Trở Về Eden

Chương 48: Chương 48

Chẳng nhìn thấy gì cả. Hình như đây là một cái hố. Tối đen.

Người đàn bà hiểu rằng mình sẽ chết nếu không thoát khỏi đây. Chị cố gắng nhúc nhích chân tay nhưng không được. Có cảm giác như phía dưới đầu gối, chân chị không còn nữa. Chị buộc mình phải bò lên phía trước, tìm một lối thoát nào đó. Chị bò từng xăngtimét một. Cảm thấy độ dốc. Bóng tối bắt đầu nhạt. “Lên nữa. Lên. Không được dừng lại”. Bóng tối bao quanh chị mỗi lúc một yếu. Đâu đó phía trên một tí là ánh sáng, là hy vọng và cuộc sống. Giờ đây, tay và chân chị đã bắt đầu có cảm giác. Mỗi cử động đều gây cho chị sự đau đớn không tả, cứ như có hàng trăm mảnh sắt găm vào thân thể chị. Tuy vậy chị vẫn kiên cường bò lên phía trước. Cảm giác ánh sáng mỗi lúc một mạnh, cái ấm áp của những tia sáng thúc đẩy chị trườn lên phía trước. Rốt cuộc, chị thoát khỏi cái hố. Khi tỉnh lại, khoảnh khắc đầu tiên đối với chị khủng khiếp đến mức chị lại muốn chìm vào trong bóng tối. Cái đau ở khắp nơi: đầu, lưng, ngực, bụng. Miệng chị bị tọng đầy cát. Chị kinh hoảng cố gắng xác định xem mình đang ở đâu. Chị đang nằm sấp. Chỉ hơi động đậy bàn tay, chị đã cảm nhận được làn cát ẩm. Bờ biển… Giờ đây, chị đã nghe được tiếng đập của sóng vọng tới đâu đó từ phía sau. “Mình bị ném lên bờ…” – Chị nghĩ. Stephany không biết đó là giấc mơ hay chị lại ngất đi, hay chỉ đơn giản là chị chờ đợi điều gì đó. Nhưng bỗng chị nghe phía sau mình một tiếng động lớn của biển cả và làn sóng lan đến tận chân chị. Cơn ác mộng mà chị vừa phải trải qua hiện rõ trong trí óc: chị bị hất tung khỏi xuồng, những cơn sóng vùi dập chị như một con búp bê bị quăng vào vực xoáy. Chị bị dìm ngập xuống rồi lại nhô lên được với cái miệng đầy nước. Nước mặn xộc cả vào phổi chị. Nhớ lại cảnh đó, chị hoảng sợ đạp chân vào cát cố gắng nhoài người xa biển thêm chút nữa. Lại một cơn sóng mới. Lần này nước tràn tới thắt lưng chị. Chị cuống cuồng nhoài người nhưng đôi tay giờ đây cứ như tay của người khác.Đợt sóng tiếp theo tràn qua đầu chị, lật ngửa người chị. Chị nằm bất lực như một đứa trẻ sơ sinh với một cảm giác tuyệt vọng. Đó là vị thần biển đến để đón chị. Nó đang giỡn chị như một con mèo vờn con chuột trước khi ăn thịt. Mắt và mũi chị xè muối. Không ai có thể chiến thắng được biển cả.

“Nhưng người có thể. Người đã từng chiến thắng”.

“Đúng – Stephany nghĩ với sự kiên quyết – Mình không định đầu hàng!”

Bản năng tự vệ khiến Stephany đạp mạnh hai chân vào cát để nhoài người xa biển. “Chỉ được vài xăngtimét. Ít quá. Phải cố nữa. Nhanh nữa!”. Dồn hết sức tàn, chị trườn ngửa người trên cát. Đôi chân yếu ớt của chị không đủ sức đẩy thân hình nặng nề. Chị suýt chết khi đợt sóng kế tiếp tràn qua mặt. Chị gắng đạp chân mấy lần nữa. Cổ chị bỗng cảm thấy cát nóng. “Rốt cuộc mình đã thoát?” Giờ đây sóng sẽ không thể đổ ập vào chị được nữa.Chị nằm trên nền cát nóng, hoàn toàn kiệt sức và lại hôn mê. Chắc chị nằm như thế rất lâu, có cảm giác mặt trời đã lên rất cao. Qua mí mắt sưng húp khép lại, chị dường như nhìn thấy những tia sáng chói chang. Chúng thiêu đốt thân thể chị. Trong cơn sợ hãi, chị cố gắng sắp xếp các ý nghĩ để khỏi trở nên giống như một sinh vật không lý trí giãy giụa vì mạng sống của mình mà hành động một cách khôn ngoan, như một con người. Đôi môi và mi mắt chị dính chặt. Nén cái đau dữ dội, chị xoay người nằm nghiêng, mở miệng và cố gắng dùng chiếc lưỡi sưng vù đẩy từng ít cát một ra khỏi miệng. Khi khoang miệng đã được giải phóng, nước bọt bắt đầu tiết ra. Đợi cho nước bọt đủ nhiều chị nhổ mạnh để tống hết những hạt cát còn sót trong miệng ra. Sau đó, Stephany thử mở mắt. Nhưng mi mắt cứ như bị dán chặt bằng keo. Chị hoảng thật sự, đưa tay lên định mở, nhưng những ngón tay co quắp không tuân theo sự điều khiển của chị. Trong cơn tuyệt vọng chị định dùng nắm tay đấm vào mắt. Nhưng trong đầu chị bỗng vang lên giọng nói dịu dàng quen thuộc “Đừng tuyệt vọng. Làm như thế có thể hỏng màng mắt…"

"Dan! Anh ấy đâu rồi? Thế nào nhỉ? Orphey, điện thoại của Dennis, ý định đi sang đảo bên cạnh và Dan, anh ấy cùng đi trên xuồng máy với chị khi nó bị nổ tung…” Ý nghĩ như một bức tranh ghép các sự kiện lại làm chị kinh hoàng. Nếu anh ấy cũng thất lạc như chị, cũng bị thương cũng mù mắt như chị, nếu anh ấy chết giữa biển khơi… Stephany bật nức nở trong cơn tuyệt vọng.

Thanh tra Gennings rất không thích cuộc gặp mặt sắp tới với Jilly Stuart. Ông ta không thích khi có kẻ nào đó giành phần thắng trong các cuộc đối thoại, hơn nữa kẻ đó lại là đàn bà. Vậy mà Jilly lại làm được điều đó. Ông khó chịu cắn môi khi ngồi trên chiếc xe do Adams lái chạy về hướng Elizabeth-Bay Ông có linh cảm đen tối rằng rồi ông sẽ phải gặp mặt con mụ đàn bà quỷ quyệt đó nhiều hơn là mong muốn. Adams đưa mắt nhìn trộm sếp mỗi khi anh ta có dịp rời mắt khỏi mặt đường. Đúng, với Jilly Stuart, ông già đã gặp một đối thủ xứng đáng. Khiếp thật! “Những cái băng vệ sinh sử dụng rồi!” Adams sẵn sàng trả cả một năm lương để một lần nữa được trông thấy vẻ mặt của Gennings khi ông ta nghe mấy từ đó. Đúng là một ả đàn bà lạ lùng. Anh ta nôn nóng muốn được gặp ả. Như đọc được ý nghĩa của anh ta, Gennings giận dữ nhìn anh ta.

- Trung sĩ!

- Có tôi, sếp!

- Anh có mang theo lệnh khám nhà không đấy?

- Có thưa sếp.

- Nhưng tôi không nghĩ là chúng ta sẽ phải dùng đến nó – Gennings nói

– Chỉ cần đến xem xét tình hình thôi.

- Sếp nghĩ là có thể tìm thấy trong tủ lạnh của ả ta loại mìn chất dẻo đặc biệt để phá xuồng máy ư?

- Đừng quá trớn, trung sĩ.

- Xin sếp thứ lỗi.

- Lệnh khám cho phép chúng ta ghé mắt vào những nơi mà chúng ta cho là cần thiết.

- Vâng, thưa sếp – Adams ngừng một lát rồi hỏi:– Thế chúng ta tìm gì thưa sếp?

Gennings thở dài:

- Thỉnh thoảng anh làm tôi thất vọng quá, Adams ạ

– Ông ta nói vẻ mệt mỏi

– Chúng ta tìm… một cái gì đó, chẳng cái gì cả…

- Nhưng chúng ta còn chưa biết chắc đây là phải là một vụ phạm tội không cơ mà? - Chúng ta không biết. Anh nói đúng. Nhưng nghe này. Bà Harper đang phi ngựa thì có kẻ nào bắn vào bà ta rồi biến mất. Giờ đây lại chính cái bà Harper ấy đi trên xuồng máy rồi mất tích. Con trai ơi, cậu nói gì về những sự việc ấy? Sự trùng hợp như thế liệu có là quá nhiều không?

- Liệu chúng ta có đa nghi quá không, thưa sếp?

- Chính vì thế mà người ta trả lương cho chúng ta đấy.

Họ đỗ xe cạnh ngôi nhà sang trọng ở Elizabeth – Bay, nói qua với người gác cổng rồi vào thang máy lên căn hộ của nhà Stuart. Người mở cửa là Jilly. Vẻ mặt dò hỏi của ả chuyển ngay sang thù địch.

- Bà là bà Stuart?

- Bỏ cái trò vờ vịt ấy đi. Ông biết rõ tôi là ai.

- Chúng tôi muốn vào nhà với sự cho phép của bà.

- Để làm cái khỉ gì?

- Chúng tôi muốn hỏi bà vài câu.

- Xéo khỏi đây ngay – Jilly nổi khùng

– Sao các người dám làm phiền tôi? Chồng tôi là luật sư!

- Bà Stuart

– Qua giọng Gennings, Adams biết là ông ta đang khoái trá – chúng tôi biết rõ chồng bà là luật sư nhưng chính ông ấy cũng sẽ nói là chúng tôi có quyền đặt câu hỏi đối với bất kỳ ai… và bắt giữ bất kỳ kẻ nào ngăn cản những người đại diện của pháp luật thi hành công vụ.Im lặng một lát. Sau đó Jilly miễn cưỡng cởi dây xích, mở rộng cửa.- Mời vào phòng khách

– Ả nói giọng khó chịu.

- Chúng tôi đang tiến hành điều tra vụ mất tích của bà Harper. Bà Stuart, bà có thể cho chúng tôi nghe bà đã làm gì trong tuần qua không?

- Tất nhiên là lúc nào tôi cũng ở đây.

- Tôi sợ là bà buộc phải kể chi tiết hơn đấy. Chúng ta bắt đầu từ thứ Hai. Cái gì…

- Không, tôi không chịu đâu! – Jilly bùng lên, trong mắt ả xuất hiện ngọn lửa vàng giận dữ – Chính tôi cũng mới vừa được biết tai nạn đó…

- Tai nạn ư?

- Các ông muốn gọi thế nào thì gọi! Tôi tuyệt đối chẳng dính dáng gì đến đây cả. Tuyệt đối!

- Bà Stuart – Gennings cố nói bằng giọng thật bình tĩnh hệt như đang nói chuyện với một bệnh nhân tâm thần

– Bà đã ngồi tù bảy năm, nếu tôi không nhầm thì là vì những tội ác rất nặng chống lại Stephany Harper và vì đã bắn chồng bà ta là Greg Marsdan. Chẳng cần phải có trí tưởng tượng phòng phú lắm cũng có thể đoán ra được những nguyên nhân khiến bà muốn thanh toán bà ta. Và bà cũng chẳng giống nàng công chúa Tuyết trong trắng tí nào nếu nói về chuyện dẹp bỏ những người mà bà không thích.

- Tôi chẳng liên quan gì chuyện đó cả! – Jilly gào

– A, thằng khốn nạn! Mày muốn quàng vào cổ tao vụ này hả? Tao sẽ gọi điện cho chồng tao.

- Tốt thôi – Gennings bình thản nói

– Cứ để ông ấy giải thích cho bà.

– Ông ta ra hiệu cho Adams

– Xem xét toàn bộ nhà, trung sĩ! Adams bước ra khỏi phòng khách. Jilly đắc thắng chìa ống nghe cho Gennings.

- Chồng tôi muốn nói chuyện với ông.

- Thanh tra Gennings phải không?

– Trong ống nghe vang lên giọng nói lịch sự nhưng đường bệ của Philip

– Ông chính thức đưa ra lời buộc tội gì đó đối với vợ tôi phải không?

- Không, sự việc hơi khác, thưa ngài.

- Rất tuyệt, bởi vì ông chẳng có cơ hội nào để làm việc đó cả.

- Tạm thời chúng tôi chưa buộc tội ai hết, thưa ngài Stuart. Đó chỉ là…

- Ông nghe tôi nói đây, ông thanh tra, nếu từ khi tôi học xong đến bây giờ bộ luật còn chưa thay đổi thì các ông thậm chí còn chưa có cơ sở để mở vụ án.

- Tạm thời chưa – Gennings không chịu đầu hàng ngay – tuy nhiên quá khứ của bà Stuart… - … Không hề ảnh hưởng gì đến một sự thật là suốt tuần qua cô ấy có đủ bằng chứng ngoại phạm.

- Bằng chứng ngoại phạm?

- Vâng, chúng ta có thể bình tĩnh thảo luận về chuyện này khi nào ông thấy tiện.Gennings rút lui:

- Vâng, thưa ngài. Chúng tôi chỉ…

- Và thế này nữa, ông thanh tra. Báo chí rất quan tâm đến Stephany Harper và tất cả những gì bao quanh cô ấy. Tôi sợ là ông sẽ gặp phải những rắc rối khi họ biết được rằng ông làm phiền em gái của cô ấy mà không hề có bằng chứng gì xác đáng.“Trong căn hộ này chẳng có gì để mà tìm cả – Adams nghĩ – ở đây sạch bong cứ như chẳng có ma nào đặt chân đến cả”. Sau khi ghé nhìn phòng tắm và buồng ngủ một cách lười biếng, anh ta cho rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Anh ta bắt đầu giở xem tạp chí “Vogue” để trên chiếc tủ com mốt cạnh giương ngủ thì có tiếng thanh tra gọi.

- Ả có khai điều gì thú vị không, thưa sếp – Adams hỏi khi họ đã xuống đến xe.

- Chẳng có gì đặc biệt cả

– Gennings uể oải nói.

- Dù sao thì đó cũng là một ả đàn bà kinh hồn, thưa sếp!

– Adams thốt lên với vẻ thán phục không giấu giếm.

- Vứt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu đi Adams. Loại đàn bà như thế sẽ quẳng cậu đi như một mớ giẻ sau khi hút hết sinh lực của cậu.“Dĩ nhiên đối với ông thì ả ta có quá nóng – Adams nghĩ

– Nhưng nếu ả rơi vào tay tôi trong một hẻm tối mà xem. Khi đó thì chưa chắc ai trong chúng tôi sẽ nóng hơn”.Bà phụ trách khu nghỉ mát trên đảo Orphey có rất nhiều kinh nghiệm trong công việc khách sạn. Trong trí nhớ của bà còn lưu giữ rất nhiều vụ việc xảy ra. Nhưng chuyện như thế này thì bà chưa từng gặp. Khi viên bác sĩ đó gọi điện đến và đặt trước một ngôi nhà với cái tên Marshall thì bà không hề ngờ rằng người đàn bà đến liền sau ông ta đó lại chính là Stephany Harper. Trông người phụ nữ dễ thương có nụ cười đáng mến, không rời chồng một bước đó bà đã không nhận ra người thừa kế và người đứng đầu nổi tiếng của một tập đoàn công nghiệp, mặc dù ảnh của bà ta rất hay xuất hiện trên báo. Bây giờ, sau khi bà ta mất tích, phóng viên từ khắp thế giới đổ thành dòng về hòn đảo này và điện thoại thì réo inh ỏi suốt ngày không dứt. Dù sao thì bà cũng vẫn phải lo chuyện đón tiếp khách khứa, bố trí chỗ ăn nghỉ, đặc biệt là cho hai vị sắp tới. Những đứa trẻ tội nghiệp. Dù là ai đi nữa thì mất mẹ cũng là việc đáng sợ. Là dân gốc ở đây, bà biết những nguy hiểm bất ngờ của vùng biển này và hiếm có trường hợp người mất tích còn trở về. Có tiếng động cơ của một chiếc máy bay nhỏ. Bà vội rời văn phòng của mình ở toà nhà chính xuống bến để đón chiếc thuỷ phi cơ. Bà nhìn thấy viên phi công nhảy ra trước rồi quay lại giúp cô gái và một chàng trai nhảy lên bến. Rồi vali của họ được chuyển lên.

- Xin chào, cho phép tôi được giúp đỡ cô cậu

– Bà nói

– Đây có phải là cô và cậu Harper không ạ?

- Cảm ơn bà – Sara nói.

– Xin bà cho biết người ta đang làm gì để tìm ra họ?

- Làm tất cả những gì có thể làm được

– Câu trả lời đượm sắc buồn.

Bà không muốn đưa ra những dự đoán buồn thảm, nhưng bởi thâm tâm bà không tin rằng Stephany và Dan còn sống nên bà cũng không định khuyến khích những ảo tưởng trong hai cô cậu trẻ tuổi này.

- Thật là khủng khiếp. Chúng tôi mới chỉ biết chuyện mẹ bị mất tích vài giờ trước đây thôi. Mà mấy chục tiếng đồng hồ trôi qua rồi. Chúng tôi cũng nghĩ là có chuyện gì đó không lành xảy ra nhưng vì không gọi điện ra đảo được nên chúng tôi không hành động gì cả.

- Đã có kết quả gì chưa ạ?

– Dennis hỏi.- Chúng ta sẽ biết thêm khi các nhóm cứu nạn trở về nghỉ qua đêm. Họ cũng sắp về rồi đấy. Còn bây giờ thì rất tiếc là chưa có kết quả gì.

- Họ không thể biến mất không để lại dấu vết nào!

– Dennis đăm chiêu nói.Người phụ trách khu nghỉ phân vân không biết nên nói ra những lo ngại của mình cho họ biết hay là cố động viên họ. Những hy vọng mỏng manh đó liệu có ích gì cho họ?

- Tôi không muốn làm cô lo sợ thêm, nhưng có thể như vậy đấy. Đã từng xảy ra những trường hợp biến mất như vậy. – Rốt cuộc bà nói thẳng.Họ im lặng đi tiếp. Đến một ngôi nhà nhỏ, bà mở cánh cửa.

- Đây là ngôi nhà dành cho cô, thưa cô. Còn em trai cô sẽ ở ngôi nhà bên cạnh kia. Cô cậu vào nghỉ đi nhé. Tôi sẽ ghé lại sau.Dennis mang đồ đạc vào ngôi nhà của mình xong bèn sang ngồi cạnh Sara. Trước mặt, cách họ vài trăm mét là một thảm cỏ đẹp thần tiên thoai thoải dẫn xuống tận bãi biển. Xa hơn nữa là mặt biển xanh loá lên như ngọc bích trong những tia hoàng hôn cuối cùng. Họ nhìn ra khoảng không yên bình của Biển San hô. Điều gì có thể xảy ra với mẹ của họ trên hòn đảo thần tiên này? Sara rùng mình:

- Dennis, mẹ với dượng mất tích đã hơn một ngày một đêm rồi. Ngộ nhỡ những người cứu nạn không tìm thấy…

- Họ sẽ tìm thấy, Sara

– Dennis vội vàng nói

– Nhất định họ sẽ tìm thấy.