Trời Sinh Một Cặp Cực Phẩm Yêu Nghiệt

Chương 12: Gian Tình

Lục Vỹ Thần đưa Hà Chỉ Nghi lên tầng nghỉ ngơi.

Suốt cả đoạn đường, hắn không hề rời tay khỏi đôi vai nhỏ của cô.

Hà Chỉ Nghi không nói gì, chỉ thẹn thùng cúi mặt.

Hắn cũng không nói gì, cứ băng lãnh tiến về phía trước.

Hà Chỉ Nghi về phòng của mình.

Vừa mở cửa ra đã thấy Hà Tiết Âu ở đó.

Hà Chỉ Nghi giật mình, trong tâm như có ma, bối rối đến độ lắp bắp không ra chữ.

Lục Vỹ Thần chau mày, bỏ Hà Chỉ Nghi ra, không vui.

Hừ, thì ra Hà Tiết Âu cố tình chạy đến căn phòng này để trốn hắn.

Tiếc là lại để hắn bắt được rồi.

- Trả phòng cho chị em đi.

Chỉ Nghi cần phải nghỉ ngơi!

Hà Tiết Âu đang nằm trên giường, nhìn thấy hai người họ liền ngồi bật dậy.

Chà chà, chuyện hay gì đây nhỉ.

Tên chồng vũ phu của cô đang làm gì thế kia? Còn tưởng không thích phụ nữ nữa cơ đấy, hóa ra là chưa gặp được đối tượng mà thôi.

Nhân gian nói không sai, đàn ông thích bảo vệ phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ yếu đuối và biết nghe lời.

Chuyện đẹp hay xấu thì yêu rồi mới đánh giá được.

Nghĩ đến đây Hà Tiết Âu có chút bĩu môi.

Thân mật chưa chắc đã thật lòng, loại đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới như Lục Vỹ Thần thì biết gì đến cái gọi là yêu thương.

Còn có Hà Chỉ Nghi, nhìn cái bộ dạng thẹn thùng, đỏ mặt đó xem.

Mới ngày nào còn khóc lóc, đòi sống đòi chết, than thân trách phận, nhất quyết không chịu gả cho Lục Vỹ Thần, giờ lại khép nép, ngoan ngoãn đi bên cạnh hắn giống một người vợ hiền chưa kìa.

Giữ áo vest của hắn như giữ một báu vật.

Hừ, nhìn dáng vẻ ân ân ái ái đó của bọn họ thật là đáng ghét.

Hà Tiết Âu chửi thầm trong lòng.

Nếu bọn họ ngay từ đầu đừng có rắc rối thì bây giờ có phải đã thuận buồm xuôi gió, khỏi phải có Hà Tiết Âu làm bóng đèn cản trở.

Càng nghĩ lại càng thấy tức.

Hà Tiết Âu bỗng nhiên nở nụ cười.

Nếu Hà Chỉ Nghi và Lục Vỹ Thần quay về bên nhau thì chẳng phải cái thân phận Lục phu nhân này Hà Tiết Âu không cần phải làm nữa.

Tốt, Hà Tiết Âu nhất định sẽ dốc hết sức tác thành cho hai người.

- Sắc mặt của Chỉ Nghi thật là không tốt, em cũng không được khỏe.

Hay là ông xã thay em chăm sóc chị một lát, có được không?

Đàn ông bị cám dỗ nhất là khi nhìn thấy phụ nữ biến thành tiểu miêu miêu, vừa quyến rũ, vừa hoang dại, sắc xảo.

Nhìn thấy Hà Tiết Âu trong dáng vẻ đó, Lục Vỹ Thần không có lấy một chút phản đối.

Suy cho cùng, tạm thời hắn cũng chỉ muốn Hà Tiết Âu ngoan ngoãn, không gây sự như thế này.

Nhưng cũng biết đâu được, hắn hài lòng với Hà Tiết Âu là vì động lòng với Hà Chỉ Nghi rồi.

- Như vậy đâu có được!

Hà Chỉ Nghi lập tức ngăn cản.

Vừa mới mạnh mẽ phản đối xong một câu liền cụp đôi mắt bồ câu kia xuống, nói nhỏ.

- Lục Thiếu có chút không thích hợp...!Hay là em cũng ở lại với chị đi...

Ha, cái gan thỏ đế của Hà Chỉ Nghi thì ra vẫn chưa thay đổi chút nào.

Nhưng mà nói gì chứ, giữ em gái ở lại mà chẳng hề đuổi chồng em gái đi.

Thích muốn chết mà còn giả vờ ngại, tưởng vậy là qua mắt được ai?

- Cũng là người một nhà rồi, không cần phải ngại!

Lục Vỹ Thần ôn nhu lạ thường.

Hà Tiết Âu nghe hắn nói mà không khỏi sửng sốt, trong thâm tâm không ngừng chữi hắn háo sắc, đê tiện, sở khanh, giả tạo.

Giữa thanh thiên bạch nhật mà có thể cưa cẩm chị gái của vợ mình.

- Em đi lấy chút nước.

Nếu chị cần gì có thể nhờ ông xã của em, em không để ý đâu.

Hà Tiết Âu rời đi để lại không gian cho bọn họ.

Nhân lúc Lục Vỹ Thần không để mắt đến liền đi tìm Diệp Vân.

- A a Tiểu Âu, đi chậm chậm chút, váy của tôi khó đi quá!

Diệp Vân vừa tìm được một góc đẹp để trốn dùng điểm tâm, ai ngờ bánh chưa kịp đưa lên tới miệng đã bị Hà Tiết Âu tóm được, lôi ra hoa viên.

- Cậu im cái miệng lại nếu không đừng có trách số phận đen đủi.

- Vừa gặp lại đã bắt nạt tôi.

Chả có ai nhờ vả mà dùng thái độ như cậu cả!

Diệp Vân quay lưng lại, bĩu môi giận dỗi.

- Tôi đâu có nhờ vả, đây là tôi ép buộc!

- Cái đồ xấu tính này, cậu bỏ bùa tôi có đúng không? Làm sao Diệp tiểu thư tôi đây có thể đi theo làm chân sai vặt cho cái đồ yêu nữ như cậu chứ.

- Bớt kêu la chút đi, mau đưa điện thoại của cậu cho tôi!

- Ể, có phải lại định cướp của tôi nữa không? Tôi không đưa, dữ liệu của tôi quí giá lắm.

- Đừng có keo kiệt.

Một cục sắt đáng mấy đồng đâu chứ!

Hà Tiết Âu không chút nhân nhượng, giật lấy túi xách của Diệp Vân.

Cũng thương Diệp Vân bị mình bắt nạt nhưng chỉ có thế này mới thoát khỏi tầm mắt của Lục Vỹ Thần.

Sau khi chắc chắn đã giấu được chiếc điện thoại vào nơi an toàn nhất, Hà Tiết Âu và Diệp Vân chọn hai lối đi khác nhau quay trở lại bữa tiệc.