Trở Về Niên Đại: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Làm Giàu

Chương 17

Thanh âm máy móc bỗng chốc hơi do dự, “Hay là bởi vì nơi này gần chân núi quá?”

Nơi này cảnh vật trơ trọi, cái gì cũng đều không có. Nếu có thì cũng đã bị người ta nhặt đi từ lâu rồi. Chưa nói tới người khác, ngay cả cháu trai nhỏ của ký chủ cũng sẽ không bỏ qua đâu.

Lâm Đường im lặng trong chớp mắt.

Cũng đúng nhỉ!

Hiện tại mọi người đều đói đến hoa cả mắt, ngay cả rau dại vừa mọc lên cũng đã bị đào đi ngay chứ đừng nói đến những cái khác.

Vẫn nên đi sâu vào trong núi thì hơn!

Chỉ là……

Lâm Đường nhìn về phía Cẩu Đản đang hết sức chuyên chú nhặt củi cách đó không xa, ánh mắt khẽ lóe lên.

Sau đó, Lâm Đường nhặt một cây gậy gỗ đi vào trong núi.

Có cháu trai ở đây nên cô cũng không định đi quá xa, chỉ muốn đi thêm một chút để buff vận may được kích hoạt thôi.

Đường núi cũng không quá dễ đi, cỏ dại mọc thành từng cụm, ngay cả con đường nhỏ để đi lại cũng không có.

Bỗng nhiên, sâu trong bụi cỏ vang lên mấy tiếng ‘ phành phạch phành phạch ’.

Vẻ mặt Lâm Đường trở nên vui vẻ hơn, thở cũng không dám thở mạnh nữa.

Bước chân thật nhẹ nhàng đi tới chỗ bụi cỏ vừa phát ra tiếng kia.

Trong bụi cỏ, một con gà rừng to béo đang đập đôi cánh màu sắc rực rỡ của mình vào thân tạo nên mấy tiếng ‘ phành phạch ’ khiến những con sâu gần đó kinh hoảng chạy trốn.

Vừa nhìn đã biết con gà này vừa chạy ra từ trong núi sâu.

Nhìn những cái rễ cây to lớn quấn vào nhau tạo thành gông cùm xiềng xích giữ chân con gà rừng, Lâm Đường cười đến mức hai mắt cong cong.

Buff vận may vẫn có tác dụng!!!

Cô trực tiếp tiến lên vài bước bắt lấy con gà rừng đang vỗ cánh loạn xạ.

Nghĩ đến mùi vị thơm ngon của canh gà, Lâm Đường bất giác thèm đến mức chảy cả nước miếng.

Trải qua một lần xuyên tới thế kỷ hai mươi ba thì cô đã thấy qua rất nhiều thứ tốt, thế nhưng thân thể này đã chịu đói quá lâu rồi nên con sâu thèm ăn trong bụng căn bản là không thể khống chế được.

Ài, đều là do cái nghèo gây ra hết.

Chẳng qua con gà rừng này cũng có thể cho mọi người trong nhà ăn để bồi bổ thân thể. Nghĩ đến đây, Lâm Đường mang vẻ mặt sung sướng nhẹ nhàng bước chân đi về phía chân núi.

Đi chưa được mấy bước thì lại đụng phải một con thỏ béo mập trắng như tuyết.

“…… Là một bé thỏ đáng yêu nè!” Lâm Đường khẽ nuốt nước miếng.

Cô nhanh chóng bắt lấy con thỏ kia.

Còn chưa kịp nhìn kỹ thì bỗng nhiên cô đã nghe thấy một tiếng khóc nức nở có chút quen thuộc loáng thoáng vang lên. Lâm Đường đứng lại nghe kỹ, là tiếng khóc của Cẩu Đản.

Trong lòng cô vô cùng hoảng hốt, cho rằng cháu trai mình đang gặp nguy hiểm nên vội vàng xách theo gà rừng và thỏ hoang chạy nhanh về phía chân núi.

“…… Cô nhỏ, cô nhỏ ơi, cô ở đâu vậy?”

Cẩu Đản cho rằng cô nhỏ của mình đã bị sói hoang lớn tha đi mất nên cậu nhóc đi xung quanh khóc lóc gọi thật to, nước mắt rơi xuống làm loang lổ cả khuôn mặt nhỏ đen gầy.

Cậu nhóc để lạc mất cô nhỏ rồi, trở về nhà sẽ bị bà nội đánh chết mất. Nếu vậy thì cha mẹ cậu sẽ không có đứa con trai là cậu nữa. Em trai cậu cũng sẽ không có ai dẫn đi chơi cùng……

Càng nghĩ càng thấy sợ hãi, càng nghĩ càng ấm ức.

Cuối cùng Cẩu Đản không nhịn được nữa mà oà lên khóc to hơn nữa.

Lâm Đường đi ra phía sau cậu, bỏ con gà rừng đã bị vặn gãy cổ và con thỏ bị trói chặt chân vào trong sọt tre.

Sau đó vỗ vỗ bả vai Cẩu Đản, “Cẩu Đản?”

Khuôn mặt nhỏ của Cẩu Đản hơi ngây ngốc, xoa xoa khuôn mặt dính đầy nước mắt nước mũi rồi quay đầu lại.

“…… Cô, cô nhỏ?”

Cả mắt lẫn mũi của cậu nhóc đều hồng hồng. Bởi vì đang khóc lại đột nhiên dừng lại nên cậu còn không tự chủ được mà nấc lên một tiếng.

Lâm Đường bị bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu của cậu nhóc làm cho suýt chút nữa thì cười ra tiếng.

Chẳng qua cô cũng biết đây không phải là lúc để cười, đáy mắt mang theo sự vui vẻ đáp lại: “Là cô đây.”