Trời Không Tác Hợp

Chương 5

Chương 5: Tam quan, ngũ quan

Trường học là nơi đông người phức tạp, là nơi thị phi truyền đi với tốc độ chóng mặt. Không tới một buổi sáng, sự tích giáo viên Tiếng Anh mới tới Thịnh Cẩn Thư vì bất mãn với lời nhắc nhở của Mạnh Vãn Tế nên đặt biệt danh cho cô ở trước mặt đám học trò đã truyền đi khắp trường, còn có giáo viên tới nghe ngóng tình hình thật giả với cô, Mạnh Vãn Tế vừa lúng túng vừa bất lực.

Không biết nếu bản thân Thịnh Cẩn Thư biết chuyện này sẽ nghĩ như thế nào.

Sau khi tan tiết chiều, Mạnh Vãn Tế cùng mấy giáo viên dùng bữa ở nhà ăn trường học, vẫn không nhìn thấy Thịnh Cẩn Thư. Dường như Thịnh Cẩn Thư không có thói quen dùng bữa chiều ở nhà ăn, mấy ngày sau khi tới trình diện, trước giờ Mạnh Vãn Tế chưa từng gặp Thịnh Cẩn Thư ở nhà ăn vào bữa chiều, thậm chí, chưa từng gặp Thịnh Cẩn Thư trước chín rưỡi.

Tối qua ngồi trước bàn học soạn bài, bất cẩn ngẩng đầu lên, trùng hợp nhìn thấy Thịnh Cẩn Thư bước xuống từ chiếc coupé nào đó với màu sơn khoa trương, phía sau còn có mấy chiếc xe thể thao thời thượng cũng dừng theo, vô cùng náo nhiệt tạm biệt cô ấy.

Mạnh Vãn Tế đoán có lẽ Thịnh Cẩn Thư giao tiếp rộng, có cuộc sống về đêm vô cùng đặc sắc.

Cho nên ăn cơm xong, Mạnh Vãn Tế chuẩn bị sẵn tâm lí kí túc xá sẽ không một bóng người giống như trước kia, nào ngờ mở cửa ra, ánh mắt đầu tiên lại nhìn thấy Thịnh Cẩn Thư đang khoanh chân ngồi trên sàn nhà giữa phòng khách bóc hộp.

Thịnh Cẩn Thư đã thay áo không tay cùng quần ngắn, ngồi nghiêng về phía cửa, khẽ nhíu mày lại, giống như đang làm trăm triệu công trình gì đó.

Dường như không nghĩ tới Mạnh Vãn Tế sẽ về vào giờ này, Thịnh Cẩn Thư nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, cũng ngây ra, dường như hoàn toàn không nhớ việc giễu cợt Mạnh Vãn Tế khi dạy học, cong môi chào hỏi: "Cô Mạnh ăn cơm chưa?"

Mạnh Vãn Tế đóng cửa lại, "rồi" một tiếng.

Thịnh Cẩn Thư dùng ánh mắt biểu thị đống đồ trên sàn nhà, giải thích: "Đồ chuyển phát nhanh hơi bẩn, nên tôi không mang về phòng. Mở xong tôi sẽ dọn dẹp rác với sàn nhà."

Mạnh Vãn Tế "ừm" một tiếng, tầm mắt vô thức dán lên một phần chiếc hộp đã bóc.

Từng khối từng khối, có chút giống miếng lót?

Thịnh Cẩn Thư phát hiện lực chú ý của cô: "Tôi vừa mua bông cách âm trên mạng, dùng để cách âm." Dừng một lúc, cô ấy chủ động giải thích: "Thời gian rảnh rỗi tôi nhận một số công việc lồng tiếng trên mạng, những vật liệu này có thể tạo ra môi trường để ghi âm một cách đơn giản, bảo đảm chất lượng âm thanh."

Lồng tiếng mạng? Mạnh Vãn Tế sửng sốt.

Thịnh Cẩn Thư hỏi: "Cô biết lồng tiếng mạng không?"

Mạnh Vãn Tế đáp: "Một chút chút." Cô không có nhiều hiểu biết về ACG, nhưng bạn cùng phòng thời đại học là fan hâm mộ trung thành của kịch truyền thanh, cho nên ít nhiều cũng có đôi chút hiểu biết.

Thịnh Cẩn Thư yên tâm, không giải thích nhiều, chỉ thông báo: "Tôi sẽ cố gắng hết sức tiến hành ghi âm vào ban ngày, trong thời gian cô không ở nhà, nếu thỉnh thoảng cần ghi âm gấp, không thể không làm vào buổi tối, nếu làm phiền tới cô, cô có thể nhắc nhở tôi."

Mạnh Vãn Tế không ngờ Thịnh Cẩn Thư lại trịnh trọng giải thích những chuyện này với bản thân như thế, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Cô gật đầu nói một tiếng "được", ngừng lại giây lát, nói thêm một câu, "Không sao."

Thịnh Cẩn Thư cười cười, không nói thêm điều gì nữa.

Mạnh Vãn Tế cúi đầu thay giày về phòng.

Cửa phòng vừa đóng lại, dường như cũng không nghe được những tiếng động vốn cũng không lớn ngoài phòng khách nữa, trong phòng yên lặng như tờ, nhưng trái tim Mạnh Vãn Tế lại không thể bình tĩnh.

Vô tri vô giác Mạnh Vãn Tế phản ứng lại, cho nên buổi chiều hôm đó, âm thanh bản thân nghe thấy khi về kí túc xá, thật ra có thể là... chỉ là Thịnh Cẩn Thư đang ghi âm cho tác phẩm sao?

Suy nghĩ này vừa hiện lên, liền giống như con sóng lớn, sau đó không cách nào dẹp yên.

Dù sao ở chung mấy ngày này, trên phương diện thói quen sinh hoạt, Thịnh Cẩn Thư cũng là một người rất có chừng mực – sau khi sử dụng nhà bếp và nhà vệ sinh xong đều dọn dẹp ngay lập tức, thời gian về nhà luôn rất muộn, nhưng trước giờ tiếng đóng cửa đều rất khẽ, ban đêm cũng không tạo ra tiếng ồn gì ảnh hưởng tới cô.

Mạnh Vãn Tế thấp thoáng sinh ra chút hối hận vì đã hiểu lầm, lạnh nhạt với Thịnh Cẩn Thư.

Nhưng nhìn ra cửa sổ, cô nghĩ tới người phụ nữ bản thân nhìn thấy dưới tòa nhà kí túc xá mấy hôm trước, nhớ lại những nhân vật phong lưu đủ loại trong đêm bản thân nhìn thấy tối qua, lí trí của Mạnh Vãn Tế lại nhắc nhở cô: Thôi bỏ đi, vốn dĩ chính là người phải cách xa. Nếu mở đầu đã như thế rồi, đã sai thì cứ để nó sai đi.

Huống hồ, Thịnh Cẩn Thư ỷ mình xinh đẹp mà kiêu ngạo, ảnh hưởng tới cảm xúc của người khác, đời tư có lỗ hổng, cũng là sự thật không phải tranh cãi.

Tam quan không nên đi theo ngũ quan.

Mạnh Vãn Tế nắm lấy cúc trên cổ áo, thuyết phục bản thân, đừng nên tiếp tục nghĩ sâu.

Tình trạng không nóng không lạnh như thế lại trôi qua thêm một tuần, ngày Nhà giáo lại sắp cận kề. Vì ngày mồng Mười là thứ bảy, cho nên học sinh tự động chia nhóm chúc mừng các giáo viên bộ môn vào thứ sáu.

Ngoại ngữ Ninh Thành là một trong những trường tư tốt nhất Ninh Thành, ngoài một bộ phận nhỏ học sinh cực kì ưu tú được tuyển vào trường bằng thành tích, đa phần học sinh đều là học lên thẳng từ cấp hai, gia cảnh giàu có, cho nên quà tặng cũng xa xỉ. Dường như trên mỗi bàn làm việc trong văn phòng đều có một bó hoa, mỗi giáo viên đều có thu hoạch, bao gồm cả Thịnh Cẩn Thư vừa nhậm chức.

Tan học, Thịnh Cẩn Thư mặc chiếc váy dài thướt tha, một tay ôm hoa tươi một tay ôm hộp quà, mặt mày mơn mởn bước vào văn phòng, vừa nhìn là biết tâm trạng rất tốt.

Giáo viên Lịch sử ngồi đối diện Thịnh Cẩn Thư trong văn phòng liền trêu đùa cô ấy: "Oa, cô Thịnh thu hoạch nhiều quá nhỉ, xin phỏng vấn một chút, cảm giác trong lần đầu tiên đón ngày Nhà giáo của cô thế nào?"

Thịnh Cẩn Thư cẩn thận đặt hoa và quà lên vị trí bàn làm việc, sờ lên cánh hoa, khóe miệng mang theo nụ cười trả lời: "Rất vui." Nói xong, ngừng một lúc, cô ấy lại giả vờ phiền não trêu đùa: "Nhưng, thật sự đây là lần đầu tiên nhận được hoa cẩm chướng đấy."

"Ha ha ha, làm sao thế." Dịch Hàm lập tức kéo dài âm đuôi trêu đùa Thịnh Cẩn Thư: "Thỉnh thoảng đổi khẩu vị không tốt hơn à? Dù sao hoa hồng ấy mà, chẳng phải cô Thịnh nhận tới nhũn tay rồi à?"

Thịnh Cẩn Thư khẽ cười một tiếng, không biết là nói thật hay là giả vờ, phủ nhận: "Cái đó cũng không có, được chưa? Cô cũng coi trọng tôi quá rồi."

Giáo viên Toán bàn bên, Hạ Hiểu Văn đi rót nước pha trà hoa, quay về bàn làm việc, không tìm được nắp cốc, tiện tay lấy một tấm thiệp trên bàn đậy lên cốc, giọng điệu người từng trải: "Lần đầu còn lạ lần sau là quen, đợi cô Thịnh đón thêm hai lần nữa, cũng sẽ không còn cảm giác gì hết. Những bó hoa được tặng này, có hay không, thật sự đều rất lãng phí, muốn giữ cũng không giữ lại được, chẳng bằng tặng gì thiết thực hơn chút."

Những lời này thật sự làm mất hứng.

Bàn tay viết tài liệu của Mạnh Vãn Tế khựng lại, nghe thấy Thịnh Cẩn Thư khẽ cười một tiếng, không tiếp lời.

Dịch Hàm tiếp lời: "Tiết sau cô Hạ có lớp không?" Chuyển chủ đề thành chuyện khác.

Mạnh Vãn Tế ngồi bên cạnh Dịch Hàm, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Thịnh Cẩn Thư.

Thịnh Cẩn Thư đặt bó hoa dựa vào góc phải bàn làm việc, đặt đồ trang trí sang bên cạnh chậu cây cảnh, đồ ăn vặt để vào trong ngăn kéo, các loại thiệp, đều bỏ vào trong túi xách tay, đại khái là muốn mang về kí túc xá. Thu dọn xong xuôi, Thịnh Cẩn Thư đứng dậy đi rót nước vào bình tưới cây, sau đó quay về bàn, phun nước cho chậu cây cảnh trên bàn.

Cô ấy cúi đầu, mái tóc xoăn dài rơi bên má, khóe môi khẽ cong lên, sắc mặt thư thả lại điềm tĩnh.

Trong lòng Mạnh Vãn Tế dường như có thứ gì đó động đậy, vô thức thu ánh mắt lại.

Hạ Hiểu Văn pha trà hoa xong, tiện tay vứt tấm thiệp đậy bên trên cốc đã bị hơi nước làm ướt vào thùng rác. Mạnh Vãn Tế thấp thoáng nhìn thấy, có lẽ tấm thiệp kia là của Ô Linh, đại diện môn Tiếng Anh của lớp cô tặng.

Chỉ có đứa trẻ này, ngốc nghếch tới nỗi tự tay vẽ thiệp, cảm thấy lễ nhẹ tình nặng. Đại khái mỗi giáo viên bộ môn đều được tặng, cô cũng nhận được một tấm. Lồng ngực Mạnh Vãn Tế có chút khó chịu.

Tiếng chuông lên lớp vang lên, Hạ Hiểu Văn và Dịch Hàm cầm sách vở, cùng cốc giữ nhiệt ra ngoài đi dạy, văn phòng chỉ còn lại Mạnh Vãn Tế và Thịnh Cẩn Thư, còn có hai giáo viên đang sửa bài tập khác.

Im lặng được khoảng một phút, đột nhiên Mạnh Vãn Tế nghe thấy âm thanh ni-lông sột soạt. Cô ngẩng đầu tìm nơi phát ra âm thanh, liền nhìn thấy Thịnh Cẩn Thư khom lưng, nhấc túi ni-lông đựng rác vẫn chưa có gì nhiều trong thùng rác đặt giữa bản thân và Hạ Hiểu Văn lên, sau đó đi thẳng ra khỏi văn phòng.

Không lâu sau, Thịnh Cẩn Thư quay lại, thay chiếc túi rác mới vào, sau đó ngồi xuống, chuẩn bị sửa trắc nghiệm.

Mạnh Vãn Tế không để ý tình tiết nhỏ này.

Sau bốn mươi lăm phút qua đi, tiếng chuông tan tiết vang lên, Ô Linh xuất hiện ở văn phòng, vừa nhận lấy tờ trắc nghiệm Tiếng Anh mà Thịnh Cẩn Thư vừa sửa xong, vừa hưng phấn gạn hỏi: "Tranh khen thưởng hôm nay cô vẽ gì thế ạ?"

Đột nhiên Mạnh Vãn Tế phản ứng ra, động tác vứt rác đổi túi của Thịnh Cẩn Thư, là muốn bảo vệ cho thứ gì.

Trái tim cô nhanh chóng dậy sóng, phức tạp tới nỗi ngay cả bản thân cũng không biệt được đó là cảm xúc gì.

Bên tai là cuộc đối thoại vẫn đang tiếp diễn của Thịnh Cẩn Thư và Ô Linh, nội dung cuộc đối thoại là chuyện lúc trước học sinh từng nhắc tới với Mạnh Vãn Tế, Thịnh Cẩn Thư sẽ rút ngẫu nhiên một bài trắc nghiệm của một trong số học sinh đạt điểm tuyệt đối, cô ấy sẽ vẽ tranh lên mặt sau tờ trắc nghiệm, sau đó đính kèm một câu danh ngôn của người nổi tiếng với nội dung khích lệ.

Vì khả năng vẽ tuyệt vời, sửng sốt mọi người, thậm chí có học sinh vì muốn có được tranh của Thịnh Cẩn Thư, còn lén lút học thuộc từ đơn Tiếng Anh trong tiết Ngữ văn buổi sáng của Mạnh Vãn Tế.

Mạnh Vãn Tế bắt đầu dao động, có lẽ, bản thân thật sự quá hà khắc với Thịnh Cẩn Thư. Xác thực phong cách ăn mặc của Thịnh Cẩn Thư không quá đoan trang, xác thực không đủ kinh nghiệm dạy học, nhưng đối với việc dạy học, dường như cô ấy thật sự rất dụng tâm.

Ngoài lần vô tình bị Mạnh Vãn Tế phát hiện cuộc sống riêng tư, tính tới hiện tại, Thịnh Cẩn Thư chưa từng thất trách bất kì điểm nào trong công việc dạy học. Vậy thân là đồng nghiệp, có phải bản thân thật sự thất lễ rồi không?

Buổi chiều khi quay về kí túc xá, Mạnh Vãn Tế tiện đường đi siêu thị ở Đông Môn Ngoại, mua dầu gội đầu đã dùng hết, nhìn thấy gần đó có khu bán dưa hấu tươi ngon, do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng Mạnh Vãn Tế mua một quả dưa tươi không hạt.

Quỷ sai thần khiến, lúc đi qua khu vực đồ lạnh, cô còn mua đồ uống mà bản thân thường xuyên thấy xuất hiện trên bàn học của Thịnh Cẩn Thư.

Có trời mới biết, tại sao Mạnh Vãn Tế có thể nhớ rõ những chi tiết như thế.

Mạnh Vãn Tế quay về kí túc xá, khống chế lực mở cửa. Phòng khách không có ai, cửa phòng Thịnh Cẩn Thư đang đóng, có lẽ là đã ngủ trưa. Mạnh Vãn Tế thở phào một hơi, cắt sẵn dưa hấu, đặt đồ uống lên bàn trà, ngây ra mấy giây, đột nhiên không biết bản thân đang làm gì.

Nhưng mua cũng đã mua rồi, sờ sờ trán, Mạnh Vãn Tế quay về phòng lấy giấy nhớ và bút kí tên.

Lấy dưa hấu – mà hai người không ai thèm ăn giống như giận dỗi nhau – đã sinh vi khuẩn trong ngăn đông đá ra, sau đó xếp dưa hấu tươi ngon và đồ uống vào tủ lạnh, viết viết xóa xóa mấy lần, cuối cùng Mạnh Vãn Tế dán lên một tờ giấy nhớ mới: Tôi đổi dưa mới rồi. Đồ uống sắp hết hạn, nếu cần cứ tự nhiên.

Đều là người trường thành, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, ít nhất giống như đồng nghiệp thông thường, duy trì thể diện ngoài mặt. Cô tìm cho mình một lí do. Thậm chí Thịnh Cẩn Thư có tiếp nhận hay không, Mạnh Vãn Tế cảm thấy bản thân có thể không cần quan tâm.

Chỉ cần yên lòng mà thôi.

Nhưng nghĩ thì nghĩ như thế, buổi chiều tối ăn cơm xong quay về kí túc xá, phát hiện Thịnh Cẩn Thư vẫn chưa về, việc đầu tiên Mạnh Vãn Tế làm, vẫn là vô thức đi vào nhà bếp.

Tờ giấy nhớ dán trên tủ lạnh trong nhà bếp, bên dưới có thêm chữ mới, Thịnh Cẩn Thư viết: Được. Còn vẽ thêm một mặt cười.

Nét chữ thanh tú phóng khoáng, vừa nhìn là biết từng luyện chữ, hoàn toàn khác hẳn với nét chữ chó gặm trong tưởng tượng của Mạnh Vãn Tế.

Mạnh Vãn Tế nhìn mấy lần mới mở tủ lạnh ra.

Trong tủ lạnh, dưa hấu đã vơi đi một phần ba, đồ uống cũng bớt đi một chai.

Mạnh Vãn Tế cắn môi, trào ra một nụ cười cực nhạt, rất nhanh lại khống chế bản thân thu về.