Trở Về Một Ngày Trước Khi Bị Cô Lập

Chương 1

Editor: Cỏ

Vân Lục có một giấc mơ, trong mơ cô là một bát diện linh lung, sẽ nói, sẽ cười, hài hướtc vui vẻ, EQ rất cao, thuận lợi mọi bề, từ lúc đi học trở về sau kết giao rất nhiều bạn bè, quen biết rộng, được lòng người, lấy lòng cha, thu thập mẹ kế, những gì đã từng bị chị kế lấy cô đều đoạt trở về.

(Bát diện linh lung: Thành ngữ tiếng Trung: 八面玲珑 (Bāmiànlínglóng) - Bát diện linh lung

Ý nghĩa: Hiện dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt,đối với ai cũng khéo léo. Phồn thể: 八面玲瓏_google.com)

Cô là thiên kim Vân gia người người hâm mộ, không phải là kẻ đáng thương mang theo của hồi môn cũng tìm không được vị hôn phu.

Vân Lục bị một loạt tiếng chuông làm mở mắt ra, nhìn thiếu niên thiếu nữ tán loạn chạy trái chạy phải vì tiếng chuông, đồng phục màu trắng xanh lướt qua mặt Vân Lục, xúc cảm chân thật. Cô duỗi tay sờ soạng gương mặt.

"Rầm --" Thanh âm kéo ra ghế dựa.

"Nhanh lên, sách vở tớ đâu, shit, son môi cậu, cầm lấy."

"Thầy giáo tới." Lâm Du từ bàn đầu tiên phóng lên nhảy qua bàn thứ hai, trong miệng hô to, đáp xuống đất tiếp tục chạy, đi ngang qua Vân Lục, bước chân dừng lại. Cúi đầu nhìn Vân Lục.

Vân Lục ngẩng đầu, đối diện với Lâm Du, ánh mắt hắn mang theo một chút châm chọc, ách một tiếng, trực tiếp vụt qua.

Ngay sau đó, Trình Tiêu cầm một hộp sữa bò, tiến vào, chậm rì rì đi đến trước mặt Vân Lục, thấy cô tỉnh, có chút kinh ngạc.

"Đây."

"Không ăn cơm cũng phải uống gì đó." Cô buông sữa bò, còn sờ sờ đầu Vân Lục.

Vân Lục phản xạ né tránh.

Trình Tiêu sửng sốt, tay dừng giữa không trung vài giây.

Cô cúi đầu, giống như ôn nhu nhìn Vân Lục.

Người phía sau tỏ ra bất mãn.

"Mẹ bà, Trình Tiêu, nó không uống thì đừng cho nó."

"Bệnh tự kỷ của em gái cậu quá nghiêm trọng."

"Mặc kệ nó, ngày hôm qua dám khi dễ em gái Giang Úc, hôm nay tan học Giang Úc khẳng định giết chết nó."

"Trình Tiêu, đến lúc đó cậu cũng đừng xin cho nó."

Thanh âm từ bốn phương tám hướng, tầm mắt tứ phía cũng quét qua nơi này. Những ánh mắt đó giống như kim châm, đâm thẳng vào người Vân Lục, cô phản xạ ôm lấy cánh tay, muốn vùi đầu xuống.

Chờ những tiếng mắng chửi châm chọc lắng xuống một ít, Trình Tiêu mới mang theo ý cười bất đắc dĩ, chậm rì rì nói: "Các cậu đừng nói em ấy như vậy, ngày hôm qua tớ đã thay em ấy nói xin lỗi"

Nói xong, cô tiếp tục màn chị em tình thâm, xoa xoa đầu Vân Lục, "Ngoan, uống sữa bò, chị còn có bánh quy...."

"Bốp --" Vân Lục chụp bàn tay cô.

Trình Tiêu lại lần nữa sửng sốt.

Vân Lục từ khuỷu tay ngẩng đầu, nhìn về cô, lạnh lùng nói: "Đem đi."

Tiếng cô không lớn, chung quanh không bao nhiêu người nghe thấy. Trình Tiêu trông có vẻ hơi xấu hổ, cô ta cong môi, giống như chỉ chờ đợi câu này, dường như cô nói xong cô ta mới yên tâm, vì thế quay đầu đi.

Đi hai bước.

"Bộp --" Hộp sữa bò ném tới sau lưng Trình Tiêu.

"Shit?"

"Đúng là không biết xấu hổ."

"Trình Tiêu, uổng công cậu tốt với nó như vậy." Bạn học xung quanh ồn ào, sôi nổi vì Trình Tiêu lên tiếng. Trình Tiêu dừng chân, vài giây sau, cô khom lưng, nhặt hộp sữa bò, cười khổ một chút.

Một cái cười khổ này.

Mọi người càng chán ghét nhìn về phía Vân Lục.

Vân Lục ngơ ngác ngồi trên ghế, tim cô co lại, ôm lấy đầu.

Biết chính mình làm sai, cô không nên trước mặt nhiều người như vậy ném sữa bò, cô luôn là như vậy, cho nên Trình Tiêu mới có cơ hội, lần lượt dùng "Thiện lương" đối xử với người không hiểu chuyện không biết tốt xấu, cuối cùng, cả lớp đều cô lập cô.

Cô mặt mày tái nhợt, tay cào cào góc bàn.

Lớp học đều là âm thanh công khai lên án Vân Lục, nếu không lên án công khai cũng là ngồi xem kịch vui. Trình Tiêu cầm sữa bò, nửa cúi đầu, một tia ý cười từ đáy mắt chảy ra, sắc mặt lại có chút buồn rầu, cô ta cuối đầu xuống, vài phần đáng thương, cầm sữa bò.

Cửa sau rầm một tiếng.

Lớp học đồng loạt quay đầu nhìn lại, âm thanh lên án hạ xuống một chút

"Úc ca!"

Giang Úc đội mũ choàng, tay nhét trong túi, đi đến. Trình Tiêu nhìn hắn, nhấp môi dưới, đem sữa bò giơ lên trước mặt hắn.

Giang Úc dừng bước chân, rũ mắt nhìn.

Trình Tiêu bất đắc dĩ nói: "Cậu giúp tớ đem sữa bò đưa cho em gái tớ, em ấy không ăn cơm trưa."

Giang Úc không trả lời, cũng không nhận lấy.

Lâm Du lập tức nói, "Úc ca, đừng lấy, mới vừa rồi nó còn ném trả lại cho Trình Tiêu, ném dưới chân Trình Tiêu!!!!"

Giọng điệu vô cùng oán giận. Trình Tiêu cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Du, tựa trách cứ hắn nói nhiều. Giang Úc nhìn vài giây, duỗi tay, cầm lấy sữa bò, bộp một tiếng, ném vào thùng rác.

"Không uống thì quăng đi." Nói xong, hắn đi đến chỗ ngồi.

Chân đá dưới ghế Vân Lục, Vân Lục nắm lấy góc bàn, Giang Úc lại đá một cái, không kiên nhẫn thêm lạnh nhạt, "Đứng lên."

Vân Lục gắt gao bắt lấy góc bàn, đứng lên.

Nam sinh đẩy ghế cô ra, từ phía sau đi vào, ngồi xuống, một phen đẩy bàn cô một chút, hai cái bàn lập tức tách ra một khe hở.

Chung quanh lập tức vang lên tiếng cười nhạo thưa thớt, Vân Lục hít sâu một hơi, ngồi xuống.

Cô giống như trọng sinh, trở lại lúc còn đi học. Trở lại thời gian bắt đầu bị cô lập, cũng là lúc Trình Tiêu kết giao với đám người Giang Úc, Trình Tiêu bước vào trong vòng quan hệ của bọn họ, cuối cùng gió lốc nổi lên, càng ngày càng nhiều người cảm thấy Trình Tiêu mới là đại tiểu thư Vân gia, mà Vân Lục là con gái ruột lại giống như từ gia đình bình dân ra, chuyên môn làm Vân gia mất mặt.

Theo lời Trình Tiêu mới vừa rồi nói, cô trở lại cái ngày đắc tội Giang Úc.

Rất nhiều hình ảnh đời trước chợt lóe qua. Em gái Giang Úc ngày hôm qua đến trường học tìm hắn, cô sợ Trình Tiêu sẽ ngồi trên ghế phụ xe cha mình, cho nên vội vàng ra cổng trường, dòng người quá nhiều, cô đụng phải một cô gái, làm cô ấy té ngã trên mặt đất.

Cô vô cùng hoảng loạn còn chưa nói xin lỗi, liền nhìn thấy Trình Tiêu ngồi trên ghế phụ, hạ cửa sổ xe, hướng cô vẫy tay.

Gương mặt mỉm cười vô cùng chói mắt, trong lòng cô nổi giận, một câu xin lỗi cũng không nói, trực tiếp rời đi.

Đêm đó.

Lâm Du gọi điện thoại tới nhà, Trình Tiêu bắt máy, cô ta cung kính thay Vân Lục xin lỗi, nói em gái tớ không hiểu chuyện, là tớ sốt ruột gọi em ấy, em ấy mới vội vàng lên xe, tớ thay em ấy xin lỗi....

Vân Lục hoàn toàn không biết, ngày hôm sau đi học, lúc bị tạt nước trong WC mới biết được cô gái kia là em gái Giang Úc

Chờ hết tiết này, cô đi toilet, sẽ bị tạt nước. Trình Tiêu sẽ ngay lúc toàn thân cô ướt đẫm mới xuất hiện, giả vờ đau lòng đỡ cô ra, còn đem áo khoác mình cho cô mặc, tất cả mọi người sẽ nói: Trình Tiêu cậu tốt với nó làm gì, nó đáng giá sao.

Mọi người sẽ khen ngợi Trình Tiêu.

Dựa vào ghế, Vân Lục hít một hơi, đời trước cô chưa nói qua những lời mềm yếu nào, cô không thích để lộ cảm xúc ra ngoài, cho dù trong lòng nói vô số lần thực xin lỗi, nhưng trên mặt luôn là trầm mặc, giống như chỉ cần vừa chịu thua, thân là Vân gia tiểu thư kiêu ngạo sẽ bị đánh tan, chỉ cần vừa chịu thua, Trình Tiêu liền sẽ chê cười.

Nhưng mà, không chịu thua sẽ vĩnh viễn không có bạn bè.

Vân Lục cầm bút, quay đầu.

Nam sinh bên cạnh dựa vào ghế, cuốn sách che nữa khuôn mặt, khuyên tai màu đen sắc bén ẩn ẩn hiện hiện lộ ra.

Giang Úc.

Lê Thành đệ nhất Thái Tử gia, đời trước Trình Tiêu theo chân bọn họ, càng về sau quan hệ càng tốt, Trình Tiêu muốn làm cái gì đều có thể thành công, cô ta muốn một chiếc túi độc nhất vô nhị trên thế giới, cô ta muốn một chiếc vé lên du thuyền cao cấp, cô ta thông qua quan hệ với Giang Úc tiến vào công ty quản lý bật nhất thế giới, được đào tạo thành siêu mẫu hàng đầu.

Phía sau, cô ta còn giành được sự hợp tác của Giang gia, cũng là khởi đầu của việc cô mất đi giá trị với cha mình.

Cô còn biết, Trình Tiêu yêu thầm Giang Úc suốt mười năm, trong giới mọi người đều đang nói hai người bọn họ cuối cùng sẽ thành...

Vân Lục nuốt nước miếng, thấp giọng hô: "Giang Úc."

Nam sinh dựa lưng vào ghế không trả lời, cuốn sách trên mặt không di chuyển. Vân Lục nhìn lão sư trên bụt giảng, đầu cuối thấp, gần như nằm trên bàn, cô dán mặt lên cái bàn lạnh lẽo, lại nói: "Giang Úc, chuyện ngày hôm qua tớ xin lỗi cậu, không, tớ xin lỗi em gái cậu, thực xin lỗi, tớ lúc ấy vội vã ra cửa, cha tớ tới đón, Trình Tiêu lên xe trước tớ, tớ sợ cha sẽ lái xe đi mất....."

Cô nói năng lộn xộn, cô không phải Trình Tiêu, cô rất ít nói, nhưng cô không thể để cho người khác nghĩ rằng quan hệ bọn họ rất tốt, bởi vì quan hệ thật sự không tốt.....

Cô cũng rất ít xin lỗi, rất ít chịu thua. Đời trước giống như một con ngốc, cái miệng như vỏ hến, làm cô bị rất nhiều người ghét.

"Tớ có thể gặp em cậu không? Tớ tự mình xin lỗi cô ấy...."

Cuốn sách di chuyển, Giang Úc nghiêng đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn cô. Thiếu nữ nằm trên bàn, mặt dán mặt bàn, miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng nói. Cùng lớp cùng bàn nửa năm, lần đầu tiên cô nói với hắn nhiều như vậy, Vân Lục nhìn hắn lấy cuốn sách xuống.

Mắt sáng rực lên, "Tớ xin lỗi em gái cậu...."

"Cậu đừng đánh tớ." Cô ngập ngừng, cứng nhắc nói

Đầu ngón tay Giang Úc sờ sờ khuyên tai, "Ồ?"

"Tớ....."

"Vân Lục, em đang làm gì? Lên, giải đề này đi." Một viên phấn đập trúng trán Vân Lục, lời nói Vân Lục bị cắt ngang, cô mờ mịt ngẩng đầu.

Lão sư đứng ở trên bục giảng, một bàn tay đè nặng sách vở, lạnh lùng nhìn cô.

Vân Lục hoảng hốt, đứng lên.

Bạn học phía trước đồng loạt quay đầu lại, cười nhạo nhìn cô.

"Nhanh lên, nếu không xuống cuối lớp đứng." Lão sư nhìn cô, tiếng cười lại vang lên. "Lão sư, thầy đừng làm khó bạn ấy, bạn ấy sẽ làm, ha ha ha."

Lâm Du ở phía sau ồn ào.

"Ha ha ha ha vẫn là nhanh xuống cuối lớp đứng đi."

"Đứng nghe giảng sẽ nghe rõ hơn đó."

Âm thanh cười nhạo làm Vân Lục khép miệng lại, cô cầm lấy sách vở, vội vàng nhìn Giang Úc một cái, xuống cuối lớp, đứng yên.

Một cái liếc mắt kia.

Có chút ai oán còn có chút đáng thương.

Giang Úc xoay bút, nhìn thoáng qua phía sau, nữ sinh hoảng loạn cực lực che dấu.

"Ha ha ha ha nó cũng tự biết bản thân." Chu Dương cười đến kiêu ngạo, Giang Úc một chân đạp qua, Chu Dương cẳng chân một trận tê dại.

Hắn sửng sốt, hoàn hồn, nhìn Giang Úc.

"Úc ca, cậu đá tớ?"

Giang Úc không hé răng, xoay trở về, nằm trên bàn, một bàn tay che cái ót.

Chu Dương nhìn sau lưng hắn, hồi lâu, nhìn người ngồi cùng bàn, "Này, cậu có thấy không? cậu ấy vừa mới đá tớ... Cậu ấy vì cái gì đá tớ?"

Hứa Điện cũng là nghĩ trăm lần cũng không ra....