Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà

Chương 45: 45 Ngày Thứ Sáu Khôi Phục Trí Nhớ

Editor: Nguyên Mạc

Như một giấc mơ ngọt ngào.

Đại não Bắc Hòe trống rỗng, không biết phải làm sao.

Cô ấy thẫn thờ nhìn người con gái đang mỉm cười mong đợi trước mặt, nhưng trong đầu cô ấy lại bất giác hiện ra một cảnh tượng khác.

Hôm đó, cô ấy đang ở trong buồng vệ sinh, định đi ra ngoài thì nghe thấy hai cô gái bên ngoài bàn tán về cô ấy và Giang Vãn.

Nhà vệ sinh yên tĩnh ngoại trừ tiếng nước chảy khi rửa tay.

Các cô cho rằng chỉ có hai người họ trong nhà vệ sinh, nên nói chuyện không cố kỵ, trong giọng nói chứa đựng sự khinh thường rõ ràng.

"Cậu thấy không, hai người Giang Vãn và Bắc Hòe gần đây luôn dính lấy nhau, ngán chết đi được.

Cậu nghĩ xem có phải hai người họ đang yêu đương không?

Một nữ sinh khác cười nhạo: "Giang Vãn mà cùng nói với Bắc Hòe, sợ là không muốn sống nữa."

"Nói như thế nào thì? Không phải những người lớp 6 đã nói rằng Bắc Hòe đã biến tốt rồi sao, lần này còn giành được quán quân trong cuộc thi vật lý.

Làm cho lớp 6 đắc ý hỏng rồi." Nữ sinh nói trước bĩu môi, nghe xong tỏ vẻ khinh thường.

"Này, tớ nói thẳng với cậu, nhưng đừng nói với người khác." Giọng nữ sinh trầm xuống một chút: "Nghe nói mẹ của Bắc Hòe có bệnh điên, sẽ di truyền, cho nên bản thân cô ấy cũng là người điên."

Bắc Hòe đứng trong buồng, nghe bọn họ không kiêng nể gì chửi bới mình, nhiệt độ trong đáy mắt liền lạnh xuống.

Nghe nói?

Một từ rất tinh tế.

Cô ấy nghĩ có lẽ lúc ở bệnh viện đã bị người trong trường nhìn thấy, cũng nhìn thấy cảnh Vân Mạn Châu phát điên.

Một truyền mười, mười truyền một trăm.

Tuy nhiên, họ cũng biết thu liễm, không có não mà làm Bắc Hòe tức giận.

Vì vậy ở một nơi mà cô ấy không biết, tin đồn càng ngày càng lan rộng, cho đến hôm nay cô ấy mới đụng phải.

Khá là hài hước.

Cô ấy giật giật khóe miệng.

Người điên?

Là một hình dung không tồi.

Cuộc nói chuyện của hai người họ vẫn tiếp tục.

"Kẻ điên à? Thật không?" Có vài phần mong đợi.

"Nếu không, cậu nghĩ kỹ lại, chẳng phải lúc trước Bắc Hòe dùng lo đập vào đầu người khác.

Lúc đó máu chảy ròng ròng, mắt cậu ta cũng không chớp mắt một cái, chẳng qua là bởi vì người đó chặn đường cậu ta thôi.

Bạo lực máu lạnh không phải kẻ điên thì là gì."

"Dù bây giờ cậu ta có tốt thế nào đi chăng nữa, cũng đều là đang giả vờ, nhưng trong xương cốt chính là người điên, cả đời không thay đổi được.

Giang Vãn dám ở bên một người như vậy, cũng không sợ tổn thọ."

Nghe đến đây, mặt Bắc Hòe hoàn toàn trầm xuống.

Cho dù hai người trước mặt nói cô ấy bị điên như thế nào, cô ấy cũng không tức giận.

Nhưng bọn họ không nên, không nên nguyền rủa Giang Vãn.

Cô ấy đang định đẩy cửa đi ra thì nghe thấy cửa buồng bên cạnh bị đẩy ra trước.

Giọng nói của hai cô gái bên ngoài đột nhiên im bặt, như thể không ngờ rằng trong WC còn có người khác.

Ngay sau đó, vòi nước được mở, tiếng nước ào ào chảy ra.

Trong tiếng nước, cô ấy nghe thấy tiếng cười nhạo quen thuộc.

Đó là giọng của Giang Vãn.

"Cậu cười cái gì?" Nữ sinh nói xấu Bắc Hòe tức giận hỏi.

"Tôi cười tục ngữ nói thật không sai, chuột trong cống không bao giờ dám nói chính diện." Giang Vãn vẫn như trước, cho dù tức giận vẫn dùng giọng điệu ôn nhu nhẹ nhàng, chẳng qua ngữ điệu sắc nét hơn một chút.

Ngụ ý rõ ràng.

Hai cô gái liền tức giận ngay lập tức.

"Cậu mẹ nó đang nói ai vậy?!"

Giang Vãn bình tĩnh nói: "Tôi nói chuột trong cống nước, như thế nào, các người là?"

"Ồ, đúng rồi." Cô dừng lại: "Hữu nghị nhắc nhở bạn học này, tránh xa người bên cạnh.

Dù sao thì...!bệnh truyền nhiễm rất đáng sợ."

Bắc Hòe còn nghĩ muốn ra ngoài giúp cô, nhưng bây giờ, xem ra nha đầu này còn rất thành thạo, không chịu ăn mệt chút nào.

Đúng là, đã nhìn quen Giang Vãn tính tình ôn nhu trước mặt mình, đôi khi thấy bộ dáng nghịch ngợm của Giang Vãn.

Cô ấy gần như quên mất, ở nhà ăn lần trước Vãn Vãn đã làm ra một hành động vĩ đại là đổ cả bát súp lên đầu người khác.

Vì vậy, cô ấy ngừng động tác, dự định chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.

"Cậu nói bậy bạ gì đó! Tôi bị bệnh truyền nhiễm ở đâu ra, cậu chỉ là nói nhảm!" Rõ ràng là nữ sinh rất tức giận.

"Nói bậy? Cậu còn biết nói bậy." Giọng Giang Vãn trầm xuống.

"Nhìn cậu bịa chuyện của người khác, tôi còn tưởng cậu không quan tâm mình bị nói bậy đâu.

Như thế nào, dao nhỏ đâm vào người liền biết đau?"

"Chuyện đó không liên quan đến tôi, tôi là nghe người khác nói." Nữ sinh đỏ mặt.

"Người khác nói gì cậu cũng tin? Đừng bao biện cho những ham muốn xấu xa của bản thân, điều đó sẽ chỉ khiến cậu như người vô tri." Giang Vãn cười, một chút cũng không khoan nhượng.

Hai nữ sinh này thật ra là những học sinh rất bình thường, chỉ thích buôn chuyện, lắm mồm lắm miệng, đối với "Lãng tử quay đầu" Bắc Hòe, mấy người thấy Bắc Hòe kinh diễm như vậy vừa sợ vừa ghen ghét.

Vậy nên chỉ dám nói xấu sau lưng.

Nhưng không nghĩ rằng họ sẽ bị Giang Vãn bắt gặp, còn bị châm chọc giáo huấn một trận, cả hai vừa hối hận vừa ủy khuất.

"Chúng tôi không nói xấu gì về cậu, cậu dựa vào cái gì mà quản chúng tôi!"

"Tôi thích Bắc Hòe.

Lý do này đã đủ chưa?"

Một câu đơn giản không chỉ khiến hai nữ sinh á khẩu không trả lời được, cũng làm người trách ở buồng Bắc Hòe mặt đỏ tía tai.

Khi đó cô ấy tưởng rằng Giang Vãn thuận miệng nói nên không coi là thật.

Vì vậy, cô ấy đã cẩn thận giấu tâm tư trong lòng, không nói cho ai biết về nó.

Nhưng lần này thì khác.

Giang Vãn đang đứng trước mặt cô ấy.

Một cái ôm chân thật ấm áp.

Giang Vãn nói rằng cô thích cô ấy.

Chính xác mấy chữ, không phải ảo giác, không phải trong mơ.

Đó là sự thật, đó là hiện thực.

"Này, sao cậu không trả lời? Chẳng lẽ đang vắt óc nghĩ lý do từ chối?" Nhìn thấy Bắc Hòe thất thần hồi lâu, Giang Vãn không khỏi nói đùa.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp mang theo chút ý cười giảo hoạt, lại có tia khẩn trương lướt qua trong giây lát.

Cô biết Tiểu Bắc thích cô, điều này có thể thấy qua rất nhiều trong những lần ở chung trước đó.

Giang Vãn 16 tuổi ngây thơ, không biết yêu, có lẽ không hiểu.

Nhưng cô là người từng trải một đời, làm sao có thể không nhìn thấu.

Tình cảm thiếu niên nóng bỏng đẹp đẽ nhất, không có trộn lẫn bất cứ mưu mô nào.

Thành thật mà nói, cô không sợ Tiểu Bắc từ chối cô ấy.

Rốt cuộc thì kiếp trước cô đã bị từ chối đủ nhiều rồi, có bị từ chối một hay hai lần nữa cũng không thành vấn đề.

Cô chỉ sợ Tiểu Bắc của cô sẽ để tâm những chuyện vụn vặt.

"Cậu...!cậu nói nghiêm túc sao?" Một lúc lâu sau, Bắc Hòe mới miễn cưỡng mở "Miệng vàng".

Giang Vãn tức giận bật cười: "Nếu không? Tôi đang nói đùa với cậu sao?"

Một lúc sau, Bắc Hòe mới lắp bắp nói: "Cậu...!cậu như này là yêu sớm."

"Cậu đồng ý mới gọi là yêu sớm, như thế nào, cậu đây là đồng ý sao?" Giang Vãn nhướng mày cười ác ý.

Bắc Hòe nắm chặt tay, như thể đã hạ quyết tâm.

Một ánh sáng chưa từng có bùng lên trong đôi mắt sâu thẳm của cô ấy, sáng đến kinh ngạc.

Cô ấy nhìn thẳng vào Giang Vãn, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.

"Không."

Cô ấy nghiêm mặt nói: "Hiện tại tôi còn chưa được."

Bây giờ cô ấy chưa đủ ưu tú, chưa đủ tư cách đứng bên cạnh Giang Vãn.

Cô ấy rất muốn đợi đến ngày cuối cùng, sau đó tổ chức một buổi lễ tỏ tình long trọng, cam tâm nguyện dâng hiến mình cho Giang Vãn.

"Cho nên, hãy chờ tôi một chút."

Nhưng thành thật mà nói, hiện tại cô ấy gần như phát điên lên vì hưng phấn, trong lòng có cảm giác nâng nâng.

Cô ấy rất muốn không màng tất cả mà ôm lấy Giang Vãn.

Nhưng cô ấy biết, không thể.

Đây là một loại trách nhiệm đối với Giang Vãn, đồng thời cũng là một loại áp lực trói buộc đối với bản thân.

Bắc Hòe nói không đầu không đôi, nhưng Giang Vãn vẫn hiểu.

Cô nhếch môi cười, lộ ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt.

"Được, tôi sẽ đợi cậu."

Cô biết Tiểu Bắc kiêu ngạo, biết cô ấy cố chấp.

Ở kiếp trước, cô một đường đã lảo đảo ngoan cố chạy về phía Tiểu Bắc.

Vì vậy, lần này, hãy đổi thành cô ngoan ngoãn đứng ở vạch đích, đợi Tiểu Bắc chạy về phía mình.

Chờ cô ấy ôm cô vào lòng.

***

Tác giả có lời muốn nói: Nói trắng ra chính là jj quy địng: Vị thành niên không được yêu đương.

Sau đó là, phỏng chừng mấy chương liền kết thúc, hãy chuẩn bị tốt tâm lý ha.

(hắc hắc).