Trời Không Tác Hợp

Chương 19

Chương 19: "Mặc áo vào."

Trong hai giây ấy, Mạnh Vãn Tế hoài nghi bản thân không nghe rõ Thịnh Cẩn Thư đang hỏi gì.

Dường như Thịnh Cẩn Thư không nhìn ra vẻ sửng sốt trong mắt Mạnh Vãn Tế, ngữ điệu bình thường hỏi: "Giáo viên trong trường, còn cả học sinh, không biết tại sao nhưng hình như đang đồn đại quan hệ của chúng ta không tốt, cô có nghe nói không?"

Mạnh Vãn Tế quay mặt đi, đáp: "Một chút."

Thịnh Cẩn Thư phân tích: "Nghe nói kiểu bồi dưỡng này lúc trước là chia phòng đôi, mọi người tự động tạo nhóm với nhau đúng không? Thầy Chương là đàn ông, những người khác đều là giáo viên mới tới trường trong học kì này, chúng ta vốn dĩ là bạn cùng phòng, nếu cô lựa chọn ở chung với giáo viên khác, có phải là xác thực tin đồn quan hệ của chúng ta bất hòa không?"

Vẻ mặt của Thịnh Cẩn Thư thản nhiên phóng khoáng, dường như thật sự đang bàn bạc với Mạnh Vãn Tế, Mạnh Vãn Tế nghi ngờ bản thân lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử. Cô thu lại những ý nghĩ dư thừa cùng chút lúng túng, nhàn nhạt đáp: "Không."

Thịnh Cẩn Thư: "Hả?"

Mạnh Vãn Tế nói: "Năm nay bố trí nhà nghỉ là phòng đơn, không cần tìm bạn cùng phòng."

Thịnh Cẩn Thư chớp chớp mắt, nhỏ tiếng cười lên, "Sao đột nhiên lại hào phóng thế?"

Mạnh Vãn Tế giải thích: "Năm nay ít người đi."

Thịnh Cẩn Thư đáp một tiếng: "Là vậy à." Xe phía trước đã di chuyển, cô ấy thu ánh mắt về, thả chân phanh đi theo, cảm khái: "Vốn dĩ tôi còn muốn nhân cơ hội này phá vỡ tin đồn bất hòa của chúng ta. Lúc trước chủ nhiệm đã uyển chuyển nhắc nhở tôi, giáo viên dạy chung lớp với nhau mà bất hòa, sẽ ảnh hưởng không tốt tới học sinh."

Mạnh Vãn Tế không biết Thịnh Cẩn Thư đang nghiêm túc hay là đang trêu đùa. Giữa hai người chỉ có một chút "xung đột" lúc mới đầu, ở trường học rất ít khi đi cùng nhau mà thôi. Cô có nghe nói, học sinh suy đoán ngoài mặt trong lòng hai người không hòa hợp, nhưng đã tới mức độ này rồi sao?

Mạnh Vãn Tế chần chừ không tiếp lời, đột nhiên Thịnh Cẩn Thư lại hỏi: "Hai ngày trước khi đi bồi dưỡng, có hội thi thể thao, có phải giáo viên chúng ta cũng phải tham gia thi đấu đúng không?"

Mạnh Vãn Tế đáp: "Ừm."

Giáo viên phải tham gia trò chơi vận động lí thú, khoảng thời gian này mỗi năm đều phải tham dự thi đấu. Nhưng không tiện bắt những giáo viên có tuổi tham gia, gần như giáo viên trẻ tuổi đều phải xuất trận.

Đầu ngón tay của Thịnh Cẩn Thư gõ nhẹ lên vô lăng, trầm ngâm: "Hay là chúng ta cùng tham gia thi chạy hai người ba chân đi?"

Mạnh Vãn Tế sửng sốt.

Một tay Thịnh Cẩn Thư nắm lấy vô lăng, mắt nhìn về phía trước, ánh mắt nhàn hạ thong dong, dường như không hề có chút ý đồ riêng: "Quan hệ không tốt sao có thể tham gia phần thi dành cho hai người thế này chứ. Cô thấy có đúng không?"

Mạnh Vãn Tế không tiện đáp không được.

Đều là vì công việc. So với ở chung phòng ba hôm, cùng nhau tham dự môn thi hai người ba chân trong mấy phút đồng hồ, dường như đơn giản hơn rất nhiều.

Suy cho cùng, đồng nghiệp và học sinh hiểu lầm, cũng có liên quan tới việc bình thường bản thân phải tránh hiềm nghi quá mức, không cho Thịnh Cẩn Thư sắc mặt tốt.

Mạnh Vãn Tế nhíu mày lại, sau đó đồng ý.

Đôi môi đỏ của Thịnh Cẩn Thư lập tức cong lên, nhưng lại nhanh chóng đè xuống. Cô ấy làm như không có chuyện gì trêu đùa: "Cô Tiểu Mạnh tốt thật đấy. Tôi thu lại câu nói làm học sinh của cô Tiểu Mạnh thật tốt ban nãy."

"Làm đồng nghiệp của cô Tiểu Mạnh cũng rất tốt."

Mạnh Vãn Tế giả vờ không trúng chiêu của Thịnh Cẩn Thư. Cô rào trước: "Tôi không có thói quen luyện tập trước khi thi đấu."

Thịnh Cẩn Thư làm dáng vẻ như thể chuyện đương nhiên: "Không cần đâu, tôi cũng không muốn luyện tập trước. Một trò chơi lí thú mà thôi, xếp hạng cũng không quan trọng. Quan trọng là, để mọi người thấy chúng ta rất hòa hợp, cô nói có đúng không?"

Câu "cô nói có đúng không" cuối cùng, ngữ điệu cao lên, nhẹ như đang dỗ dành.

Mạnh Vãn Tế mím môi, miễn cưỡng "ừm" một tiếng.

Tốt nhất là nên như thế.

Thứ tư tuần thứ hai của tháng Mười, hội thao diễn ra theo đúng kế hoạch. Vừa hay cơn bão nhỏ hai hôm trước đã chấm dứt, mưa một cơn, thời tiết trở nên mát mẻ hơn rất nhiều. Bốn giờ, trong lớp sơn trên đường chạy, mọi người quây quanh sân vận động, Mạnh Vãn Tế, Thịnh Cẩn Thư và hai mươi giáo viên khác chuẩn bị tiến vào sân, chờ đợi môn thi chạy hai người ba chân thú vị bắt đầu thi đấu.

Những giáo viên khác đều nhặt lấy dây bắt đầu buộc chân, chuẩn bị làm nóng người trước khi chính thức thi đấu, Thịnh Cẩn Thư lấy một sợi dây đai trong hòm ra, cũng chuẩn bị chạy thử đôi vòng cùng Mạnh Vãn Tế.

Thịnh Cẩn Thư đứng thẳng người, vừa định nói chuyện, đột nhiên phát hiện dường như sắc mặt Mạnh Vãn Tế không quá ổn.

"Cô sao thế?" Thịnh Cẩn Thư quan tâm.

Mạnh Vãn Tế kéo lấy sợi dây trong tay Thịnh Cẩn Thư, nói: "Không có gì."

Thịnh Cẩn Thư trực tiếp rút dây ra, ánh mắt trầm xuống nhìn Mạnh Vãn Tế.

Mạnh Vãn Tế không thể không trả lời: "Bụng có chút khó chịu."

Thịnh Cẩn Thư mở miệng muốn hỏi tại sao, lại chú ý tới giáo viên nam đứng xung quanh, nên dừng lại.

Mạnh Vãn Tế buộc tóc đuôi ngựa, hai vành tai lộ ra trong không khí ửng đỏ, mất tự nhiên gật đầu với Thịnh Cẩn Thư.

Thịnh Cẩn Thư nhanh chóng hiểu ra.

Ấn đường Thịnh Cẩn Thư thả lỏng, đáy mắt toát lên vẻ dịu dàng, đặt sợi dây đai vào trong hòm, nói: "Vậy thì thôi, chúng ta không chạy nữa." Vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa Mạnh Vãn Tế, muốn gia tăng cơ hội tiếp xúc với cô nên dỗ dành Mạnh Vãn Tế tham gia, có chạy hay không cũng không thật sự quan trọng tới thế.

Không ngờ, Mạnh Vãn Tế lại rất kiên quyết: "Không sao, một lúc nữa là ổn thôi."

Thịnh Cẩn Thư nghi ngờ. Rõ ràng hiện tại đang đau tới nỗi mặt mũi tái nhợt.

Mạnh Vãn Tế khom lưng nhặt dây đai, nói: "Việc gì đã nói với học sinh thì phải làm cho được. Các em ấy đều rất chờ đợi. Lát nữa đợi môn thi tiếp sức 4x200 mét kết thúc, các em ấy sẽ tới đây."

Thịnh Cẩn Thư cảm động.

Trong lòng cô ấy có một loại cảm giác nói không thành lời, giống như là có chút đau lòng, lại có chút như trong dự đoán. Người này, thật sự rất nghiêm khắc với bản thân, làm chuyện gì cũng chăm chăm không màng bản thân, luôn rất nghiêm túc.

Thịnh Cẩn Thư biết dù bản thân có tiếp tục khuyên Mạnh Vãn Tế cũng vô dụng, chỉ đành nhận lấy dây thắt trong tay cô, sau đó cúi người buộc dây.

Bắp chân dính lên bắp chân, đầu gối tựa vào đầu gối, dường như đây là lần tiếp xúc thân mật nhất tính từ khi hai người quen biết nhau tới nay. Yết hầu Mạnh Vãn Tế động đậy, di chuyển ánh mắt, không dám quan sát chiếc gáy trắng bóc cùng rãnh lưng thấp thoáng của Thịnh Cẩn Thư.

Thịnh Cẩn Thư buộc dây xong, đứng thẳng người, đưa tay giữ lấy vai Mạnh Vãn Tế, nói bên tai cô: "Cô quàng lấy eo tôi, như thế chúng ta có thể cảm nhận được tiết tấu của đối phương."

Mạnh Vãn Tế không kịp phòng bị, cả người căng cứng lại, dường như ngay tới cảm giác đau đớn cũng trở nên chậm chạp.

Thịnh Cẩn Thư nhắc nhở cô: "Cô Tiểu Mạnh"

Mạnh Vãn Tế đổ mồ hôi sau gáy, đáp: "Ừm."

Giáo viên đảm nhận vai trò trọng tài đi tới, sau khi học sinh kết thúc những môn thi đấu khác cũng tới đây, hứng thú tràn trề cổ vũ cho giáo viên mình quen biết.

Mạnh Vãn Tế không thể không giơ tay, chầm chậm quàng lên eo Thịnh Cẩn Thư.

Quá nhỏ. Cách một lớp áo quick dry mỏng manh, dường như Mạnh Vãn Tế có thể cảm nhận được chỗ lồi lõm rõ ràng trên cơ bụng của Thịnh Cẩn Thư. Cô không dám ôm quá chặt, cũng không dám động đậy lung tung.

Mạnh Vãn Tế thuyết phục bản thân, cô không có lòng riêng, việc này không tính là mạo phạm bạn gái của Thịnh Cẩn Thư.

Đáy mắt Thịnh Cẩn Thư lướt qua ý cười. Cô ấy nói: "Đợi lát nữa tôi hô một, chúng ta sẽ nhấc chân bị buộc cùng nhau, hô hai, thì nhấc chân còn lại. Chỉ có 500 mét, chúng ta tập trung tham gia, nếu cô đau bụng quá, thì hô dừng, chúng ta sẽ đi chậm lại."

Mạnh Vãn Tế đáp được.

Không biết là tinh thần căng thẳng quá mức, hay là cơ thể dần dần thích ứng, cơn đau dần dần giảm đi trước lúc cuộc thi bắt đầu. Còn tốt hơn tưởng tượng, hai người chưa từng luyện tập cùng nhau lấy một lần, nhưng bất ngờ là vô cùng ăn ý. Ngoài hai bước ban đầu có chút mất nhịp nhàng, về sau bọn họ càng đi càng nhanh, đuổi theo càng ngày càng sát đội phía trước, Thịnh Cẩn Thư ôm lấy vai Mạnh Vãn Tế, gần như là một tay ôm lấy cô mà chạy.

Học sinh xung quanh đều đang reo hò.

Nhưng bên tai Mạnh Vãn Tế chỉ nghe thấy những tiếng hít thở gấp gáp cùng tiếng hô "Một hai một hai" trong miệng Thịnh Cẩn Thư.

Chỉ còn mấy bước cuối cùng. Giáo viên ở phía trước Thịnh Cẩn Thư loạng choạng một cái rồi đột nhiên ngã xuống, Mạnh Vãn Tế sợ Thịnh Cẩn Thư bị quấn theo, tay quàng chặt lấy Thịnh Cẩn Thư muốn kéo cô ấy tránh đi theo bản năng, nhưng Thịnh Cẩn Thư trực tiếp chạy về phía trước là có thể tránh đi, bước chân càng thêm rộng, tiết tấu của hai người nhanh chóng khác biệt, Thịnh Cẩn Thư bị kéo lại một cái, tác dụng của chịu lực, cơ thể mất cân bằng sắp đè về phía Mạnh Vãn Tế.

Khuỷu tay của Mạnh Vãn Tế hướng ra sau, là chuẩn bị sẵn việc ngã ra, nhưng đau đớn trong dự đoán lại không xuất hiện.

Hai tay Thịnh Cẩn Thư ôm lấy cô, chuyển hướng, cơ thể cô ấy nặng nề ngã ra đất, đỡ bên dưới Mạnh Vãn Tế.

Tiếng sửng sốt cùng tiếng kêu đau đớn của Thịnh Cẩn Thư đồng thời vang lên, trán Mạnh Vãn Tế đè lên cằm Thịnh Cẩn Thư, đầu óc đột nhiên trống rỗng, lập tức chống người dậy, quỳ bên cạnh kiểm tra trạng thái của Thịnh Cẩn Thư.

"Cô không sao chứ?" Mạnh Vãn Tế vừa định lên tiếng, âm thanh của Thịnh Cẩn Thư lại nhanh trước cô một giây.

Thịnh Cẩn Thư vẫn đang nhíu mày, hiển nhiên là ngã rất đau, nhưng khi nhìn chăm chú vào trong mắt Mạnh Vãn Tế, chỉ có sự quan tâm khó giấu.

Trái tim Mạnh Vãn Tế đột nhiên rung động dữ dội trong lồng ngực. Yết hầu cô khô khốc, đáp: "Tôi không sao, cô có thể đứng lên không?" Mạnh Vãn Tế đưa tay ra muốn đỡ lấy Thịnh Cẩn Thư, nhưng chiếc dây đai dưới chân lại ngăn cản cô.

Xung quanh có giáo viên lập tức muốn tới giúp đỡ, Thịnh Cẩn Thư không cho, tự mình chống người ngồi dậy: "Tôi không sao, chỉ là hình như bị đụng phải vai, hơi đau chút."

Mạnh Vãn Tế nhanh chóng tháo dây đai ra, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Cẩn Thư kiểm tra chân cẳng, đầu gối và khuỷu tay bên ngoài cho cô ấy. May mà là bãi cỏ bằng, tương đối mềm, những nơi như thế này chỉ tạo thành những vết thương nhỏ.

Mạnh Vãn Tế biểu thị với giáo viên làm trọng tài bên cạnh: "Hai lượt sau bọn em không tham gia nữa."

Trọng tài viên thấu hiểu: "Mau đi khám thử xem, xem có bị đập phải chỗ nào không?"

Thịnh Cẩn Thư ngồi trên mặt cỏ, ngẩng đầu nhìn Mạnh Vãn Tế, trên môi mang theo ý cười, không lên tiếng.

Đôi mắt của đám học sinh đứng xem xung quanh sáng lên, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, dáng vẻ như nhìn thấy cảnh tượng gì đó rất ghê gớm nhưng không dám gào thét.

Trên mặt Mạnh Vãn Tế nhuộm lên một lớp hồng, vừa muốn khom lưng đỡ Thịnh Cẩn Thư, Thịnh Cẩn Thư lại tự giác kéo lấy cổ tay cô, mượn lực đứng dậy.

"Tới phòng dụng cụ gần đây giúp tôi kiểm tra vai chút đã. Không biết có bị rách da không." Cô ấy xoa vai, nói.

Mạnh Vãn Tế lo lắng cho Thịnh Cẩn Thư, đáp ứng không chút chậm trễ.

Hai người đi tới phòng dụng cụ không một bóng người gần sân vận động, Mạnh Vãn Tế cẩn thận khóa trái cửa, đi tới bên cửa kéo rèm đang che ánh sáng. Thịnh Cẩn Thư nhìn cô, ánh mắt có chút mềm mại, im lặng cong môi, giơ tay cởi chiếc áo quick dry ngắn tay xuống.

Bên trong áo quick dry ngắn tay, chỉ có đồ lót màu xanh mỏng manh.

Mạnh Vãn Tế vừa quay người liền ngây ra.

Loại áo không gọng thép, nhưng nơi đó của Thịnh Cẩn Thư vẫn đầy đặn động lòng người, thấp thoáng khe ngực. Vai thẳng eo thon, tinh tế như gốm. Một Thịnh Cẩn Thư chân thực, còn muốn gợi cảm quyến rũ hơn bất kì lúc nào Mạnh Vãn Tế gặp trong mơ. Mi mắt Mạnh Vãn Tế rung lên đôi cái, vô thức chuyển dịch tầm mắt, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng dường như thần kinh đứt đoạn, không thể truyền đạt thành lời.

Thịnh Cẩn Thư nhìn cô, bên dưới vai bị thương, cười cười mời mọc: "Nhìn giúp tôi với?"

Mạnh Vãn Tế cắn răng, cố gắng trấn tĩnh nhấc chân, đi tới phía sau Thịnh Cẩn Thư, cúi đầu tỉ mỉ quan sát.

Bên dưới đầu vai mịn màng, sưng đỏ lên một khoảng, dường như trùm lên quá nửa xương vai. Nhìn mà hoảng hốt, sau này chắc chắn sẽ bị thâm tím.

Sắc mặt Mạnh Vãn Tế nặng nề.

Đột nhiên Thịnh Cẩn Thư khẽ cười thành tiếng.

Mạnh Vãn Tế nhíu mày nhìn cô ấy.

Thịnh Cẩn Thư nói: "Có thể nhìn thấy biểu cảm này của cô, cảm giác như cái đụng này rất có giá trị."

Nhiệt độ trong ánh mắt, quá mức rõ ràng, Mạnh Vãn Tế cảm thấy cả cơ thể của mình đều bị Thịnh Cẩn Thư châm lửa.

Cô lùi sau một bước, nghiêm giọng nhắc nhở: "Cô Thịnh cẩn thận ngôn từ."

Thịnh Cẩn Thư không hề lo ngại, ngồi thẳng lưng tiến lên một bước theo Mạnh Vãn Tế.

Mạnh Vãn Tế trào lên một tia hoảng loạn, đưa tay ra dùng lòng bàn tay đè lên vai Thịnh Cẩn Thư: "Mặc áo lên đi."

Cô quay mặt đi, không dám nhìn Thịnh Cẩn Thư thêm một ánh mắt nào nữa, đi thẳng về phía cửa.

Thịnh Cẩn Thư nhìn cô, bất đắc dĩ thở dài.

"Cô sợ tôi à?" Cô ấy hỏi.

Yết hầu của Mạnh Vãn Tế động đậy, nặn ra tiếng, nhưng không phải câu trả lời: "Tới phòng y tế."

Cô không sợ Thịnh Cẩn Thư.

Cô sợ bản thân mình.

Cô sợ khi bản thân dùng lòng bàn tay giữ lấy Thịnh Cẩn Thư, đáy lòng vẫn đang nghĩ: Nếu... nếu em sinh ra lòng riêng thì sao?