Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 18: Lại Gây Sự ( 7 )

"500 lá bùa vàng, 500 ngàn. 20 lá bùa cam, 200 ngàn. 2 lá bùa đỏ, 400 ngàn. Bình xịt máu chó đen, 20 ngàn. Đạn gỗ Đào 10 viên, 10 ngàn. Thêm phí siêu độ cho linh thể và Quỷ Sát, 600 ngàn nữa. Tổng cộng là 173 vạn." - Chú Cầu bấm máy tính lách cách.

"Chú Cầu, cho thêm đạn gỗ Đào được không?" - Mã Tiểu Linh bất mãn.

"Có, 1000 viên chỉ là chuyện thường. Cháu có muốn thử loại chú mới chế không? Giống nhau là dùng gỗ Đào và máu chó đen chế thành, chỉ khác là trên vỏ đạn có khắc chú Hàng Yêu Phục Ma, uy lực mạnh hơn gấp ba lần. Giá tiền thì, 50 ngàn 1 viên. Sao, lấy không?"

"Chú Cầu, sao chú không đi cướp đi. Uy lực gấp ba, thì giá tiền cũng đâu cần tăng lên gấp ba chứ?" - Mã Tiểu Linh bĩu môi, ai oán nhìn chú Cầu.

"Tùy cháu thôi, nếu cháu thích rẽ thì dùng đạn thường là được rồi. Chỉ là, súng chỉ có thể bắn được hai viên, nếu gặp thứ lợi hại, xem chừng cháu không có thời gian đổi đạn, sẽ rất nguy hiểm đó." - Chú Cầu chép miệng, liếc Mã Tiểu Linh.

"Biết thế nào chú cũng nói thế mà, lấy cháu 10 viên. Không, 20 viên đi." - Mã Tiểu Linh khẽ cắn răng, có thể trang bị toàn bộ thì đến cả răng cũng phải lo. Con người không ai có thể may mắn mãi, nếu xảy ra chuyện, lúc đó hối hận cũng muộn màng.

"Được, tổng cộng 273 vạn. Đừng nói chú không lo cho cháu, số lẻ không cần, 270 vạn." - Chú Cầu vung tay, sảng khoái đem máy quẹt thẻ ra đưa cho Mã Tiểu Linh.

Mã Tiểu Linh nhếch miệng cười, móc ra cả xấp tiền đưa cho chú Cầu. Chú Cầu kinh ngạch nhìn Mã Tiểu Linh, cười xấu xa: "Nha đầu, cháu được đại gia bao à?"

Mã Tiểu Linh ngẩn người, cười nói: "Chú Cầu nói thế, cháu mới phát hiện, đúng là cháu được nhà giàu bao đó."

"Được rồi, đùa gì thế, về nhanh đi. Sẵn tiện cho chú gửi lời hỏi thăm bà cô của cháu."

"Cháu biết rồi. Chú Cầu, cháu đi đây." - Mã Tiểu Linh lái xe về nhà, đã nhìn thấy Vương Quý Nhân đang rúc trên salong xem tv. Nhìn thấy nàng về, cô ấy quay đầu cười, rồi lại tiếp tục xem phim

Mã Tiểu Linh thay giày xong, đứng trước bài vị bà cô, thắp ba cây nhang, nói: "Bà cô, cô ở đâu thế hở, chút nữa là cháu không thể trở về rồi. Quỷ Sát rất lợi hại, bà cô, dạo này cháu luôn đụng độ toàn thứ dữ không hà, không phải cô định rèn luyện cháu đấy chứ? Cháu nói với bà cô nhé, nếu cô muốn rèn luyện cháu, cũng phải từ từ, không thể một bước lên mây được. Chuyện như vậy gặp càng ít càng tốt, đừng có lấy mạng cháu ra đùa giỡn."

"Hôm nay, cháu đến chỗ chú Cầu, lại bị chú ấy chém thê thảm. Bà cô phải báo mộng cho chú ấy, bảo chú ấy giảm 20% cho cháu đi. Có điều, bà cô này, sức quyến rũ của bà cô cũng còn rất lớn đấy, hôm nay chú Cầu còn gửi lời hỏi thăm cô này. Với lại, sau dạo này không thấy bà cô báo mộng cho cháu? Đêm nay nhớ đến tâm sự với cháu đó, cháu có rất nhiều chuyện muốn kể với cô. Được rồi, cháu không quấy rầy cô nữa, đêm nay nhất định phải báo mộng cho cháu đó."

Vương Quý Nhân liếc nhìn Mã Tiểu Linh đang thành tâm cầu khẩn, lại liếc nhìn bài vị của bà cô, nháy mắt nhắc nhở. Khi Mã Tiểu Linh xoay người lại, thì nàng lại quay về xem phim như không có chuyện gì.

"Này, ngày này cô cũng xem thứ này không chán à?" - Mã Tiểu Linh thấy ghét cái tv, phim đang đến đoạn ngược tâm nhất. Mã Tiểu Linh lấy đồ ăn vặt trên bàn, nhét vào miệng, xem ngon lành.

Vương Quý Nhân nghiêng đầu nhìn Mã Tiểu Linh, vén tóc ra sau tay, cười nhẹ, cơ thể từ từ dựa vào người Mã Tiểu Linh. Mã Tiểu Linh vẫn chăm chú xem tv, hạ nhẹ vai xuống, để Vương Quý Nhân có thể tựa đầu vào. Nội dung bộ phim từ từ phát triển mạnh, viền mắt Mã Tiểu Linh có chút đỏ, ngước nhìn trần nhà, nuốt lệ vào trong.

Vương Quý Nhân che miệng cười, nói khẽ: "Thật không ngờ, em gái là người rất đa cảm nha."

"................"

Vương Quý Nhân thấy Mã Tiểu Linh không lên tiếng, quay đầu nhìn. Im lặng đứng dậy, đi vào nhà bếp, lấy một bình sữa chua định đưa cho Mã Tiểu Linh. Ai ngờ, đột nhiên bị trượt chân, tuột tay, bình sữa bay thẳng lên ghế salong. Còn nàng thì mất thăng bằng, bay thẳng vào người Mã Tiểu Linh, mặt chôn ngay ngực Mã Tiểu Linh.

"Á..." - Mã Tiểu Linh giật mình hét lên, vội vã đẩy Vương Quý Nhân ra, đỏ mặt chạy vào phòng ngủ, đóng cửa. Nàng nhăn mặt xoa ngực bị đau, hận không thể đạp Vương Quý Nhân một cước. [Đúng là nghiệp chướng mà, sẽ không bị móp chứ? Nhanh kiểm tra xem.]

Vương Quý Nhân ngồi trên ghế, vô tội nhìn bóng lưng của Mã Tiểu Linh, thở dài. Rõ ràng đã tính toán góc độ, kết quả lúc ngần chân treo sợi tóc, thì Mã Tiểu Linh thân thủ nhanh nhẹ né đi. Nếu không phải Mã Tiểu Linh di chuyển, thì Vương Quý Nhân đã hôn được rồi, sau trên tv làm hay thế nhỉ? Chính nàng ngồi tính cả ngày, kết quả chỉ đập mặt vào ngực cô ấy.

Có điều, cũng không tệ lắm. Vương Quý Nhân híp mắt, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng đỏ, nghiêng đầu nhìn vào phòng ngủ, kiểm tra ngực của Mã Tiểu Linh, nhếch miệng cười. Nhìn lại bình sữa chua rơi trên đất, nhưng không có vỡ, đưa tay ra, sữa chua tự bay vào tay nàng.

Vương Quý Nhân cầm bình sữa chua, đi tới phòng ngủ Mã Tiểu Linh.

Đưa tay, lễ phép gõ cửa: "Em gái, vừa rồi thật không phải, tại chị đứng không vững, có phải đè em bị thương không? Chị giúp em xoa nhé?"

Mã Tiểu Linh hoảng sợ nhìn ra cửa, căng thẳng nuốt nước miếng. Lập tức thả áo xuống, hét lớn với Vương Quý Nhân: "Không.......không cần, tôi không sao."

"Em gái cũng không phải sắt thép gì, nếu thật sự không ổn, chị sẽ giúp em xoa, phải làm tan máu bầm chứ?" - Vương Quý Nhân cười, nhìn bình sữa chua trong tay.

"Không sao, tôi đột nhiên thấy hơi mệt. Tôi ngủ một chút, cô xem phim tiếp đi."

"Em gái, em thật sự không sao chứ?"

"Không sao, cô xem tv đi."

"Được rồi." - Vương Quý Nhân tiếc rẻ lắc đầu, cắm ống hút vào bình sữa chua, uống một ngụm lớn. [Ừm, sền sệt, chua chua, cũng không tồi. Nếu có thể ở trong lòng người đẹp, thì càng tốt hơn.]

Hôm sau, Mã Tiểu Linh kéo Vương Quý Nhân đi mua bộ salong sản xuất giới hạn đem về. Cái ghế mới to hơn một chút so với cái ghế cũ, hơn nữa còn rất mềm mại. Người ngồi sẽ có cảm giác như đang được ôm ấp, lại còn có thể nằm xem tv, đúng là thoải mái.

Mã Tiểu Linh ở nhà ba ngày, rốt cục chờ không nổi, sáng sớm đều đi qua đi lại, rồi nhìn cái máy tính. Không có tin nhắn, lại vừa vặn thấy Vương Quý Nhân đang xem kênh mua sắm, càng đứng ngồi không yên. Nhìn Vương Quý Nhân vẫn co rút trên salong, nói: "Quý Nhân, chúng ta đi dạo phố không?"

"Được, đi thôi." - Vương Quý Nhân sảng khoái đứng dậy, chỉnh sửa một hồi. Chuyện gì tới cũng tới.

Mã Tiểu Linh hài lòng cầm lấy túi xách, suy nghĩ một chút, cầm theo thùng đạo cụ.

"Em mang thùng đạo cụ theo làm gì?" - Vương Quý Nhân cười cười, chỉ thùng đạo cụ trong tay Mã Tiểu Linh.

"À, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn(1). Tên lần trước đã chạy, lỡ hắn lại đánh lén tôi thì làm sao? Tôi đương nhiên phải đề phòng.....phi phi phi....miệng quạ đen(2), chuyện xấu không linh, chuyện tốt linh."

Mã Tiểu Linh thắp ba cây nhang cho bà cô: "Bà cô, lần trước nói cô đến tìm cháu, tại sao cô không đến? Cô chạy đâu rồi? Mau mau về đi, thật là, từ sáng đến tới không gặp cô. Nói thật, có rãnh thì tối nhớ đến tìm cháu, bà cô mà không đến, cháu liền đi tới Diêm Vương báo mất tích nhân khẩu đó."

Nhanh nhẹn quăng thùng đạo cụ lên xe, Mã Tiểu Linh mở mui, quăng kính mát cho Vương Quý Nhân: "Nắng gắt, đeo kính vào."

"Vậy còn em?"

"Mắt kính thần quái cũng có công dụng che nắng, yên tâm!" - Mã Tiểu Linh lấy mắt kính thần quái ra, đeo vào. Mở máy xe, đạp ga, chiếc Volkswagen Beetle màu đỏ từ từ lăn bánh.

Mã Tiểu Linh cao hứng mạnh bước cùng Vương Quý Nhân đi vào khu thươn mại, thử từng cái. Vương Quý Nhân vốn đang lười biếng ngồi trên ghế chờ Mã Tiểu Linh, đột nhiên nét mặt chăm chú. Người cầm sợi chỉ bạc lại đến rồi, hơn nữa khí thế rất mạnh, xem ra hắn chưa để nàng trong mắt.

[Người này là ai? Yêu lực của mình đã đi vào cơ thể hắn, hắn phải biết mình là yêu, tại sao còn lao đầu vào lửa? Động cơ hắn là gì?]

[Nếu hắn đủ bản lĩnh làm đối thủ của mình, nhất định quang minh chính đại gϊếŧ mình. Nhưng hắn không đủ sức, tại sao ba lần bốn lượt đến đây quấy rầy? lẽ nào chỉ muốn đem hai con Quỷ Sát về?]

Nét mặt Vương Quý Nhân thay đổi, yêu lực của nàng đã biến mất, chứ không phải che giấu. [Phải biết người yêu khác biệt, yêu lực của nàng làm sao dễ dàng bị hóa giải đến vậy? Coi như còn Lữ Thượng, thì hắn cũng phải mất đến mấy canh giờ, làm sao trong nháy mắt đã không thấy đâu.]

[Trừ khi, người cầm sợi chỉ bạc kia, cũng là yêu.]

[Chỉ có yêu mới hấp thụ được yêu lực, nhưng rõ ràng mình không gửi thấy yêu khí trên người hắn. Nếu như hắn là yêu, nàng phải phát hiện, chuyện này là sao?]

Vương Quý Nhân nheo mắt, nhìn về hướng người cầm sợi chỉ bạc, ánh mắt lạnh lẽo. [Thật to gan, dám khiêu khích mình lần này đến lần khác. Hắn cho rằng sự uy nghiêm của Yêu Vương chỉ là binh tôm tướng cua, muốn đùa sao thì đùa à?]

--------

(1) Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: Không sợ điều đó sẽ xảy ra, mà sợ nó bất ngờ xảy ra.

(2) Miệng quạ đen: là nói điều xui xẻo.