Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà

Chương 20: 20 Ngày Thứ Hai Mươi Gặp Lão Bà

Editor: Nguyên Mạc

Không biết Bắc Hòe trở lại lớp từ lúc nào.

  

Thái độ của cô ấy đối với Giang Vãn cực kỳ ân cần.

"Tôi đi lấy cho cậu." Nhìn thấy Giang Vãn định đi lấy nước, Bắc Hòe vội vàng đứng dậy nói.

Cô gái bình tĩnh liếc nhìn cô ấy, mỉm cười lịch sự nhưng lại xa cách nói: "Không cần."

Bắc Hòe nhìn bóng lưng Giang Vãn dần biến mất, cúi đầu xuống mím chặt môi, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Trước đây cô ấy chưa thấy nữ sinh có bộ dạng xa cách như vậy.

Trong giờ giải lao, Bắc Hòe ngồi ở phía sau nghe thấy Giang Vãn đang thảo luận với bạn cùng bàn của cô.

"Giang Vãn, gần đây căng tin có bán một loại kem mới, hình như rất ngon."   

Ừm, tớ biết.

ngày hôm qua tớ có nghe bạn mình kể, nhưng có quá nhiều người muốn mua, nên lần nào tớ đến đó cũng bán hết rồi."

Tớ rất muốn ăn thử, Giang Vãn, cậu muốn ăn không?"

"Tớ cũng muốn ăn thử, nhưng đáng tiếc lần nào tớ cũng đến muộn."

"...!"

Nghe đến đây, Bắc Hòe sờ sờ cằm, ánh mắt như có chút thay đổi, không khỏi suy nghĩ.

Khi trở lại lớp học sau bữa trưa, Giang Vãn nhìn thấy một cây kem trên bàn của mình.

Đó là cây kem mà cô và Mễ Thư Vân đã thảo luận vào buổi sáng.

"Cho hỏi, cậu có thấy ai đặt cái này trên bàn của tớ không?" Giang Vãn hỏi một vài bạn học đến sớm hơn cô, trực tiếp bỏ qua người đang ngủ ở bàn sau.

Mọi người đều lắc đầu tỏ vẻ không biết rõ.

Cô nhìn cây kem trên tay, khóe miệng khẽ cong lên.

Thực ra không cần hỏi cô cũng có thể đoán được ai là người đặt.

  

Nhưng...!thế thì sao chứ?

"Mễ Thư Vân, cậu ăn cây kem này đi." Cô ngẩng đầu lên, vẫy tay với cô gái vừa bước vào lớp.

"A? Cậu mua được rồi!" Mễ Thư Vân có chút kinh ngạc.

Giang Vãn không tỏ ý kiến thản nhiên cười: "Hiện tại tớ không muốn ăn, sợ nó chảy ra, cho nên cậu ăn đi."

Người nào đó ở bàn sau giả bộ đang ngủ, Tạch lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Mễ Thư Vân.

Nhìn tư thế kia giống như chỉ cần đối phương đồng ý, liền sẽ nhào qua xé nát cô.

Bị nhìn đến nổi da gà Mễ Thư Vân không khỏi kinh hãi, gian nan nuốt nước miếng một cái, cười haha hai lần, xua tay: "Không...!không tốt lắm đâu."

Cho dù muốn ăn, nhưng ở giữa cây kem và cái mạng nhỏ, cô ấy vẫn nên chọn cái sau thì hơn.

"Như vậy à, vậy được rồi." Giang Vãn khẽ gật đầu, nhưng cũng không thuyết phục thêm, chỉ xoay người ném cây kem vào thùng rác.

Động tác nhanh chóng lưu loát.

Mễ Thư Vân: "!!!" Cô cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Bắc Hòe vài lần.

Trời đất, mặt đen xì rồi.

"Cái này, Giang...!Giang Vãn, tại sao cậu lại vứt nó đi? Thật...!thật đáng tiếc." Mễ Thư Vân lắp bắp nói.

"Tớ nói rồi, hiện tại tớ không muốn ăn." Giang Vãn cười nhẹ, nhưng nhiệt độ trong mắt lại lạnh đến kinh người.

Bắc Hòe siết chặt tay, nhìn cây kem bị ném vào thùng rác, trong lòng thầm thở dài.

Cô ấy biết Giang Vãn cố ý làm vậy, nên trong lòng cũng không tức giận mấy, chỉ là có chút bối rối thôi.

Cô ấy muốn nói chuyện với Giang Vãn, nhưng thái độ của cô gái làm cô ấy không dễ dàng tiếp cận.

Rối rắm, thật sự rối rắm.

Trong giờ tự học buổi tối, có một số bạn học đến hỏi Giang Vãn vài câu tiếng Anh.

Hai ngày trước làm bài kiểm tra Tiếng Anh, Giang Vãn đạt điểm cao nhất lớp, đặc biệt là phần viết văn, được giáo viên cho làm văn mẫu.

Từ đó, cả lớp đều biết rằng môn mạnh của Giang Vãn là Tiếng Anh

Hơn nữa, tính cách Giang Vãn rất tốt lại kiên nhẫn.

  

Nên có nhiều người thích tìm cô hỏi bài.

Sau khi trả lời vài câu hỏi của bạn cùng lớp, Bắc Hòe tinh ý nhận ra Giang Vãn mệt mỏi.

Đúng rồi, vốn dĩ đã học cả ngày, giờ còn phải giảng bài cho người khác, nếu đổi thành ai cũng thấy mệt.

Nhưng rõ ràng, người tới lại không có khả năng quan sát sắc mặt, chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt Giang Vãn không tươi như mọi khi, suy nghĩ cũng lâu hơn một chút.

Bắc Hòe trừng lớn mắt, rất khó chịu khi nhìn thấy mấy người không có mắt này.

Cô ấy đập bàn, làm mọi người đều chú ý nhìn lại.

"Còn chưa đủ sao, không thấy cậu ấy mệt à? Cô giáo đặt ở đó để làm vật trang trí sao? Tự mình đi hỏi cô giáo đi."

Đột nhiên vang lên những lời này, nhưng ai cũng biết là đang nói về những người đến hỏi bài Giang Vãn.

Mấy bạn học bị mắng một trận đỏ mặt nhìn nhau, không dám không nghe Bắc Hòe nói, cũng không dám làm phiền Giang Vãn nữa, bọn họ có chút do dự muốn rút lui.

Trong lúc ngập ngừng, giọng nói ngọt ngào của cô gái vang lên.

"Cậu không hiểu câu hỏi điền chỗ trống đúng không? Ừm, câu hỏi này quả thực khá khó, bởi vì trong đoạn văn đặt một cái bẫy..."

Giang Vãn tự lo mình giảng, hoàn toàn không đem lời nói của Bắc Hòe để trong lòng, triệt để bỏ qua.

Những người khác nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương.

Dám trực tiếp bỏ qua Bắc Hòe, đây quả thật là một dũng sĩ!

Bắc Hòe cau mày, khuôn mặt lạnh lùng liếc qua, những người bắt gặp ánh mắt của cô ấy đều cúi đầu thành thật làm việc của mình.

Cô ấy có thể dễ dàng khiến mọi người câm miệng, ngoại trừ Giang Vãn.

Nhận ra điều này, Bắc Hòe có chút nản lòng.

Phòng bida tư nhân.

"Cho nên, đến bây giờ cậu vẫn chưa xin lỗi người ta?" Nghe Bắc Hòe miêu tả xong, Sầm Kim suýt nữa cười ra tiếng.

"Nếu tớ là Giang Vãn, đời này tớ không bao giờ muốn có bất cứ điều gì liên quan đến cậu."

Sầm Kim dựa vào ghế sofa, tấm tắc hai tiếng, vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ diễn đạt vô cùng sinh động.

Cô gái mặc áo sơ mi trắng, xắn tay áo, để lộ cổ tay trắng nõn tạo ra một tư thế cầm gậy vô cùng chuẩn.

Nhìn cả người cúi thẳng về phía trước, ngắm phương hướng theo gậy bi-a.

Vẻ mặt lạnh nhạt, cho đến khi đánh một gậy, cô ấy mới ngẩng đầu lên nhìn Sầm Kim, chậm rãi trả lời: Tớ không nói được."

Nếu không phải Sầm Kim nhìn thấy đôi mắt u buồn của cô gái thì cô thật sự sẽ coi đây là điều hiển nhiên.

"Đại tỷ, nói một câu xin lỗi có khó như vậy sao?" Sầm Kim có chút bất lực.

Nhưng cô có thể hiểu Bắc Hòe, dù sao cô ấy cũng là một người kiêu căng ngạo mạn.

Ngày thường chỉ có người khác xin lỗi cô ấy, chứ làm gì có chuyện cô ấy đi xin lỗi người khác.

Không giống như cô, chỉ cần những người bạn gái cũ tức giận thì ngay lập tức xin lỗi không chút do dự.

Bắc Hòe xứng đáng độc thân!

Bắc Hòe cầm gậy bi-a, trong lòng vừa động, nhưng không nói gì, chỉ trầm mặc.

  

Đôi mắt tối tăm không rõ.

Có lẽ không phải cô ấy không nói ra được, chỉ sợ...!sợ cho dù có làm như vậy, Giang Vãn cũng sẽ không tha thứ cho cô ấy.

Chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, cô ấy sẽ vì một cô gái mà lo được lo mất.

***

Thứ tư có buổi tổng vệ sinh, vừa hay đến tổ của Giang Vãn.

Khi nhìn tay trái cô gái vẫn còn bó bột, các thành viên khác trong tổ chăm sóc cô rất chu đáo, nhận việc nặng, chỉ để lại những việc nhẹ nhàng cho cô.

Để không làm phiền người khác làm vệ sinh, vừa hết giờ học các học sinh khác đã ra khỏi lớp.

Khi cảm thấy việc dọn dẹp đã gần xong, Mễ Thư Vân hỏi Giang Vãn: "Giang Vãn, chúng ta đi ăn đi."

"Tớ cũng chuẩn bị đi đây." Một nam sinh nói.

"Cậu đi ăn cơm trước đi, tớ sẽ kiểm tra lại một lần, sợ một lúc nữa thanh tra y tế sẽ tới." Giang Vãn vừa trả lời vừa tỉ mỉ lau bục giảng.

"Được rồi, vậy chúng tớ đi trước." Một nam sinh khác cũng thấy những gì Giang Vãn nói có lý.

Mấy người lục tục bước ra khỏi lớp.

Rất nhanh, trong lớp chỉ còn lại Giang Vãn.

Khi mặt trời lặn về phía tây, hoàng hôn phía chân trời rực cháy như ngọn lửa, từng mảnh, từng cụm, tỏa ra ánh sáng chói lọi, đẹp đến mức làm người ta kinh tâm động phách.

Tấm màn màu xanh lam bị gió thôi lên, che mất nửa khuôn mặt cô gái.

Đài phát thanh của trường phát nhạc nhẹ nhàng, một bài thơ nhỏ được ngâm trong giọng nói nhu hoà của nữ phát thanh viên.

Mọi thứ thật êm đềm và bình yên.

Bắc Hòe đứng ngoài cửa, tựa đầu vào tường nhìn cô gái kiểm tra cẩn thận, không muốn vào quấy rầy bầu không khí này.

Sau khi kiểm tra lại, Giang Vãn phát hiện vẫn còn một ít mạng nhện ở góc trần phía trên bảng đen, có lẽ là do lúc lau chùi họ đã không nhìn thấy.

Cô nghĩ rồi chuyển ghế của mình đến, tay phải cầm chổi, giẫm lên ghế đẩu, vươn tay quét mạng nhện.

Chiều cao có chút không tới, cô cố gắng kiễng chân lên.

Nhưng giây tiếp theo, eo đã bị một cánh tay ấm áp ôm lấy.

Cả người đột nhiên bị treo lơ lửng trên không, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Giang Vãn trợn to hai mắt, sau khi phản ứng lại, lập tức thoát khỏi trói buộc trên eo, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách, cầm cây chổi trước ngực làm vũ khí, cảnh giác quét mắt.

Nhưng lại thấy nữ sinh tóc đỏ khẽ nhíu mày, nhìn cô với vẻ không đồng tình.

"Cậu dùng một tay quét cái gì vậy? Cũng không có ai nhìn.

Nếu cậu ngã xuống thì làm sao giờ?"

Bắc Hòe nói xong, vươn tay cầm lấy cây chổi từ tay Giang Vãn, vững vàng giẫm lên ghế.

Với vóc dáng cao một mét 75, dễ như trở bàn tay quét sạch mạng nhện.

Giang Vãn không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cô gái giúp cô dọn mạng nhện, cho đến khi Bắc Hòe nhảy xuống ghế, cô mới nhẹ giọng nói: "Cậu hiện tại đang làm gì vậy."

Giọng điệu thậm chí còn mềm mại, không hề đối chọi gay gắt.

Thậm chí không phải là một câu nghi vấn.

Nhưng lại làm Bắc Hòe sững sờ tại chỗ, không nói nên lời.

"Là cậu nói, tôi không liên quan gì đến cậu.

Vậy cậu đừng làm những chuyện này khiến tôi hiểu lầm." Giang Vãn cười, giọng nói nhẹ nhàng, khiến người ta không xác định rõ đây có phải là châm chọc không.

"Không phải..." Bắc Hòe mấp máy môi dưới, cố gắng giải thích.

Nhưng lại bị cô gái trực tiếp cắt ngang.

 

"Cậu chán ghét tôi quản chuyện của cậu, vậy cậu cũng không phải lo cho tôi.

Cho dù tôi có ngã, thì liên quan gì đến cậu? Rốt cuộc ở trong mắt bạn học Bắc Hòe, chúng ta không có quan hệ gì cả."

Cô gái nói những lời tổn thương bằng giọng dịu dàng nhất.

Như một con dao mềm mại, một con dao giết người.

Đôi môi Bắc Hòe trở nên tái nhợt, gian nan nói, ánh mắt nhìn cô gái đầy kích động.

Liều mạng kìm nén, nhưng thay vào đó là sự buông thả nhiều hơn.

"Giang Vãn."

  

Cô ấy khàn khàn nói.

"Tôi nghĩ...!tôi thực sự hối hận rồi." (QAQ)

Rõ ràng đây là điều cô ấy mong muốn, nhưng cô ấy không thể chịu được khi nữ sinh dùng ánh mắt thờ ơ đó nhìn mình, thái độ xa lánh, càng không chịu được cô gái khách khí gọi mình là "Bạn học Bắc Hòe".

Cô ấy thừa nhận, cô ấy rất hối hận.

Cô ấy thừa nhận, cô ấy là người ích kỷ.

  

Thật sự...!luyến tiếc khi đẩy Giang Vãn ra.

Sau ngày này.

Mối quan hệ giữa hai người đã dịu đi rất nhiều, nhưng nó cũng không còn tốt như trước.

Giang Vãn không nói có tha thứ hay không, thái độ vẫn luôn lãnh đạm, nhưng ít nhất cô không từ chối Bắc Hòe đến gần, cũng không làm lơ Bắc Hòe.

Chỉ cần như vậy, Bắc Hòe liền thở phào nhẹ nhõm.

Làm giá, đây là muốn trả giá lớn." Sầm Kim cười nhạo cô ấy.

Bắc Hòe nhìn cô: "Cậu nhàn đến phát hoảng rồi, không đi tìm bạn gái đi, ở đây không có chỗ cho cậu."

"Làm gì có bạn gái nào? Chỉ có một mình tớ cô đơn.

"

"Như thế nào, đổi tính? Này không giống cậu a."Bắc Hòe ngoài ý muốn ngạc nhiên nhìn cô.

"Cắt, tớ đã quyết định rồi.

Từ giờ, tớ sẽ không để ý đến mấy tiểu học muội đó nữa, tập trung vào việc học." Giọng Sầm Kim cất cao nghiêm nghị nói, nhưng vẻ mặt mất tự nhiên đã bán đứng cô.

Bắc Hòe cười lạnh hai lần, bày tỏ ta không tin.

"Tin hay không tùy cậu." Sầm Kim nhỏ giọng lẩm bẩm.

***

"Tối hôm qua cậu mất ngủ à, mà tớ thấy cậu cứ ngáp mãi." Giang Vãn nghi ngờ hỏi, nhìn Quan Quan đang ngáp một cái.

"Haha, hôm qua một giờ sáng tớ mới ngủ." Quan Quan mỉm cười, không thấy xấu hổ, mà còn tự hào.

Giang Vãn khó hiểu: "Cậu làm gì vậy? Sao ngủ muộn thế."

"Nói chuyện với Sầm Kim, quên cả thời gian." Quan Quan gãi đầu cười ngọt ngào khiến Giang Vãn không đành lòng nhắc nhở.

Vốn dĩ Quan Quan luôn tuân theo nguyên tắc không được gây phiền phức cho đàn chị, còn nói gì mà, tuyệt đối không quấy rầy Sầm Kim học tập.

Nhưng ngày hôm qua, không biết lúc nào, đột nhiên đụng phải Sầm Kim, nữ sinh vẫn luôn nhàn nhạt trở nên hay nói hơn.

Các cô nói với nhau rất nhiều, về gia đình, về học tập, về sở thích, về những ý tưởng trong tương lai.

Quan Quan rất ngạc nhiên khi thấy nhiều ý tưởng của Sầm Kim trùng khớp với ý tưởng của mình, nên khi trò chuyện không thấy cứng nhắc mà ngược lại còn rất thoải mái.

Ngày hôm nay, cô ấy càng thích Sầm Kim hơn!

"A, Vãn Vãn cậu nhìn xem, kia không phải là Bắc Hòe sao?" Quan Quan đang vui vẻ, khóe mắt thoáng hiện một bóng dáng quen thuộc, lập tức tỉnh táo lại.

Theo bản năng Giang Vãn nhìn qua.

Dưới bóng râm, dáng người Bắc Hòe cao gầy, với mái tóc đỏ chói mắt giữa đám đông.

Còn có một cô gái đứng bên cạnh, dáng cao chân dài, dáng người yểu điệu, chỉ cần nhìn từ phía sau là có thể biết được cô ấy là một đại mỹ nhân.

Hai người đứng cùng nhau, ngoài ý muốn nhìn rất xứng đôi.

Cô gái dường như đang nói chuyện với Bắc Hòe, người luôn kiêu ngạo nóng nảy hiếm khi tỏ ra vẻ cẩn thận lắng nghe.

"Cô gái đứng bên cạnh Bắc Hòe nhìn rất quen." Quan Quan nheo mắt, cẩn thận nhớ lại.

"Ồ, tớ nhớ ra rồi! Là Cầm La Dao học lớp ba năm ba.

Trước khi Bắc Hòe lưu ban, học cùng lớp với cô ấy."

Hai người bọn họ có quan hệ rất tốt sao? Giang Vãn đột nhiên hỏi.

"À? Chuyện này thì tớ không biết, nhưng cách đây khá lâu, khi có người phát tán tư liệu đen của Cầm La Dao lên diễn đàn, Bắc Hòe đã ra mặt giải quyết.

Cũng vì vậy, tớ mới biết Cầm La Dao."

"Nhưng nói đến cô gái này, cũng rất lợi hại.

Không chỉ có thành tích ưu tú, cô ấy còn chạy rất giỏi.

Hai lần đại hội thể thao ở trường, cô ấy đều giành được giải nhất chạy cự ly 1500 mét dài nữ.

Như tớ, chạy 800 mét chắc mệt chết rồi.

"

Giang Vãn nghe Quan Quan nói xong, nhìn về phía xa hai người đang nói chuyện với nhau mặc kệ người xung quanh, tâm trạng tốt đẹp ban đầu đột nhiên biến mất.

Khó chịu, nghẹn khuất.

"Tớ có chút việc, đi trước nhé."

  

Giang Vãn nói xong, liền quay đầu đi về phía phòng học.

"Bắc Hòe, cảm ơn cậu rất nhiều.

Tuy rằng số tiền này đối với cậu có thể không đáng là gì, nhưng đối với tôi nó thực sự là tiền cứu mạng." Cầm La Dao xúc động nói, ngượng ngùng lau nước mắt.

"Còn là tốt." Thái độ của Bắc Hòe tương đối lạnh lùng.

"Tôi chỉ muốn đến để đặc biệt nói lời cảm ơn với cậu."

Vào năm đầu tiên, Cầm La Dao bị hắt nước bẩn, dưới hoàn cảnh bất đắc dĩ nên cô đi tìm Bắc Hòe.

Cô vốn không ôm hy vọng gì, nhưng Bắc Hòe lại không hỏi thêm câu nào, trực tiếp giúp cô ấy giải quyết.

Cũng chính sự tiếp xúc này đã giúp Bắc Hòe biết thêm được chuyện xưa của Cầm La Dao.

Nhà nghèo, mẹ đau ốm, cô gái chỉ biết liều mạng học hành chăm chỉ để có một con đường sống.

Thi đậu vào trường Thập Tam là điều mà Cầm La Dao không hề dự đoán được, nhưng đồng nghĩa với việc cô có thể học hỏi thêm nhiều kiến ​​thức, nhận biết một thế giới rộng lớn hơn.

Tuy nhiên, khi người cha cô ngã xuống đã đẩy Cầm La Dao vào một thế giới hắc ám.

Phí phẫu thuật 100 nghìn nhân dân tệ là kết quả của việc bệnh viện cắt giảm nhiều lần.

Nhưng cho dù là 50 nghìn nhân dân tệ, cô ấy cũng không thể lấy ra.

  

Trong lúc tuyệt vọng, Bắc Hòe đã chủ động cho cô vay 100 nghìn nhân dân tệ.

Nó đã cứu mạng cô ấy.

May mắn thay, ca phẫu thuật của cho cô thành công, mà công việc làm thêm của cô ấy cũng thuận lợi, may mà cô đã tỉnh táo.

Cuối cùng đã tích cóp đủ 100 nghìn nhân dân tệ, bây giờ có thể trả lại cho Bắc Hòe.

"Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước." Bắc Hòe vốn lãnh đạm, vừa ngước mắt lên nhìn lập tức trở nên sinh động.

Cầm La Dao nhìn theo ánh mắt cô ấy, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của một cô gái đang đi càng lúc càng xa.

"Là người cậu thích sao?" Cô cười hỏi.

Chẳng sợ mọi người trong trường có ấn tượng sai về Bắc Hòe, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy thấy nữ sinh lại có lúc thất thố như vậy.

"Nói nhảm gì đấy." Bắc Hòe hừ một tiếng, nhanh chóng đuổi theo bóng người kia.

"Xem ra cậu ấy còn chưa nhận ra." Cầm La Dao tự lẩm bẩm nhìn bóng dáng cô gái đang dần biến mất khỏi tầm mắt.

Bắc Hòe có thể không biết, nhưng khi nhìn cô gái kia, đôi mắt của cô ấy đều sáng lên.

Vừa bước vào lớp, Giang Vãn đã đi tới trước ủy viên thể dục hỏi: "Tớ có thể thay đổi hạng mục đã đăng ký được không?"

Ủy viên thể dục sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng trả lời: "Tất nhiên là được, tớ sẽ lấy cho cậu bản đăng ký.

"

"Cảm ơn cậu."

Đại hội thể thao mùa thu lần này đã được lên kế hoạch tổ chức vào ngày 10 tháng 11.

Còn chưa đầy mười ngày nữa thì bắt đầu.

Giang Vãn vừa mới tháo lớp thạch cao cách đây hai ngày, nhưng thích ứng một thời gian đã quen nên không có vấn đề gì.

Cô định tham gia cho có nên tùy tiện đăng ký môn nhảy xa.

Nhưng bây giờ, cô lại thay đổi chủ ý.

"1500? Cậu chịu được không?" Ủy viên thể thao ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy hạng mục nữ sinh sửa chữa.

"Được." Giang Vãn sửa xong liền trở về chỗ ngồi.

Khi ủy ban thể dục vừa cất tờ khai đăng ký đi thì có một người khác đến gần.

"Cho tôi xem bản đăng ký." Bắc Hòe gõ bàn.

"Ồ ồ." Ủy viên thể dục rùng mình một cái, sau đó lấy ra đưa cho Bắc Hòe.

Bắc Hòe lấy được thì mở ra xem, nhìn thấy hạng mục Giang Vãn đăng kí thi, trong mắt lóe lên nghi ngờ.

Suy nghĩ vài giây, cô ấy liền ghi tên mình vào cột dành cho cự ly 1500 mét nữ.

Sau khi Giang Vãn làm xong hai đề toán, đầu óc cô mới từ từ bình tĩnh lại, nghĩ đến chuyện ngu ngốc vừa làm, cô chỉ muốn tự tát cho mình một phát.

Một lần bốc đồng, ra tay liền mất kiểm soát.

Đó là 1500 mét! Không phải 800, không phải 1000, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta tuyệt vọng.

Cô hối hận.

Nhưng vừa mới thay đổi, giờ lại đổi ý, hình như không tốt lắm.

Hơn nữa quan trọng nhất, cô thực sự không muốn thừa nhận rằng mình...!Thế mà lại vì Bắc Hòe, sinh ra nhiều cảm xúc khó hiểu, còn làm một việc không thông minh như vậy.

Rối như tơ vò, cuối cùng đành phải căng da đầu đi sửa, kết quả là ủy viên thể dục thông báo bản đăng ký đã được nộp.

Giang Vãn: Hối hận, nói đến là hối hận.

Sau khi Quan Quan phát hiện ra, cô ấy hô hào tốt tốt.

"Yên tâm, trên khán đài tớ sẽ cổ vũ nhiệt tình cho cậu." Quan Quan vỗ vai Giang Vãn một cách thấm thía.

"Cậu...!bảo trọng."

"Tớ thật cảm ơn cậu." Giang Vãn tức giận trợn mắt nhìn cô.

"Hahaha, cho nên rốt cuộc cậu bị cái gì kích thích mà làm chuyện luẩn quẩn như vậy?"

Giang Vãn vô lực phản bác.

Bị cái gì kích thích? Haha, chuyện này cô không thể nói ra được, đời này càng không thể.

Tuyệt đối không bao giờ cho Quan Quan bất kỳ cơ hội nào để cười nhạo mình nữa.

Vì để không quá mất mặt trong ngày thi đấu, Giang Vãn quyết định chạy, tập thêm khi còn vài ngày nữa.

Vừa tan học buổi chiều, Giang Vãn liền ra sân thao.

Quần áo thể thao, giày thể thao, đầy đủ mọi thứ.

Kết quả còn chưa chạy 800 mét, đã héo.

Cô đang thở hồng hộc thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói.

"Kiểm soát hơi thở của mình, tốt nhất cứ bốn bước thở một hơi."

Giang Vãn ngừng bước, quay đầu lại nhìn.

  

"Sao cậu lại ở đây?"

Bắc Hòe vốn đang chạy chậm, nhưng nhìn thấy Giang Vãn dừng lại, cô ấy cũng dừng lại theo.

"Tập luyện, tôi cũng báo danh 1500m." Cô ấy thản nhiên nói.

Cô gái thở hổn hển một lúc, sau đó nghi ngờ hỏi: "Vì sao cậu lại muốn tham gia?"

Trước kia Bắc Hòe chưa từng tham gia đại hội thể thao bao giờ.

"Vậy thì tại sao cậu lại báo danh?" Bắc Hòe hỏi ngược lại.

Giang Vãn: "..." Có nỗi khổ mà không nói ra được.

"Chạy 800 mét đã thở như thế, báo 1500.

Cậu đúng là có dũng khí." Bắc Hòe một tay đút vào túi quần, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái, cúi đầu cười khẽ.

"Ai cần cậu lo." Giang Vãn nhăn mũi lại, biết Bắc Hòe nói không dễ nghe, nhưng đúng là sự thật.

Dù tập múa bale từ nhỏ, có thể lực và sức bền nhưng cô lại thiếu kỹ năng cần thiết của môn chạy đường dài.

1500 mét này đương nhiên chạy được nhưng chạy xong sẽ rất mệt.

"Được rồi, tiếp tục chạy đi, tôi sẽ theo cậu.

Chú ý đến động tác, kiểm soát nhịp thở và nhịp bước, cho dù có chuyện gì xảy ra, tiết tấu của cậu không thể bị gián đoạn."

Bắc Hòe dường như rất hiểu kỹ năng chạy, lý giải rõ ràng.

Ánh chiều tà của mặt trời lặn chiếu trên mặt cô gái, khiến gương mặt luôn hờ hững của cô ấy trở nên ấm áp hơn.

Giang Vãn nhìn chằm chằm khuyên tai bạc bên tai trái của Bắc Hòe, im lặng một giây, ma xui quỷ khiến hỏi: "Nói thật, cậu báo 1500 có phải là vì tôi không?"

Cô gái nhướng mày, nhếch môi.

Giữa lông mày toát lên phong thái độc nhất vô nhị.

Cũng như ngày đầu gặp mặt, cô ấy cười vô lại.

Cô ấy nói.

  

"Cậu đoán xem?"

***

Editor: Mn sắp nghỉ tết chưa!!! Mình sắp đc nghỉ rồi, vừa vui vừa buồn ????‍♂️????.