Trở Về Eden

Chương 16: Chương 16

Có những lúc, khi cậu đang chìm đắm trong cô đơn, cậu sẽ vô cùng sung sướng, nếu có người nào đó đến tìm cậu để xem cậu đang sống như thế nào. Hi vọng vào điều đó Dennis rảo bước trên con đường nhỏ trong vườn, dẫn đến gốc liễu già mà Sara vẫn thích náu mình. Trở về nhà sau buổi đi dạo không thấy Sara trong nhà, cậu đoán chắc rằng chị gái cậu đang ở đúng cái nơi mà cành cây rủ loà xoà xuống sát mặt đất, tạo thành một chỗ trú ẩn tuyệt vời. Cậu vén những cành liễu xanh nhạt đang rủ xuống như cái ri đô, rồi chui vào bóng râm mát rượi. Sara đang nằm trên phiến đá, chẳng khác nào nàng tiên cá; cạnh cô là con chó Kaizer. Dennis lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.

- Chị cũng thích cô ấy, có đúng không nào?

– Cậu vào đề thẳng

– Chị cứ giả vờ thế thôi, chứ em thì em biết. Việc cô ấy là bạn của Greg không có nghĩa là cô ấy cũng giống hắn.

- Ô Dennis.

– Sara thở dài rất điệu như diễn viên nhà hát, – mày còn bé quá để bàn luận về những vấn đề như vậy.Dennis cao thượng bỏ ngoài tai nhận xét đó.

- Sara này, chị có cảm thấy cô ấy trông giống ai đó không?

- Mày định nói gì?

- Em đã gặp cô ấy rồi. Chị nhớ không, em đã kể cho chị nghe rằng có lần một bà lạ mặt đến trường để chụp hình em khi em chơi bóng đá. Người đó chính là cô ấy đấy. Lúc nãy đi bơi, em có hỏi, cô ấy bảo là em nhầm. Nhưng em biết rõ đúng là cô ấy mà.

- Thôi đủ rồi, Dennis – Sara thấy cần phải lên lớp cho cậu em trai ngay – Mày không điên đấy chứ hả? Vì lẽ gì mà Tara Wells phải đến cái trường hôi thối ấy để chụp hình trận đá bóng ngu xuẩn của chúng mày? Mụ ấy cũng giống tất cả lũ bồ bịch khác của Greg, tao đã thấy rõ cái cách mụ ấy nhìn Greg rồi, chỉ chờ để chui vào chăn thôi.- Đâu phải thế! Lúc nào chị cũng nghĩ đến tình dục, bởi vì… gọi là thế nào ấy nhỉ… chị đang trải qua giai đoạn dậy thì.

- Không phải

– Sara phản đối

– Dù sao đi nữa Greg cũng không có quyền dẫn bồ về nhà!

– Nói đến đó cô bé bật khóc

– Tao căm thù! Tao căm thù chúng nó, một lũ đểu cáng!Dennis ôm lấy vai Sara vỗ về. Tay kia cậu vuốt ve bộ lông mịn của con Kaizer.

- Tại sao mày không ghét cô ấy, mà lại nhận cô ấy như người nhà hả? Con chó im lặng liếm tay Dennis, nhưng chôn sâu bí mật mà nó biết rõ tận cùng đáy tâm hồn chó của nó.Trưa hôm ấy, ăn cơm xong, Tara đi tìm con gái mình. Nghe tiếng nhạc vọng qua khe cửa, chị đoán Sara ở trong phòng ngủ. Chị gõ cửa và bước vào, Sara nhảy phắt dậy, tắt máy và vội vàng nhặt những đĩa hát vứt bừa bãi trên sàn nhà.

- Bà muốn gì?

– Sara không giấu giếm cơn giận dữ.

- Cô đến xem cháu thế nào. Sao cháu không đi bơi thuyền?

– Tara không biết mình đã chạm vào nỗi đau đang nhức nhối.- Không ai có quyền bước chân lên con thuyền của mẹ tôi! Luật sư của nhà tôi nói rằng ông ta không có quyền chạm tay vào… “Khổ thân con tôi, nó muốn chiến đấu bằng thứ vũ khí của người lớn”.

- Bà là nhân tình của ông ta chứ gì?

- Không bao giờ!

– Câu trả lời vang lên với sự căm thù không giấu giếm làm cho chính Tara cũng sững sờ.

– Greg không phải là nhân tình của cô, và dưới mái nhà này sẽ không bao giờ xảy ra điều gì mà mẹ cháu không thích, cô xin hứa với cháu như vậy.

- Cháu không hiểu nổi

– giọng Sara đã dịu lại. Một người đàn bà như… cô, thì có gì chung với Greg Marsdan? - Đừng xét sự vật qua những biểu hiện bên ngoài, cháu ạ. Mọi việc không phải bao giờ cũng như người ta tưởng đâu. Ô Sara! Cô rất muốn trở thành bạn cháu, nếu cháu không phản đối.

- Việc gì cô phải quan tâm đến cháu?

– Mặt Sara tối lại vì khó chịu đối với bản thân.

– Cô thì xinh đẹp như thế còn cháu thì… Nghe giọng buồn bã của con gái, tim Tara thắt lại.

- Khi bằng tuổi cháu, cô cũng lúng túng và hay xấu hổ lắm. Hơn thế nữa, cô rất béo và đau khổ về điều đó. Hồi ấy cô tin chắc rằng sẽ không có ai yêu mình một cách thực sự.Chị im lặng, Sara gắng hết sức chăm chú nghe, mắt đăm đăm, nhìn tấm thảm trên sàn.

- Thế đấy cô làm bộ như không để ý đến điều gì cả. Thế nhưng dù sao đi nữa cô cũng không tránh được những người xấu. Họ lừa dối cô, và cô rất đau khổ vì điều đó. Mãi sau này rất lâu, cô mới thoát khỏi sự sợ hãi và cảm giác bất lực yếu đuối, cháu ạ

Sara đắm mình trong suy nghĩ.

- Nhưng bây giờ cô biết rõ là cô rất đẹp chứ?

- Cũng thỉnh thoảng thôi

– Tara mỉm cười. –

Cô có vẻ dễ coi nhất khi không cần nghĩ về mình, mà tập trung sự quan tâm về một người nào đó.

- Mẹ cháu cũng giống hệt như thế

– Tuyên bố của Sara làm chị giật mình.

– Mẹ cháu xấu xí và nghĩ rằng người ta thích mẹ chỉ vì bà ấy là cái bao tải tiền mà thôi.

- Cháu ạ, sắc đẹp chân chính là một cái gì đó ở tận trong tâm hồn, sắc đẹp đã có sẵn ở đó, cái chính là ta phải tự tin. Nói như vậy không có nghĩa rằng vẻ đẹp bên ngoài không có vai trò gì. Ví dụ nếu cháu chải lật mái tóc ra đằng sau, thì ai cũng nhìn thấy cái mặt đáng yêu của cháu. Hoặc thỉnh thoảng diện một chút cũng không sao. Một cái váy đẹp hoặc chiếc quần độc đáo nào đó chứ cháu lúc nào cũng cái quần bò với cái áo phông này, nom cứ như bộ đồng phục không bằng.Tara dừng lại ở đó

– “Ta còn khối thời gian” – chị nhủ thầm.

- Thế nào Sara, cô và cháu sẽ là bạn của nhau chứ.

- Có thể lắm, – cuối cùng cô bé đáp với nụ cười yếu ớt.

Đang cùng Dennis xem những đoạn phim câm của gia đình bỗng Tara nghe thấy có tiếng người gọi.

- Maytie!Chị rất ngạc nhiên vì nhận ra giọng Jilly.

- Thưa bà Stuart…

– Giọng nói nghiêm khắc của Maytie vọng vào.

- Xin lỗi vì tôi đến không báo trước. Tôi cần nói chuyện với Greg. Anh ấy đâu rồi?

– Ả phá lên cười rồi nói to lên như hét:

– Ông chủ đâu rồi? “Nó say hay sao ấy”

– Tara nghĩ.

- Ông ấy đang ở trên gác, thưa bà.

– Maytie cố giữ giọng đĩnh đạc.

– Tôi sợ rằng ông ấy chưa dặn tôi là bà sắp đến.

- Thôi đừng vớ vẩn nữa, Maytie

– Jilly giận dữ quát.

– Vào báo với ông chủ là tôi ở đây. Nhớ bảo là có việc quan trọng nhé!Tara bước ra khỏi phòng; Dennis theo sau chị.

- Chào cậu, Jilly

– Chị nói

- Cháu chào cô Jilly.

– Đang xoa phấn lên mặt, Jilly chết lặng với hộp trang điểm trên tay. Mắt ả tròn xoe vì bất ngờ.

- A, Jilly!Greg vội vã xuống thang gác. Sự xuất hiện của Jilly làm y mất giấc ngủ trưa. Bây giờ bằng mọi cách y phải ngăn chặn không cho Tara và Jilly tiếp xúc với nhau.- Một sự bất ngờ thú vị quá.

– Y vui vẻ reo lên

– Phải điện thoại báo trước chứ. Xin giới thiệu: Tara Wells, còn đây là Jilly Stuart. Jilly là bạn cũ của gia đình, Tara, tôi cần bàn bạc với Jilly một vài việc.Y lập tức nắm tay Jilly vào phòng ăn. Ở đây, y nhanh chóng bỏ cái mặt nạ lịch thiệp và điên khùng nhảy xổ vào Jilly:

- Mẹ kiếp, cô có ý thức được cô đang làm điều gì không?

- Tôi làm gì ấy à?

– Jilly cũng hét lên, tuy không được kiên quyết lắm, nhưng cũng không chịu nhún.

– A, đồ chó khốn kiếp, đ… mẹ anh, con kia ở đây làm gì? Greg kinh tởm nhìn ả:

- Cô say rồi.

- Thế thì sao? Trả lời tôi một câu thôi: anh bồ bịch với nó hả?

- Không, Không!

– Y giật mình đã để cho ả đe doạ nhưng cố gắng bình tĩnh nói:

– Anh chỉ ăn trưa vài lần với cô ta mà thôi. “Cần phải mềm mỏng một tí, chứ quả bom này chỉ cần xoè một que diêm thì…”.- Nào bé con, lại đây với anh. Thỉnh thoảng anh cũng cần phải gặp gỡ với người này người nọ chứ. Để cho người ngoài khỏi nghi ngờ chúng mình ấy mà.

– Y hôn ả vào gáy, xoa lưng, xoa đùi làm cho ả dịu lại.

- Em nghe đây, chẳng nhẽ em lại có thể nghĩ là anh lòng thòng với một người đàn bà khác trong nhà vợ anh, trước mắt lũ con của cô ta mà được sao! Mà ta đã thoả thuận với nhau là em sẽ không đến đây cơ mà. Chả gì thì em vẫn còn chồng em chứ.

- Ôi Greg! – Jilly tươi tỉnh hẳn lên…

– Thì em đến đây để báo cho anh tin mừng. Chúng ta không cần giấu giếm gì nữa, vì Philip đã đồng ý li dị rồi. Chúng ta sẽ lấy nhau anh ạ.

– Bằng một giọng lanh lảnh ả hát vang một đoạn nhạc đám cưới, rồi quay lại nhìn mặt y.

– Ơ, anh làm sao thế? Cười lên xem nào!

Ở trên gác, Tara nhanh chóng thu dọn hành lý. Chị tin rằng đêm nay thế nào Greg cũng sẽ mò vào phòng chị, mà chị vẫn chưa nghĩ ra cách gì đáng tin cậy để ngăn chặn. Sự xuất hiện của Jilly thật là cái cớ tuyệt vời để bỏ về. Hơn nữa, để họ ở lại với nhau sẽ có một ý nghĩa: Công bằng tuyệt đối! Càng ngày càng thấy rõ rằng Jilly đã tham gia vào cái gọi là “tai nạn rủi ro” dạo nọ. Tự chui vào cái bẫy mà họ tự giăng ra, họ sẽ tiêu diệt nhau với sự ác độc và điên cuồng mà họ đã hại chị. Tara sử dụng họ để làm công cụ trả thù chính họ. Ý nghĩ đó thật ngọt ngào. Thậm chí đó không phải là sự trả thù – đó là công lý!Chị bước xuống lầu với sự tháp tùng của Dennis. Đúng lúc đó Greg bước vội đến.

- Thế này là thế nào?

- Tôi nghĩ là tôi nên về thì hơn. Tôi đã nhờ Dennis gọi tắc xi rồi.

- Jilly là bạn thân của vợ tôi, là mẹ đỡ đầu của Sara, là một thành viên trong gia đình.

- Rõ rồi – Tara cố ý lạnh lùng.Có tiếng còi tắc xi ngoài cổng, Greg xách vali cho chị, cố gắng vớt vát một lần nữa:

- Cô không muốn tôi chở về à? Xin tha lỗi… cô ấy… say ấy mà.- Tôi cũng đoán thế.- Tôi sẽ gọi điện cho cô nhé?- Tuyệt vời

– Chị ngồi vào xe – Đến Elizabeth-Bay, chị nói với người lái xe.

Greg trở vào nhà trong cơn tức giận điên cuồng.Ngồi trong phòng, Jilly đắc thắng nghe thấy tiếng xe tắc xi xa dần. Không nén được hí hửng, ả tự rót một ly whisky. Đưa ly rượu lên miệng, ả nghe thấy Greg đã vào và đang đóng cửa phòng. Ả vui vẻ quay lại. Không biết là y đang giận dữ, ả không kịp giơ tay để đỡ cú tát lệch người. Ả giật mình, ly rượu rơi xuống sàn vỡ tan ra từng mảnh.- Đừng bao giờ vác mặt đến đây mà không báo trước! Nghe chưa? Hơn nữa lại say bí tỉ. Giữ chặt Jilly, Greg lại tiếp tục đấm đá túi bụi. Đầu Jilly quay cuồng, thậm chí ả không chống đỡ. Trong cơn điên cuồng y giật cái áo trên người ả ra, xé thành từng mảnh nhỏ.Dưới làn áo hầu như không có đồ lót “Đồ khốn kiếp, mày chuẩn bị đến đây để thoả cơn rửng mỡ, này thì nhận đi!”

– Y tiếp tục giật những mảnh giẻ còn lại trên người ả.Cuối cùng ả hoàn toàn trần truồng với đống giẻ tung toé dưới chân. “Tốt lắm, nhưng chưa phải bây giờ” – Y vẫn còn say máu lắm. Y xoay người ả lại và đấm như điên vào lưng ả.Cố gắng thoát khỏi cánh tay sắt của Greg, Jilly vừa vặn vẹo, vừa gào thét, vừa cào vào ngực y, vừa cắn xé.Cổ y rách toạc ra, máu chảy ròng ròng. Ả cắn ngập răng vào cổ tay y – Bây giờ Greg quay ra chống đỡ, cuối cùng cuộc vật lộn trở thành một trò chơi còn kích thích hơn cả những thủ pháp gợi tình thông thường… Sau đó chúng nằm lăn trên sàn, xây xát, rớm máu, no nê như hai con vật. Từ trên tường, chân dung Stephany chăm chú nghìn xuống cảnh tượng mà cặp mắt ngây thơ của chị trước đây chưa từng thấy bao giờ.