên đỉnh núi, từ chỗ này nhìn lên có thể mơ hồ thấy được cột tháp sắt rất cao trên đó.

Đúng lúc này, động cơ xe chợt vang lên tiếng kỳ lạ, rồi tắt ngấm. Lục Trung Quân thử khởi động xe mấy lần nhưng đều không được.

– Mợ nó chứ!

Lục Trung Quân cúi đầu rủa một tiếng, xuống xe mở động cơ xe ra kiểm tra, đi tới bên An Na gõ cửa xe.

An Na quay cửa xe xuống.

– Chết tiệt, ống dầu bị trục trặc rồi.

– Vậy làm sao đây? – An Na ngỡ ngàng.

– Trời tối rồi, giờ không thể kiểm tra được. Cô đi theo tôi lên núi, ngủ tạm một đêm ở trạm thông tin, chờ sáng mai sửa xe xong thì về.

An Na ngây ra, liếc anh, thấy anh nói xong thì ra đằng sau xe, mở cốp xe di chuyển thứ gì đó, đành phải cầm theo bình sữa tươi kia, chậm rãi xuống xe.

Lục Trung Quân vác một bộ dây điện trên vai, cầm thêm một cái hộp to, còn để lại những vật khác, đi lên trên núi.

An Na đành phải đi theo. Lối vào con đường núi cách bên ngoài mấy trăm thước có trải than đá để làm bãi đỗ xe, đoán chừng xe hẳn sẽ đổ ở đây mới đúng. Bên cạnh là một con đường núi bằng đá rất nhỏ quanh co. Ngọn núi này nhìn có vẻ không cao lắm, nhưng khi đi lên mới thấy rất hùng vĩ.

Trời tối rất nhanh, Lục Trung Quân đi đằng trước, An Na đi theo sau. Ban đầu cô còn đuổi kịp anh, nhưng khi đi được hơn 100 bậc thềm đá thì không còn theo kịp được nữa, chân bắt đầu bủn rủn, dần dần bị anh bỏ lại một khoảnh khá xa, mà bình sữa tươi thì cũng dần trở nên nặng chĩu, cô hối hận vì đã mang theo nó, biết thế cứ để ở trên xe một đêm, chắc cũng không bị hỏng đâu.

Cây cối trên núi rậm rạp, thỉnh thoảng còn có những âm thanh kỳ lạ phát ra, An Na sợ hãi tóc gáy dựng đứng, tưởng tượng như bất cứ lúc nào cũng sẽ có một bàn tay đen thò ra từ phía sau để kéo mình đi, cô lại không dám gọi Lục Trung Quân chờ mình, chỉ biết cắn răng đuổi theo.

Cuối cùng người đàn ông này vẫn không quên có một người còn sống sờ sờ đi theo mình, đã chủ động đứng lại chờ cô. Đợi tới khi cô chạy đến thì hỏi:

– Muốn nghỉ tí không?

An Na thấy anh nói chuyện hơi thở bình ổn, dáng vẻ không chút mệt mỏi thì cắn răng đáp:

– Không cần. Tôi đi được.

Lục Trung Quân nhìn cô, ra hiệu cô đưa bình sữa tươi cho mình cầm hộ.

Nếu đây không phải là ý tốt của phụ huynh học sinh mà là mình mua thì An Na đã bỏ lại từ sớm rồi. Thấy Lục Trung Quân chủ động cầm hộ mình thì như gãi đúng chỗ ngứa, có điều vẫn hơi ngượng ngùng, nói:

– Nhưng…anh còn đồ của anh….

– Bớt phí lời đi, đưa đây.

An Na ngây ra, miệng há hốc.

Lớn từng này tuổi đầu rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông thô lỗ như thế, trong lòng chợt dâng lên một ngọn lửa không rõ lý do.

– Thôi ạ, anh cho tôi đi nhờ tôi đã vô cùng cảm kích rồi, nào dám phiền anh nữa chứ.

Nói xong cô tiếp tục leo lên.

Lục Trung Quân đứng ở tại chỗ, nhìn An Na đi phía trước, một lát sau cũng đi theo.

Lúc này, tốc độ của anh đã chậm lại, vẫn luôn đi đằng sau An Na.

An Na gắng sức, cuối cùng cũng leo lên được trạm thông tin trên đỉnh núi, cả người mệt bở hơi tai, lúc nhìn thấy căn nhà hai gian được dựng trên bãi đất bằng phẳng kia, hai chân cô run rẩy nhũn ra, thở hổn hển, ngồi bệt xuống một tảng đá bên vệ đường, đặt bình sữa tươi xuống đất, chẳng thiết đứng lên nữa.

Căn nhà có ánh đèn, An Na vừa mới ngồi xuống thì có tiếng chó sủa, cô quay lại nhìn thấy một con chó săn rất lớn không biết từ đâu lao ra, đang nhào tới phía mình thì hét toáng lên.

– Tia Chớp!

Lục Trung Quân gọi lên, con chó săn lập tức dừng lại, đổi hướng chạy tới phía anh, đến trước mặt anh, nó nhún nhảy, hai chân trước chồm lên vai anh, sủa ầm ĩ đầy vui sướng, thân mật.

An Na chưa tỉnh hồn, vẫn ngồi im không dám nhúc nhích, nhìn Lục Trung Quân móc ra một thứ gì đó như miếng thịt cho nó ăn.

Cửa ngôi nhà mở ra, một người đàn ông mặc áo da dê, chân bước thấp bước cao, nói to:

– Đội trưởng Lục tới rồi à? Vất vả quá rồi. Đã nói với cậu mãi rồi, cậu lại không chịu, lần nào cũng đích thân mang lên cho chú. Lại mang thịt nữa à, chú đã bảo chú chưa hết, cậu lại mang thịt lên nữa làm gì?

Vừa càm ràm vừa đến trước mặt Lục Trung Quân, nhận thứ gì đó từ anh.

– Chú Đinh, xe cháu bị hỏng, tối nay ngủ tại chỗ chú nhé. Có một vài thứ ở trong xe không mang theo được, sáng mai tính sau.

Lục Trung Quân xoa xoa đầu con chó, con chó lập tức ngậm miếng thịt chạy tới bên cạnh, mắt lom lom nhìn An Na.

– Được, không thành vấn đề…- Chú Đinh ngoảnh đầu, thấy An Na ngồi trên tảng đá thì sững ra.

– Ồ, cô gái này…

An Na vội đứng lên, đang định tự giới thiệu thì Lục Trung Quân đã nói:

– Đây là cô giáo trên trấn, họ Lý, vì đến nhà học sinh thăm hỏi, lúc về cháu gặp nên cho đi nhờ xe, kết quả là phải ở chỗ chú rồi.

Chú Đinh bật cười, an ủi An Na:

– Cháu đừng lo lắng, bên ngoài lạnh lắm, vào nhà đi. Chưa ăn cơm đúng không, chờ chút, chú đi chuẩn bị món ăn thôn quê cho hai đứa.

– Có cần cháu giúp không? – Lục Trung Quân hỏi.

– Không cần không cần! Cháu cứ ở đây với Tiểu Lý. – Chú Đinh nói xong đi vào trong lấy súng săn,  – Chú Đinh cháu dù già rồi nhưng nói không khoác lác đâu, chờ chú một chút rồi về ngay.

Nói xong xách súng săn, cầm theo ngọn đèn bão đi ra ngoài.

– Vào nhà đi, tối nay phải để cô ngủ ở đây một đêm rồi.

Chú Đinh đã đi rồi, Lục Trung Quân nói với An Na vẫn đang đứng ở bên tảng đá.

An Na không thèm nhìn anh một cái, đi vào nhà.