Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 87

Hôm nay kỳ học kết thúc, An Na cùng mấy chị cùng phòng cùng nhau liên hoan bữa cơm cuối cùng, mọi người để lại phương thức liên hệ, hẹn khi nào rảnh thì tụ tập với nhau, sau đó từng người tan cuộc đi về.

Sắp đến cuối năm, bộ thiết kế của An Na ở bên phía phòng làm việc Tống nữ sĩ đang bước vào giai đoạn đẩy nhanh tốc độc, nhất thời chưa thể về nhà được. An Na giải thích với ông An, nói chờ giai đoạn này xong thì trước cuối năm sẽ về nhà.

An Quốc Cường vẫn luôn có thái độ ủng hộ công việc của cô, dĩ nhiên không phản đối. Ở lại Bắc Kinh mấy ngày, sau khi công việc xong xuôi thì về nhà trước.

Hơn nửa tháng sau, chỉ còn cách cuối năm khoảng một tuần, công việc bận tối mắt tối mũi ở phòng làm việc rốt cuộc cũng đã xong, trang phục hoàn thành, hiệu quả cực kỳ tốt, Tống nữ sĩ rất hài lòng, cũng rất phấn khởi, nói với An Na chờ sau tết âm lịch thì đến Bắc Kinh, trao đổi tổ chức một cuộc họp báo nhỏ công bố chủ đề thời trang, đồng thời còn có lời mời chính thức gia nhập phòng làm việc của mình.

Tác phẩm mà thầy Hà dốc hết tâm huyết tạo ra được thành công, nhìn lại hai ba tháng trước bận đến đầu tắt mặt tối, cuối cùng cũng không uổng phí công sức, tâm tình cực kỳ kích động. Nhưng suy nghĩ kỹ, cuối cùng ông vẫn uyển chuyển từ chối lời mời của Tống nữ si, bày tỏ mình đã có tuổi, lần này tới đây một là muốn có cơ hội triển lãm tay nghề chân chính cả đời của mình, thứ hai, cũng là đền đáp lại ân tình của cha con ông An, nên mới đồng ý tới đây. Giờ tâm nguyện đã xong, may mà không nhục sứ mệnh, ông đã được như ý nguyện, chỉ muốn trở lại thành phố S sống một cuộc sống như trước kia mà thôi.

Tống nữ sĩ cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nhưng cũng tôn trọng ý nguyện của ông. Ngày cuối cùng của năm phòng làm việc được nghỉ, mọi người cùng ăn bữa cơm liên hoan cuối năm. Liên hoan xong thì cũng hơn 9 giờ tối, nhưng cuộc vui chưa tàn, mọi người hẹn nhau đi phòng khiêu vũ.

An Na không đi, cô uyển chuyển từ chối, hẹn sang năm sẽ gặp lại Tống nữ sĩ, sau đó từ biệt bà.

Nửa tháng này, An Na vẫn luôn ở tại căn phòng nhỏ mà Tống nữ sĩ cho mượn, là loại hình chung cư độc thân sớm nhất của Bắc Kinh. Cách nơi này không quá xa, nhưng lúc ăn cơm, An Na bị mọi người chuốc mấy chén rượu, mặt nóng ran hơi lơ mơ say. Tống nữ sĩ có chút không yên tâm, bảo để bà nhờ lái xe của bà đưa cô về.

– Không cần đâu ạ, bạn cháu tới rồi, đang chờ ở bên ngoài. – An Na từ chối.

Tống nữ sĩ trước kia từng gặp Lục Trung Quân rồi, mỉm cười nói:

– Là cậu phi công trẻ tuổi anh tuấn kia phải không? Sao không mời cậu ta vào?

– Cháu bảo rồi nhưng anh ấy nói không tiện quấy rầy mọi người, nên đợi ở bên ngoài.

– Vậy được, tôi không tiễn cháu nữa. Hẹn sang năm mới gặp lại, chúc cháu năm mới vui vẻ.

– Cô cũng vậy. Tạm biệt.

An Na tạm biệt Tống nữ sĩ, mặc áo khoác, choàng khăn lên cổ, đội mũ lông dê, đi ra ngoài.

Ban ngày tuyết rơi đã đóng một lớp tuyêt mỏng, trên đường tuy rằng không nhìn thấy dấu vết tuyết đọng nhưng vừa đi ra đã có thể cảm nhận được cái lạnh và khô ráo.

An Na đứng ở cửa, nhìn một cái là thấy một người đàn ông hút thuốc đang đứng dựa vào cây cột điện bên đường cái đối diện, là Lục Trung Quân. Cô vẫy vẫy tay với anh.

Lục Trung Quân cũng đã nhìn thấy cô, ném tàn thuốc di giày cho tắt hẳn, đi qua đường về phía cô. Tới gần rồi, liền tháo găng tay xuống đi vào cho cô.

Găng tay bằng nhung mềm mại ấm áp mang theo nhiệt độ cơ thể anh, vừa đeo lên, rất ấm, cả người cũng ấm lên theo.

An Na nhận ra, đây chính là đôi găng tay mà lúc trước ở Hồng Thạch Tỉnh có một lần anh đã từng cho cô mượn đeo.

– Uống rượu à?

Lục Trung Quân đứng trước mặt cô, ghé sát đầu qua ngửi ngửi.

– Anh lại hút thuốc à?

An Na cắn môi,

– Đã nói anh cai thuốc rồi mà, hại sức khỏe lắm.

– Chờ em thành vợ anh rồi, anh sẽ cai. – Lục Trung Quân nói.

– Hứ, đáng ghét.

An Na đánh vào tay anh.

– Đi thôi.

Anh hất cằm lên với cô, trong ánh mắt đầy ý cười.

Tuy rằng hiện tại nam nữ nắm tay nhau đi trên đường vẫn là điều xa lạ, hoặc là nói, ở trên đường bạn sẽ không mấy khi bắt gặp có người làm như vậy. Nhưng giờ đang buổi tối, thời tiết lại lạnh, người qua đường thưa thớt, An Na nhìn bốn phía, rồi đặt tay mình vào tay anh, bám lấy anh.

– Vâng, đi thôi.

Cô nói, rồi bước đi.

Lục Trung Quân hơi sửng sốt, liếc sang cô một chút, khóe miệng cong lên, chân thon dài đồng hành cùng cô.

– Đợi lâu không? Có lạnh không?

– Không lạnh.

– Ăn cơm chưa?

– Rồi.

– Ban ngày anh làm gì?

– Gặp bạn.

– Nam hay nữ?

– Có nam có nữ.

– Nữ xinh đẹp không?

– Đẹp hơn em.

– Thế sao anh còn về với em?

– Chẳng phải anh bị em bỏ thuốc à?

– Ai ép anh ăn?

– Anh không tự trọng được chưa?

– Anh có vẻ hiểu bản thân nhỉ.

– Không ai hiểu mình bằng mình, nếu không anh lấy gì mà cua em được…

Hai người nắm tay, An Na tựa đầu vào vai anh, chậm rãi đi, vừa đi vừa trò chuyện câu được câu chăng.

– Lục Trung Quân, ngày mai em về rồi.

Cô bỗng nói.

Lục Trung Quân vốn đang vui vẻ lập tức khựng lại, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười.

– Ừ, ngày mai anh đưa em đến nhà ga. Hai ngày tới anh có việc, xong rồi thì trước năm mới anh sẽ đến tìm em.

An Na dừng lại buông cánh tay anh ra.

– Lục Trung Quân, anh thực sự đi à?

Cô đầy vẻ không tin.

Bố mình đi thăm bố anh, còn biểu đạt ý phản đối hai người, việc này cô cũng đã biết rồi.

– Đương nhiên là đi rồi. Lúc trước khi dạy ở học viện hàng không, huấn luyện viên bọn anh có câu cách ngôn là, càng khó càng phải vượt qua. Cái khác anh quên chứ cái này anh lại học rất tốt. Sao thế, em không muốn anh đi à?

Ánh đèn đường chiếu vào mặt anh, ánh mắt anh nhìn cô mang theo ý dò hỏi.

– Đương nhiên là không rồi. – An Na có chút sầu, – …Em chỉ sợ anh đi, chú em càng làm khó cho anh…Cứ tưởng tượng ra là em lo…

Lục Trung Quân hơi hơi mỉm cười, tay đưa qua quàng lấy bả vai cô.

– Không sao dâu, anh mặt dày hơn tường thành, đánh không đánh trả mắng không cãi trả, anh sẽ nói với chú em cho đến khi được thì thôi. An Na, anh muốn kết hôn với em, muốn chúng ta được ở bên nhau đường đường chính chính, để em làm vợ anh, chứ không phải như bây giờ. Nếu cứ tránh né chú em cũng không hay, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi, muộn không bằng sớm đi.

An Na yên lặng chốc lát.

– Vậy được…Đến lúc đó em giúp anh…

Lục Trung Quân cười, ôm toàn bộ bờ vai cô, nắm chặt.

– Đi nào, anh đưa em về sớm, lạnh quá.

An Na ừ một tiếng, đi theo anh. Khi tới dưới lầu tòa nhà kia, bởi vì thái độ của An Quốc Cường phản đối mãnh liệt, hơn nữa lần trước mẹ đến đây, trước khi đi cũng đã nhắc nhở cô, trước khi kết hôn không được phát sinh quan hệ thân mật gì với Lục Trung Quân nữa. An Na ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Tuy rằng không nói rõ với anh, nhưng mỗi lần anh ăn vạ đòi ở lại qua đêm thì cô đều đuổi anh về.

– Tới rồi, có lên ngồi lát không? – Cô hỏi.

Lục Trung Quân đáp:

– Cầu còn không được ấy.

– Đừng nghĩ nhiều, chỉ cho anh lên ngồi một lát thôi. Ngồi xong anh phải về đấy.

Lục Trung Quân sờ sờ cằm, rầu rĩ.

– Biết rồi.

Gần đây anh nghe lời như thế ngược lại làm cho An Na thấy không đành lòng. Nghĩ nghĩ, nhón chân ghé vào tai anh an ủi:

– Vẫn cho anh được hôn một tí.

Sắc mặt Lục Trung Quân lập tức tươi lên chút. Dù sao chung quanh chẳng có ai, tức thì kéo tay An Na đi lên cầu thang. Vừa vào cửa là đè cô vào sau cánh cửa hôn ngấu nghiến.

Sáng sớm  hôm sau, Lục Trung Quân lái xe đến, đưa An Na ra nhà ga, đưa hẳn vào giường nằm, sắp xếp xong hết rồi hẹn ngày đi thành phố S, lúc tàu hỏa chuẩn bị đi hai người mới lưu luyến chia tay.

Giường ngủ đối diện An Na là một chị hơn bốn mươi tuổi mang theo con nhỏ. Trước khi Lục Trung Quân xuống tàu, có chạy ra sân ga mua quýt mời hai mẹ con họ ăn. Chờ khi tàu chuẩn bị chạy, chị kia nói với An Na:

– Bọn em chắc vừa kết hôn nhỉ? Nhìn chồng em lưu luyến chưa kìa, trông chẳng muốn xa em chút nào.

Tuy trước đó khi không có ai Lục Trung Quân luôn miệng “vợ anh, vợ anh” mà gọi An Na, nhưng khi nghe có người dùng từ “chồng” để gọi Lục Trung Quân, trong lòng vẫn bồi hồi, mỉm cười như thừa nhận.

Trên đường đi có hai mẹ con chị ấy làm bạn, thời gian cũng trôi mau hơn, hết một đêm, trưa ngày hôm sau thì tới thành phố S.

An Na không nói thời gian cụ thể ngày về nhà của mình, trong xưởng của bố trước đó có thiết kế một lô trang phục nữ kiểu mới, rất độc đáo, đón hùa theo tâm lý theo đuổi cái đẹp của mọi người, nguồn tiêu thụ rất tốt, đơn đặt hàng đến liên tiếp, giờ vẫn còn đang hoàn thành nốt đơn đặt hàng trước cuối năm nên ông An không ở nhà. Mẹ và Tiểu Quang đã được nghỉ tết, đang ở nhà với bà nội, mấy ngày này vẫn luôn mong cô về, thấy cô bất chợt đã về nhà thì ai nấy đều mừng rỡ. Tiểu Quang càng phấn khởi hơn, cứ ôm lấy đồ chơi mà An Na mua về tặng cậu. An Na đi đến đâu là cậu dính theo tới đó, nửa bước cũng không chịu rời. Qua cơn phấn khích rồi, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, reo lên:

– Khi nào chú Lục của em lại tới thế ạ? Lần trước máy bay chú ấy tặng em em không cẩn thận làm gãy cánh nó rồi, em đang mong chú đến để sửa cho em.

An Na đưa mắt nhìn mẹ, thấy bà cũng đang nhìn mình thì liền kéo bà vào phòng, đóng cửa lại, đem chuyện lần trước bố đi Bắc Kinh thì có ghé thăm bố của Lục Trung Quân và biểu đạt ý phản đối với ông cụ Lục cho mẹ nghe.

– Bố con đi gặp bố của Lục Trung Quân á? – Tiêu Du ngạc nhiên, – Đợi bố về để mẹ hỏi.

– Vâng. – An Na gật đầu.

– Ông An này thật là…

Tiêu Du nhíu mày, nhìn An Na.

– Thế bố của cậu ta có thái độ gì không? Bản thân cậu ta thì nói thế nào?

– Bố anh ấy cũng không đồng ý con và anh ấy…

Nhắc đến, trong lòng An Na cũng khổ sở.

– Nhưng anh ấy thì kiên quyết muốn kết hôn với con. Anh nói qua hai ngày nữa thì tới đây gặp bố mẹ, bàn tiếp chuyện bọn con. Con chỉ sợ đến lúc đó bố lại làm anh ấy mất mặt..

– Thế à.

Tiêu Du nghĩ nghĩ.

– Bảo nó đến đi.

Bà quyết định.

– Bà nội con cũng rất thích cậu ta, chỗ bà thì không thành vấn đề. Phía bố con, con cứ yên tâm giao cho mẹ. Mẹ nói là mẹ mời cậu ta tới, xem bố con dám phản đối không.

An Na không ngờ mẹ lại nhẹ nhàng ôm lấy vấn đề khó giải quyết về mình, vừa mừng vừa sợ nhào tới ôm lấy mẹ.

– Mẹ, mẹ tốt quá. Vậy thì con yên tâm rồi.

Tiêu Du phì cười, gõ đầu An Na.

– Được rồi được rồi, đừng nịnh nọt nữa. Mẹ tin ánh mắt của con, cũng tin trực giác của mình, cảm thấy Lục Trung Quân là người mà con có thể nương tựa cả đời. Sau này gả cho người ta rồi, nhớ sống cho thật tốt.

– Vâng mẹ.

An Na ôm mẹ, cười sung sướng nói.

– Í con quên mất.

Cô bỗng buông mẹ ra.

– Anh ấy bảo con về đến nhà thì gọi điện báo cho anh ấy ngay. Giờ anh ấy chắc đang chờ rồi. Mẹ, con đi gọi điện đây, cũng nói chuyện mẹ giúp anh ấy cho anh ấy biết. Mẹ, con đảm bảo anh ấy sẽ mang ơn mẹ.

– Được rồi được rồi. Giờ trong lòng con cũng chỉ có người ngoài thôi.

Tiêu Du nhìn theo bóng An Na ra cửa, cười lắc lắc đầu.