Trộm Mệnh

Quyển 1 - Chương 1: Chén rượu Thao Thiết

Khi Tôn Phương bước ra từ gian nhà nhỏ cũ nát, trên những ngọn núi xanh ở phía xa xa, mặt trời đã muốn nhô lên. Đến khi hắn cài xong túi trên eo, ngẩng đầu lần nữa, thái dương đã lộ ra phần đầu, như một phiến quạt màu vàng nửa mở, thoáng chốc cả dãy núi đều phủ màu vàng.

Tôn Phương đón ánh nắng sớm chói chang, hơi híp mắt, trước mắt như tràn ngập vàng mảnh bị đập vụn.

Hắn cầm mâm đào treo trên cái kệ bằng trúc bên ngoài, chuẩn bị đi vào khe suối trong lòng sông, giờ này, nhất định đã có nhiều người đi đến đó rồi.

Giờ này...hắn quay đầu lại nhìn về gian phòng nhỏ xiêu vẹo đằng sau.

Phía sau có mười bảy mười tám gian nhà gỗ nhỏ, là những người đào vàng* trước đây để lại, hắn và muội muội chọn hai gian để ở, Tưởng Chính cũng chọn một gian, ở ngay cách vách.

*nguyên văn truyện là Đào kim khách

Nhưng tối hôm qua Tưởng Chính cùng muội muội không trở về.

Làm ca ca kiêm bạn tốt hắn hiểu rõ, có mặt hắn, Tưởng Chính và muội muội cảm thấy rất bất tiện. Dù sao ở núi Bảo Châu này phòng cũ nhiều, bọn họ lâu lâu cũng sẽ ra bên ngoài ở một đêm.

Đối người trẻ tuổi tới nói, vừa mới lạ vừa vui. {LAOHU}

Tôn Phương ngừng suy nghĩ, cái gì mà người trẻ tuổi, khẩu khí như một lão yêu quái, hắn rõ ràng cũng còn rất trẻ, không phải mới 16, nhưng tốt xấu gì tuổi cũng mới 28, một cái tuổi còn rất thanh xuân.

Hắn chuẩn bị đi trước đến lòng sông bên kia, sau đó lại đi kiểm tra bẫy rập đặt tối hôm qua, xem có bắt được món ăn hoang dã nào không, làm bữa ăn ngon. Ăn một tháng bánh bao trắng với cải bẹ, hắn sắp phun ra rồi.

Thái dương dần dần nhô lên, không chút bủn xỉn mà đem kim quang phủ hết toàn bộ núi Bảo Châu, nhìn từ xa thật sự như đống kim châu lấp lánh, làm người say mê.

Làm một người đào vàng, Tôn Phương thích thấy loại thời tiết trong sáng này, như vậy thì lúc đào đãi kim sa sẽ dễ nhìn thấy vàng hơn.

5 năm trước một đám phượt thủ đi ngang qua nơi này, phát hiện núi Bảo Châu cất giấu đầy kim sa, tin tức vừa ra, thanh danh thước khởi, lập tức hấp dẫn rất nhiều người muốn mau phát tài. Vô số người dũng mãnh tiến vào núi Bảo Châu, dựng trại đóng quân, ở khổ một chút cũng không sao, ăn khổ một chút cũng không sao, chỉ cần có vàng, thì những gì thiếu thốn đều sẽ được bù đắp.

Tất cả bọn họ đều trầm mê trong lạc thú đãi vàng, bất kể ngày đêm.

Không ngừng có người tới, nhưng không có ai đi.

Núi rất nhanh đã bị đào rỗng, vàng càng ngày càng ít, người cũng càng ngày càng ít, đến năm thứ 5, nơi này chỉ còn lại có mười mấy người đào vàng. Nơi đã từng huy hoàng cùng biển người tấp nập giờ không còn nữa, chỉ còn lại những căn nhà gỗ nhỏ dựng tạm vẫn sừng sững khắp nơi trên núi Bảo Châu, vẫn mỗi ngày nghênh mặt trời lên, tiễn mặt trời lặn.

Tràn ngập cảm giác bi thương.

Tôn Phương là đến năm thứ 4 mới mang theo muội muội tới núi Bảo Châu, đào một năm, ngẫu nhiên sẽ phát hiện kim sa, nhưng cũng không đủ để làm người ta phát tài bất chính, chỉ là duy trì ấm no, so với ra ngoài làm việc, cũng không có ưu thế gì.

Thâm sơn cùng cốc tín hiệu kém, muốn lên mạng còn phải dùng sức quơ quơ di động, chẳng khác gì hồi thập niên 80 trong nhà tín hiệu TV không tốt, phải dùng sức lay ăng-ten.

Hơn nữa trong núi nhiều muỗi, nhiều dã thú, tới mùa hè còn có rắn độc.

Tôn Phương đã từng đụng phải lợn rừng, thiếu chút nữa bị nanh lợn rừng ủi chết, hiện tại trên đùi vẫn còn một cái lỗ, nghĩ tới còn thấy sợ hãi.

Nhưng có khổ nữa hắn cũng không rời đi, vì tiền, càng vì tìm người.

Huynh muội bọn họ khi còn nhỏ bị bọn buôn người bắt, bán vào khe suối. Gia đình kia vốn dĩ chỉ muốn một mình hắn, nhưng hắn không chịu, muội muội lại vì quá sợ hãi mà sinh bệnh, ốm yếu. Bọn buôn người thấy muội muội sắp chết, mới đề xuất "mua một tặng một", đưa luôn muội muội cho nhà này.

Năm đó hắn năm tuổi, muội muội hai tuổi.

Hắn hối hận vô số lần, ngày đó không nên dẫn muội muội đi ra cửa thôn chờ ba mẹ về. Nãi nãi nói sắp tết rồi, ba mẹ chắc sắp về nhà. Hắn liền dắt muội muội đi ra đường lớn ở cửa thôn chờ bọn họ, trên đường hắn còn mua một viên kẹo cho muội muội, trong tay còn nắm hai viên, chuẩn bị cho ba mẹ một năm không gặp mỗi người một viên.

Sắp ăn tết, mấy chiếc xe khách xập xệ đi ngang qua đường lớn của thôn hết chiếc này đến chiếc khác, rốt cuộc có một chiếc ngừng lại, hắn kéo muội muội đến thăm dò. Trên xe bước xuống hai người, lại không phải ba mẹ, mà là hai gã đàn ông, bịt miệng bọn họ rồi bế lên xe.

Chờ hắn tỉnh lại, đã ở một chỗ xa lạ.

Gia đình mua bọn họ kia đối với hắn rất tốt, đối với muội muội lại không tốt. Hắn mỗi lần ăn cơm khoai lang đỏ đều trộm giấu đi một ít, lén cho muội muội ăn. Mấy tháng sau, gia đình này muốn đem muội muội "tặng" cho người khác, hắn khóc lóc năn nỉ đều không ăn thua, vì thế khi người mua tới, hắn theo cây thang, bò lên trên ống khói ở nóc nhà, đứng ở đó kêu to: "Mấy người nếu đem muội muội của ta bán đi, ta liền nhảy xuống!"

Gia đình này sau đó không có ý định bán muội muội đi nữa.

Sau đó hắn đi học, muội muội đi theo "mẹ" xuống ruộng làm việc. Hắn tốt nghiệp tiểu học, trung học, muội muội vẫn làm ruộng. Hắn mỗi lần nghỉ đông và nghỉ hè về nhà, đều sẽ dạy chữ cho muội muội, kể cho nàng nghe chuyện trong trường học. {LAOHU}

Đến khi hắn thi đậu đại học, trong nhà sắp xếp việc hôn nhân cho muội muội, muốn đem muội muội gả cho một lão già què, để kiếm học phí cho hắn. Hắn lần này không nói gì thêm, người trong nhà đều cho rằng hắn đã nghĩ thông suốt.

Mấy ngày trước khi khai giảng, trong thôn mưa to, Tôn Phương nửa đêm mang muội muội bỏ trốn.

Con đường để bỏ trốn, hắn đã lên kế hoạch suốt mười năm.

Muốn chạy ra từ một nơi hẻo lánh nhiều núi, không hiểu biết rõ, căn bản là không có khả năng, thậm chí còn phải tránh thoát chó nuôi trong thôn.

Cho nên Tôn Phương gần như đợi cả một đợt nghỉ hè, hắn đang đợi trời mưa to, chỉ có mưa to mới có thể hòa tan khứu giác của chó, sẽ gia tăng khó khăn khi bọn họ chạy trốn, nhưng nếu lần này không liều mạng, về sau sẽ không còn mạng để liều nữa.

Ngày đó người cả thôn người đều được xuất động, dắt chó đuổi theo người, nhưng mưa to ảnh hưởng tầm mắt người và mũi chó, ngay cả đường núi cũng bị dẫm sụp.

Người trong thôn bất lực trở về, Tôn Phương rốt cuộc mang muội muội trốn thoát.

Chỉ là hắn nhớ không rõ đường về nhà.

Chỉ nhớ rõ cửa thôn có một hàng cây dâu tằm, mỗi năm vào mùa xuân, sẽ kết rất nhiều dâu tằm màu tím đen. Ăn vào trong miệng, khóe miệng và tay đều bị nhuộm thành màu đỏ tím.

Rất ngọt, là trái cây ngọt nhất mà hắn từng ăn.

Nhưng đã nhớ không nổi nơi đó gọi là gì.

Tôn Phương không dám ngồi xe khách, cả xe lửa cũng không dám ngồi, sợ bị bọn họ mai phục chặn đường. Liền mang muội muội đi đường núi, bò qua một ngọn lại một ngọn núi. Đi thật xa, mới dám mua vé xe lửa, chờ đến khi hoàn toàn cách nơi đó cả trăm ngàn dặm xa, mới đi đến đồn công an báo án.

Người ở đồn công an hỏi bọn họ tên gì, ở đâu, bọn họ cũng không biết. Cuối cùng cho bọn họ rút máu bảo tồn, để lại phương thức liên hệ, nói nếu có tin tức sẽ thông tri cho bọn họ. {LAOHU}

Tôn Phương dùng tiền nhiều năm tích cóp mua cái di động, vẫn luôn cung phụng cho cái thẻ dùng để liên hệ với đồn công an kia.

Hy vọng một ngày nào đó, di động sẽ vang lên.

Nhưng vẫn không có.

Hắn cùng muội muội không có thân phận chứng, chỉ có thể làm chui, tiền kiếm được không nhiều lắm, nhưng ít ra sống tự do. Sau đó hắn đi tiệm tìm người làm hai tấm thân phận chứng giả, lấy cho chính mình tên Tôn Phương, cho muội muội tên Tôn Viện, trời tròn đất vuông, hy vọng có một ngày, có thể cùng người nhà đoàn tụ.

Nguyện vọng thì tốt đẹp, nhưng cũng dễ làm người thất vọng. Đồn công an vẫn luôn không có thông tri, di động cũng từ loại thời thượng, biến thành thứ cũ kỹ quá hạn.

Vô số điện thoạt thông minh trên thị trường làm cái điện thoại cũ kỹ của hắn bị chèn ép thành thứ già nua yếu ớt, cũng như đem hy vọng của hắn chèn ép vào một góc nhỏ bé, yếu ớt bất kham. Thẳng cho đến hai năm trước, hắn làm người phục vụ ở khách sạn, mới vừa đưa đồ ăn vào trong phòng, liếc mắt một cái đến tin tức đang phát, người chủ trì đang nói chuyện về núi Bảo Châu, có một cặp vợ chồng đãi vàng thoáng qua trước màn ảnh.

Cả người hắn chấn động, mâm trong tay và đồ ăn nóng bỏng nghiêng đổ trên mặt đất, mâm đồ ăn rung loảng xoảng, thanh âm chấn vào trong lòng hắn, gợi lên một vòng lại một vòng sóng gợn, tràn ngập hy vọng.

Giám đốc cùng thợ cả nghe tin chạy tới, mắng cho hắn một trận, hỏi hắn có phải là không muốn làm nữa hay không. Tôn Phương gật đầu, nói: "Phải, không làm nữa."

Tôn Viện đang ở sau bếp nghe thấy, chạy tới hỏi hắn có phải nơi nào không thoải mái hay không. Tôn Phương lắc đầu, nói: "A Viện, hình như ca ca thấy ba mẹ trên TV, ở núi Bảo Châu, chúng ta đi đến đó đi."

Tôn Viện ngẩn người, nhiều năm như vậy, ca ca chưa từng nói qua là đối với ai có ấn tượng, chỉ có lần này.

Nàng không hề do dự, suốt đêm thu thập đồ vật, cùng ca ca đi đến núi Bảo Châu.

Nhưng lúc đó núi Bảo Châu đã không bằng trước kia, mỗi ngày đều có rất nhiều người rời đi. Bọn họ đuổi tới nơi, hỏi thăm từng nhà, không có kết quả. Qua hai năm, vẫn không có tin tức.

Tôn Phương đã quyết định trước khi mùa đông đến sẽ rời khỏi nơi này, thứ nhất là trong núi trời đông giá rét sống quá gian nan, thứ hai là muội muội nói với hắn, Tưởng Chính đã cầu hôn nàng, tính toán cuối năm mang nàng về quê gặp cha mẹ, sau đó giải quyết hôn sự.

Tôn Phương một chút cũng không muốn muội muội cùng mình tiếp tục phiêu bạc không nơi nương tựa như vậy nữa, Tưởng Chính lại là người không tồi, hắn đáp ứng rất cao hứng. Hắn tính toán chờ ngày muội muội kết hôn, lấy hết dành dụm nhiều năm ra cho nàng làm của hồi môn, miễn cho bị người nhà chồng khinh thường. Chờ muội muội yên ổn rồi, hắn sẽ tiếp tục trở về tìm ba mẹ bọn họ.

Chỉ là hắn vẫn luôn lo lắng một việc, bọn họ đi nhiều năm như vậy, vì sao một chút tin tức tìm kiếm đều không thấy, hắn đi qua đồn công an mấy tỉnh, đều không có ghi chép tin tức về việc huynh muội bọn họ mất tích, người ta nói, tin tức về trẻ em mất tích là kết nối cả nước, một khi có tin tức sẽ thông tri cho bọn họ. {LAOHU}

Nhưng trước sau đều không có thông tri, không có một chút tin tức nào trùng khớp. Nói cách khác, không có ai đi tìm bọn họ.

Là ba mẹ không cần bọn họ nữa sao?

Tôn Phương mỗi lần nghĩ đến đây, đều sẽ cảm thấy nôn nóng.

Tia nắng ban mai trải khắp nơi, mặt trời đã hoàn toàn nhô lên, mặt đất rực rỡ như vàng vụn rải khắp núi.

Đối diện lòng sông đã sớm bị đào rỗng, có người đang đi về phía bên này. Động tác rất chậm, trên vai giống như cõng một người, từng bước một đi đến trong ánh sáng màu vàng kim.

Tôn Phương nhìn ra, khoảng cách quá xa, thấy không rõ là ai. Chờ thêm một hồi, người nọ đi đến càng lúc càng gần, lại đầy người là máu, một bước một dấu chân máu, trên người không ngừng có máu nhỏ giọt xuống.

Máu không phải là từ người đang bước đi, mà là từ người nằm trên lưng.

Đó đã không coi như là người nữa, đầu giống như bị thứ gì nhai nát, phần mặt đã sắp mất, thân thể cũng muốn phá thành mảnh nhỏ, chỉ có một cánh tay rũ trước mặt người nọ, là còn nhìn ra được bộ dạng nguyên bản.

Trắng nõn sạch sẽ, lại đẫm máu, tích tích nhỏ xuống.

Trên cổ tay treo một cái vòng đá thạch lựu màu rực rỡ, lúc này đã bị máu nhiễm đến càng thêm rực rỡ.

Tưởng Chính chậm rãi đi qua lòng sông, hai mắt trống rỗng như bị ai đào hết ánh sáng. Thẳng cho đến khi thấy Tôn Phương, hắn mới dừng lại, thất thần nhìn Tôn Phương đang đứng thẳng quay mặt về phía thái dương, ánh nắng quá chói, hai mắt đau đớn, nước mắt lập tức trào ra. Hai đầu gối hắn đập mạnh lên tảng đá cứng rắn, thanh âm cứng đờ như người đã chết: "A Viện...... A Viện chết rồi......"

Tôn Phương ngơ ngẩn nhìn người huyết nhục mơ hồ trên lưng hắn, vòng tay đá thạch lựu đỏ tươi như máu, lắc lư trước đôi mắt mơ hồ của hắn.

Đó là muội muội, hắn và nàng sống nương tựa lẫn nhau.

Chết rồi.