Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà

Chương 46: 46 Ngày Thứ Bảy Khôi Phục Trí Nhớ

Editor: Nguyên Mạc

Giang Vãn bị báo cáo yêu sớm.

Tuy rằng trường Thập Tam có nhiều người yêu đương vụng trộm, nhưng ít ra không thọc đến giáo viên, nên giáo viên cũng liền mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng Giang Vãn lần này bị báo cáo đến chủ nhiệm giáo dục, dù nói thế nào cũng không thể bỏ qua được.

Chủ nhiệm giáo dục rất đau đầu.

Một người là học sinh xuất sắc trong top 50, người còn lại là Bắc Hòe "Lãng tử quay đầu" thành tích đang bay lên vù vù.

Nhìn thế nào, cũng không dễ động.

Vì vậy, ông ta đã trực tiếp ném nồi cho giáo viên chủ nhiệm lớp 6, với lý do mỹ miều là học sinh lớp mình thì tự mình quản.

Hết cách, giáo viên chủ nhiệm đặc biệt chọn thời gian tự học buổi tối rồi gọi Giang Vãn đến văn phòng.

"Giang Vãn, gần đây, có người báo cho tôi rằng em và Bắc Hòe đang yêu đương.

Đương nhiên, tôi không gọi em đến để trách móc hay gì đó, tôi chỉ muốn hỏi chút để hiểu tình hình hơn."

Giọng điệu Dương lão sư nhẹ nhàng, cô luôn thích học sinh ngoan ngoãn ưu tú, nên có ấn tượng tốt với Giang Vãn.

Lần này gọi Giang Vãn đến để nói chuyện chỉ để đối phó với cấp trên của mình.

Còn đặc biệt chọn một thời điểm ít người, tránh những người khác sẽ đồn thổi về Giang Vãn.

"Biểu hiện ngày thường của em, tôi đều xem trong mắt.

Cô cũng không tin em sẽ yêu sớm."

Giang Vãn đứng thẳng lưng trong văn phòng, yên lặng lắng nghe những gì giáo viên chủ nhiệm nói.

Mãi đến khi Dương lão sư nói xong, cô mới mỉm cười: "Cảm ơn cô đã tin tưởng em như vậy.

Em xác thực không yêu sớm."

Nghe đến đây, Dương lão sư trông rất nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp mở miệng nói thì cô đã nghe thấy, cô gái tiếp tục nói: "Nhưng mà, em xác thực thích bạn học Bắc Hòe."

Nụ cười của Dương lão sư lập tức đông cứng lại, cô nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô gái, nhất thời không biết nói gì cho tốt.

Đi dạy nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô gặp phải học sinh chưa nói đã tự khai.

Nói em ấy sai, người ta thật sự không yêu sớm.

Nhưng em ấy nói đúng, giống như không quá thích hợp.

"Cái kia Giang Vãn, ở tuổi em, tuổi trẻ bồng bột, rất dễ có ấn tượng tốt với ai đó, cũng không phải lỗi của em.

Nhưng em vẫn còn quá nhỏ tuổi, vẫn chưa hiểu tình yêu đích thực là gì.

Chờ em đậu đại học, chân chính bước ra ngoài xã hội, hồi tưởng lại hiện tại, em sẽ nghĩ chuyện tình cảm lúc này thật ấu trĩ và buồn cười."

"Các em ở độ tuổi này, điều quan trọng nhất là học tập, vì chỉ có học tập em mới có thể tiếp xúc với cuộc sống rộng lớn muôn màu hơn.

Lúc đó em sẽ gặp được nhiều người ưu tú hơn, mà không chỉ giới hạn trong tầm nhìn hiện tại."

Dương lão sư nói rất nhiều, cũng rất thành khẩn, Cô thực sự đang nghĩ cho Giang Vãn, không chỉ với tư cách là một giáo viên nghiêm cấm học sinh yêu sớm, mà còn là một người từng trải khuyển nhủ.

Giang Vãn biết cô giáo có lòng tốt nên không ngắt lời, chỉ im lặng lắng nghe với vẻ mặt nghiêm túc.

Chờ cô giáo nói xong mới nói: "Lão sư, em biết cô nói đúng, em cũng biết hiện tại việc học là ưu tiên.

Nhưng thích một người cũng không sai, cảm xúc là thứ không thể khống chế được."

Thấy cô giáo nhíu mày, cô mím môi cười rồi nói tiếp: "Nhưng cô cứ yên tâm, việc học của chúng em sẽ không bị ảnh hưởng, mà sẽ hỗ trợ cho nhau để ngày càng tốt hơn.

Em giúp Bắc Hòe môn Tiếng Anh, còn cậu ấy giúp em môn Vật lý, đây không phải là chuyện tốt để cùng đạt được thành tích cao sao?"

Dương lão sư nhớ lại, thật đúng là như vậy, nhưng cô ấy vẫn có chút lo lắng.

Dường như nhìn thấy sự lo lắng của cô, Giang Vãn trực tiếp cho cô một viên thuốc trấn an.

"Lão sư, em và Bắc Hòe đã ước định với nhau, trước khi thi đại học sẽ không suy xét đến chuyện yêu đương này.

Chúng em đều khao khát trở thành người ưu tú nhất trong mắt nhau hơn bất cứ ai khác, cho nên cô không cần phải lo lắng cho rằng chúng em sẽ lãng phí tinh lực để làm chuyện khác."

Nghe vậy, khiến Dương lão sư nói không nên lời.

Cô thở dài lắc đầu: "Quên đi, bọn nhỏ các em đã có ý kiến ​​tốt nhất."

Cô xua tay: "Đi đi, về sớm chút, trên đường chú ý an toàn."

"Cảm ơn cô." Giang Vãn biết lão sư đây là nhả ra.

Cô rời văn phòng, trên mặt còn treo nụ cười.

"Người khác được gọi tới văn phòng nói chuyện, đều mang vẻ mặt buồn bực.

Cậu thì tốt rồi, cười còn rất vui vẻ." Bắc Hòe đứng ở cuối hành lang dựa vào lan can, tức giận nói.

Không biết bọn họ nói gì mà lâu vậy, cô ấy ở bên ngoài đợi gần nửa tiếng đồng hồ.

"Vì sao phải có vẻ mặt như đưa đám, tôi lại không phải bị lão sư mắng." Giang Vãn nhướng mày, cố ý nói.

Lần này bị báo cáo, cả hai đều bị gọi đi nói chuyện.

Bắc Hòe không may mắn như vậy, bị chủ nhiệm giáo dục mắng một hồi.

Tuy rằng đối với Bắc Hòe không có gì đáng nói, lọt tai nọ sang tai kia rồi chui ra ngoài, nhưng khi đối lập, tự nhiên sẽ cảm thấy không sung sướng.

Bắc Hòe mặt đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, tôi biết cậu có năng lực nhất."

Lời nói hung dữ, nhưng hành động lại rất thành thật.

Thực tự nhiên, nhận lấy cặp sách của Giang Vãn, xách lên vai, rồi sải bước đi về phía trước.

"Đi thôi, còn muốn tôi ôm sao?" Thấy Giang Vãn vẫn không nhúc nhích, Bắc Hòe nhíu mày nhìn lại, vẻ mặt hung ác.

"Ừm, không phải là không thể." Giang Vãn xoa cằm, tựa hồ cảm thấy đề nghị này rất tốt.

Bắc Hòe: "..."

Cô ấy lẳng lặng rời đi.

Giang Vãn che miệng cười trộm, chạy chậm theo sau.

Đêm tối, đèn đường mờ ảo.

Hai người đi trên đường, ánh đèn làm bóng của bọn họ kéo dài.

Các cô nói chuyện đông tây, tuy không nói nhiều nhưng giữa họ có một sự ăn ý không thể chen chân vào được.

Không khí thật yên tĩnh thanh bình.

"Cái kia..."

Bắc Hòe giống như tùy ý hỏi: "Tôi vẫn luôn chưa hỏi qua câu, cậu tại sao...!tại sao lại thích tôi?"

"Tôi tính tình rất kém, bị nhiều người chán ghét, vì vậy tôi không xứng đáng được thích chút nào." Cô ấy nói với một giọng trầm thấp, trong miệng như có một cỗ vị đắng.

Cô ấy thực sự cảm thấy mình không xứng đáng.

"Có đáng hay không, không phải do cậu định đoạt." Giọng cô gái trong trẻo kiên định.

Bắc Hòe nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô gái, như muốn chết chìm trong đó.

"Tiểu Bắc, cậu có khả năng không biết, cậu ở trong mắt tôi có bao nhiêu lấp lánh."

Gió nhẹ, trăng sáng.

Cô gái đứng ở đầu đường, ánh đèn vàng mờ hắt vào người cô, khiến mặt mày càng thêm nhu hoàn hơn, đôi mắt như những vì sao trên trời, trong trẻo sáng ngời.

Cô nhìn Bắc Hòe chằm chằm, giọng điệu nhẹ nhàng mà kiên định.

"Chuyện thích cậu, tôi từ trước đến nay chưa bao giờ chần chờ."

Bắc Hòe sửng sốt, cô ấy chớp mắt, như có thứ gì đó chảy vào tim, ấm áp căng phồng.

Đôi mắt ê ẩm, hơi đau.

Niềm vui sướng truyền khắp cả người.

Cô ấy thậm chí cảm thấy mỗi lỗ chân lông đều toát ra hơi thở vui vẻ.

Cô ấy nhìn Giang Vãn thật lâu thật lâu, giống như một thế kỷ vậy.

Sau đó, cô ấy từ từ vén tay áo để lộ hình xăm trên cánh tay phải.

Một mặt trăng lưỡi liềm đen.

Không tinh tế cũng không nhỏ nhắn.

Có chút khác trăng rằm, khiến người ta nhìn cảm thấy rợn tóc gáy.

Đây không phải là lần đầu tiên Giang Vãn nhìn thấy.

Kiếp trước cô đã nhìn thấy, lúc đó trên người Tiểu Bắc đã mang lên mọi góc cạnh, ở trước mặt cô không che giấu cái gì.

Nhưng khi cô hỏi về hình xăm trên cánh tay, Tiểu Bắc chỉ cười hiền lành nói rằng khi còn nhỏ xăm cho vui, đã thành thói quen.

Lúc đó, dù trong lòng có nghi ngờ nhưng cô cũng không hỏi thêm câu nào vì sợ vết sẹo trong lòng Tiểu Bắc.

Ở kiếp này, trong lúc tranh chấp trên sân thượng, cô đã vô tình nhìn thấy hình xăm của Tiểu Bắc, nhưng phản ứng của đối phương lại lớn như vậy.

Vào lúc đó, cô hiểu rằng có một câu chuyện xưa đằng sau hình xăm trên cánh tay của Tiểu Bắc.

Cô cũng phát hiện ra Tiểu Bắc không bao giờ để lộ cánh tay của mình trước mặt mọi người.

Thậm chí vào mùa hè, cô ấy cũng mặc áo dài tay.

Rõ ràng là cô ấy không muốn người khác nhìn thấy.

Nhưng bây giờ, Tiểu Bắc đã chủ động đem "bí mật" của mình hiện ra trước mặt cô.

Đây là một sự tin tưởng tuyệt đối ở cô.

Trái tim của Giang Vãn mềm nhũn.

Cô nghiêm túc nhìn Bắc Hòe, kiên nhẫn chờ cô ấy nói.

"Hình như là năm 5, 6 tuổi.

Hôm đó là sinh nhật của tôi." Bắc Hòe nhìn lên bầu trời màu mực, nhớ lại.

"Bức tranh tôi vẻ được cô giáo ở trường mẫu giáo khen ngợi.

Tôi rất vui.

Tôi chạy về nhà đưa bức tranh cho Vân Mạn Châu xem.

Nhưng thật không may, hôm đó tâm trạng Vân Mạn Châu không tốt.

Bà ấy đã xé bức tranh thành mảnh nhỏ, dùng chân giẫm lên, còn đánh tôi một trận.

Nguyên nhân là vì tôi vẽ một gia đình bên nhau, tôi chỉ vẽ tôi và bà ấy, mà không có Bắc Vinh.

Bà ấy nghĩ là tôi không nghe lời nên Bắc Vinh không đến xem bà ấy."

Nói tới đây, Bắc Hòe cúi đầu cười, đầy vẻ chế giễu.

"Nhưng hồi đó tôi thật ngu ngốc, không đâm vào tường không chịu quay đầu.

Còn cho rằng đó là lỗi của mình nên Vân Mạn Châu tức giận, lau nước mắt rồi cẩn thận rót một tách trà nóng đưa cho bà ấy.

Bởi vì bà ấy chỉ uống trà khi tâm trạng vui vẻ, tôi đã rất ngốc, tôi nghĩ bà ấy sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi uống trà.

Kết quả là bà ấy đã tát tôi, làm đổ hết trà nóng lên cánh tay của tôi.

Mặt đau, cánh tay cũng đau, nhưng trái tim tôi càng đau hơn."

"Trên cánh tay để lại một vết sẹo, sau đó tôi xăm hình lên đó.

Đó không phải là vì bất cứ điều gì khác, tôi chỉ muốn nhắc nhở bản thân mình mọi lúc, đừng có ôm hy vọng vào Vân Mạn Châu nữa, dù chỉ một chút.

Bởi vì trên đời này, sẽ không có ai yêu tôi."

Trên mặt Bắc Hòe nở nụ cười, nhưng lại khiến người nhìn mạc danh cảm thấy bi thương.

Một giây tiếp theo, cô ấy đã bị ôm chặt.

Chỗ áo trên bả vai dường như bị thứ gì làm cho ẩm ướt.

Cô gái nghẹn giọng: "Tiểu Bắc của tôi là người tốt nhất, tốt nhất trên đời.

Không ai yêu cậu, tôi yêu cậu."

Phải biết rằng, cô đi đến đây chính là để bồi cô ấy, bảo vệ cô ấy, đến yêu cô ấy.

Chỉ là bởi vì cô ấy.

***

Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại kiếp trước kiếp này đều sẽ có!

Chuc moi nguoi ngu ngon!.