Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 43

Việt Tinh Văn ấn nút “Xác nhận chọn lớp”, tiếng máy móc quen thuộc cùng lúc vang lên bên tai bốn người: “Chúc mừng nhóm nghiên cứu C-183 chọn lớp thành công, vì trường thi ‘Mật mã chết chóc’ tối đa 12 sinh viên tham gia, chúng tôi đang ghép lớp cho ngài, xin hãy đợi. Nếu không đủ 12 người ghép lớp, trên 4 người cũng có thể khởi động trường thi.”

Lớp 12 người, rất có thể là ghép 3 nhóm nghiên cứu. Phần lớn các bạn học khi học tới môn “Mật mã chết chóc” này đều đã có hội nhóm, mong rằng các nhóm sinh viên họ gặp được trong bài thi này không bóp team quá, dù không giúp được gì, ít ra cũng đừng kéo chân.

Ngay khi đồng hồ điểm 8 giờ, cảnh tượng trước mắt bốn người chợt thay đổi…

Vừa rồi khi họ ở thư viện vẫn đang là buổi sáng, khi tới trường thi đã thành ban đêm rồi.

Mặt trời đã xuống núi, xung quanh tối tăm vô cùng, họ có thể trông thấy lờ mờ một khu rừng rậm rạp phía trước, có một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu chạy vào sâu trong rừng. Xung quanh yên lặng như tờ, không thấy một bóng người. Khu rừng thăm thẳm như một con thú đang há to miệng, muốn nuốt chửng lấy họ.

Rừng cây giữa chốn hoang vắng, rất dễ gợi người liên tưởng đến những chuyện ma quái.

Lưu Chiếu Thanh nổi hết da gà, không nhịn được nói: “Sao chỗ này âm u thế nhỉ?”

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, sóng vai đi vào trong rừng cây.

Kha Thiếu Bân thầm nhủ một câu “Tin vào khoa học”, sau đó theo sát sau Việt Tinh Văn.

Vầng trăng khuyết mọc lên ở đằng xa, ánh trăng sáng trong dịu dàng trải xuống, như tấm lụa mỏng bao trùm khắp rừng cây, xung quanh yên tĩnh vô cùng, đừng nói là tiếng người, đến tiếng côn trùng, tiếng chim kêu còn không có, dường như đây là một góc hoang vu bị thế giới bỏ quên.

Một cơn gió lạnh chợt thoảng qua, lá cây vang lên tiếng “xào xạc”, bóng cây màu đen đổ xuống loang lổ trên mặt đất, tựa như lệ quỷ đang giương nanh múa vuốt. Kha Thiếu Bân rùng mình, cậu siết chặt nắm tay, nhỏ giọng nói: “Bài thi này cũng không có thông báo gì về nhiệm vụ, chúng ta phải đi tiếp vào trong sao…?”

Việt Tinh Văn ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Trăng bán nguyệt tiêu chuẩn, nếu tính theo ngày âm, chắc hẳn hôm nay là mùng tám, chúng ta đang đi thẳng về hướng Bắc.”

Giang Bình Sách nói: “Ừ, tôi nhớ rồi.”

Hai người vào trạng thái rất nhanh, đã bắt đầu quan sát những chi tiết xung quanh, phân tích thời gian và phương hướng.

Đi một đoạn, họ phát hiện có một tòa nhà ở phía xa, tòa khách điếm mờ ảo hiện ra dưới ánh trăng.

Bốn người bước nhanh hơn, sau khi đi qua vài lối rẽ, một tòa nhà ba tầng xuất hiện trước mặt họ.

Ngay trước tòa nhà treo một tấm biển cũ nát, trên đó viết “Khách điếm số Bảy”, Việt Tinh Văn cũng không vội vàng đi vào, mà cậu nương theo ánh trăng quan sát khung cảnh xung quanh…

Bên cạnh khách điếm có một đầm sen, diện tích lớn cỡ một sân bóng, hoa sen trong đầm nở rộ, đua nhau khoe sắc dưới ánh trăng. Nếu bỏ qua tòa khách điếm kỳ quái trong rừng sâu, thì quang cảnh của đầm sen này lại rất tráng lệ.

Trên đầm sen còn có một cây cầu gỗ, có thể đi ra giữa hồ ngắm sen ở cự ly gần.

Ngay lúc này, tiếng bước chân rất nhẹ chợt vang lên sau lưng họ, Việt Tinh Văn quay phắt lại, nhìn thấy một đôi mắt nghiêm túc chính trực – Cô gái để tóc ngắn ngang tai, đội một chiếc mũ lưỡi trai, cô mặc một bộ quần bò xanh phối với áo phông đen đơn giản và giày thể thao đen, cực kỳ ngầu, mặt cô không biểu cảm, dáng người cao gầy, làn da bị ánh trăng rọi xuống hơi tái nhợt.

Việt Tinh Văn lên tiếng chào: “Tần… Miểu.”

Hẳn là chị gái trong cặp sinh đôi, sắc mặt Tần Lộ không lạnh như vậy.

Cậu vừa dứt lời, một gương mặt giống y hệt bỗng xuất hiện bên cạnh cô gái, có điều, người mới xuất hiện không đội mũ, cô ấy mặc quần bò giống cô gái kia cùng áo phông trắng, đi giày thể thao trắng, vẻ mặt cũng ôn hòa hơn nhiều. Sau khi thấy Việt Tinh Văn, cô ấy bỗng mỉm cười ngại ngùng, bước lên một bước nói: “Tinh Văn? Đàn anh Lưu, cả bạn học Kha nữa, lại gặp các cậu rồi!”

Xem ra đây là em gái – Tần Lộ, là nữ sinh chuyên ngành quy hoạch địa lý mà họ từng hợp tác ở khu nội trú khoa tim mạch lúc trước.

Không ngờ cặp sinh đôi này lại cùng một nhóm?

Tần Miểu vốn đang lạnh mặt, ánh mắt lạnh lẽo như sắp đóng băng, nhưng ngay lúc quan trọng trong môn tự chọn “Chạy định hướng”, cánh tay của cô bị sói cắn bị thương, Lưu Chiếu Thanh đã dùng băng gạc chữa trị cho cô, ơn này cô vẫn nhớ. Sau khi nhận ra bốn người, sắc mặt của Tần Miểu dịu đi nhiều, cô bước lên, lễ phép gật đầu, “Chào mọi người. Trùng hợp quá, được xếp vào cùng trường thi.”

Việt Tinh Văn hỏi: “Chị em các cậu cùng nhóm à?”

Tần Miểu nhìn sang em gái bên cạnh, nói: “Ừ, môn chung lần trước các cậu nhận nhầm tôi thành Tần Lộ, gọi tên nó, lúc đó tôi mới biết nó cũng đến thư viện, sau khi ra ngoài bèn gửi tin nhắn cho nó luôn.”

Sắc mặt của Tần Lộ hơi thẹn thùng. Không biết hai chị em họ có vấn đề gì, hai gương mặt giống nhau như đúc, nhưng biểu cảm, thần thái và trang phục lại rất khác biệt, chị gái là kiểu lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ, còn cô em lại hay ngại, hướng nội.

Việt Tinh Văn nhìn ra sau lưng hai người, khó hiểu hỏi: “Sao chỉ có hai người? Đồng đội của các cậu đâu?”

Tần Miểu kéo vành mũ xuống, thấp giọng nói: “Tôi cũng không thân với ba nữ sinh trong nhóm lúc trước, qua môn xong là giải tán. Tôi tìm thấy Tần Lộ, sau đó hai chúng tôi lập một nhóm trước.”

Việt Tinh Văn quan tâm nói: “Vậy các cậu qua môn ‘Mê cung số nguyên tố’ chưa?

Tần Lộ ngại ngùng cào tóc, nói: “Tớ học địa lý mà, kỹ năng phân tích bản đồ cũng ổn. Bọn tớ không làm câu hỏi phụ, chỉ thoát khỏi mê cung thôi, cuối cùng qua môn với 70 điểm.”

Tần Miểu hỏi: “Nhóm nghiên cứu C-183 được điểm tuyệt đối trên bảng thành tích là các cậu phải không?”

Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, cười nói: “Đúng vậy, bọn tớ có học bá Giang cân team.”

Giang Bình Sách hờ hững hỏi: “Các cậu có hai người thôi mà cũng dám học luôn môn này?”

“Tìm nhóm tạm thời dễ bị hố lắm, thành tích còn bị phụ thuộc vào đồng đội, chẳng thà ghép bừa với các bạn học khác, ít nhất nếu hai chúng tôi thể hiện tốt thì thành tích cũng không tệ quá. Trường thi lần này có 12 người, chắc chắn có 10 người chúng tôi không quen. Ghép bừa trường thi phải dựa vào may mắn, cùng lắm trượt môn thì học lại từ đầu thôi.” Tần Lộ lại rất bình tĩnh, dường như cô không để ý tới chuyện trượt môn chút nào.

Tần Lộ nhìn sang chị mình, kề sát cô nói thầm: “Lần này mình may lắm luôn, có Tinh Văn, chúng ta nằm đợi thắng thôi.” Tần Miểu nhướn mày, không đáp lại.

Nói tới đây, tiếng bước chân lại vang lên sau lưng họ. Có bốn người đang đi về phía khách điếm, hai nam hai nữ. Một cậu trai nọ đang dắt tay một cô gái, hành động thân mật, trông có vẻ như đang hẹn hò. Hai nữ sinh một để tóc xoăn màu hạt dẻ, một để tóc dài thẳng, ai nấy đều xinh đẹp, chỉ có điều sắc mặt trắng bệch, có vẻ họ hơi căng thẳng.

Bốn người họ vừa tới, tiếng máy móc quen thuộc liền vang lên: “Trường thi này đã ghép 3 nhóm nghiên cứu, tổng cộng 10 người. Kỳ thi sắp bắt đầu, mời vào khách điếm phía trước.”

Nam sinh vóc người cao to trong nhóm họ chửi ngay một câu “Đệt”. Cô gái tóc thẳng nắm chặt tay cậu ta: “Cái khách điếm âm u giữa nơi rừng rú thế này, nhìn kiểu gì cũng giống nhà ma, nói không chừng bên trong còn có thứ bẩn thỉu ghê gớm gì đó nữa, chúng ta phải ở đây thật sao?”

Việt Tinh Văn quét mắt nhìn bốn người, hỏi: “Xin chào, các cậu học ngành gì thế?”

Bốn người đề phòng nhìn cậu, cô gái tóc xoăn nói: “Sao phải nói cho cậu?”

Tần Miểu hơi bực mình, “Mấy cậu chưa thấy yêu cầu bài thi hả? Phá giải mật mã chết chóc đồng thời sống ở đây 6 ngày thì mới qua môn. Phó bản kiểu giải mã bí ẩn thế này chắc chắn phải cùng chia sẻ manh mối, mọi người hợp tác mới suy luận được đáp án chính xác. Đừng có lằng nhằng nữa, mau tự giới thiệu đi.”

Hai nữ sinh bị cô nạt ngơ cả người, một trong hai người cau mày nói: “Bạn kia, nói chuyện kiểu gì thế?” Người còn lại lập tức hùa theo: “Phải đó, cậu dữ cái gì…”

Tần Lộ đứng ra giảng hòa: “Chúng tớ cũng hy vọng có thể qua môn thuận lợi chút thôi mà. Anh đẹp trai vừa mới hỏi mọi người là học bá khoa Tiếng Trung đó, suy luận giỏi lắm luôn, ban đầu học khoa Y tớ ôm chân cậu ấy ngồi không cũng thắng đó. Môn này các cậu phải nghe cậu ấy chỉ huy, đừng làm loạn, cứ theo suy nghĩ của cậu ấy là môn này qua chắc rồi.”

Việt Tinh Văn: “…”

Không phải, bạn học này, cậu có niềm tin với tôi tới vậy à?

Bốn người kia nghi ngờ nhìn Việt Tinh Văn: “Thật hả?”

Giang Bình Sách lạnh lùng nói: “Đừng có phí thời gian.”

Chàng trai vóc người cao nhất đội khá biết điều, nghĩ là mình gặp được đại thần rồi, bèn tiến lên một bước, thân thiện vươn tay nói: “Chào cậu, tôi là Cao Vĩnh Cường khoa Kiến trúc đại học giao thông Nam Dương, đây là bạn gái tôi, Cao Tiểu Hân học khoa Tiếng Trung.”

Cậu ta an ủi nhìn cô bạn gái tóc thẳng bên cạnh mình, sau đó giới thiệu tiếp: “Em họ tôi, Lục Khải khoa Vật lý, kia là bạn gái nó, Lạc Giai Giai học khoa Sinh.”

Việt Tinh Văn: “…”

Nhóm nghiên cứu này toàn anh chị em họ hàng hết à?

Lưu Chiếu Thanh đùa họ: “Các cậu vào thư viện còn đưa cả người nhà vào à?”

Cao Vĩnh Cường bất lực nói: “Hôm đó bốn người bọn tôi hẹn cùng đi xem phim, lúc về trường thì phát hiện cửa thư viện đang mở, thấy tò mò nên vào xem sao, kết quả không ra được nữa. Hầy, đừng nói nữa, toang hết cả đám.”

Mọi người: “…”

Vậy các cậu đúng là bi kịch nhân N.

Việt Tinh Văn nhìn sang Cao Tiểu Hân cũng học khoa Tiếng Trung, hỏi: “Anh cũng học khoa tiếng Trung, em nhận được sách đạo cụ gì thế?”

Cao Tiểu Hân nhìn sang bạn trai mình, người sau nói nhỏ: “Mọi người phải ở cùng trường thi 6 ngày, dù sao dị năng của em cũng không giấu được họ, nói ra cũng không sao. Không phải giờ thư viện đã có quy ước rồi sao? Họ không dám tùy tiện hại người đâu.”

Lúc này Cao Tiểu Hân mới yên tâm, nói: “Em nhận được ‘Bách khoa toàn thư dấu câu’, dấu ngắt (、) và dấu phẩy có thể tạm dừng động tác vài giây, dấu chấm có thể khiến ai đó đang nói lập tức dừng lại, dấu ngoặc kép có thể cố định một mục tiêu nhất định, dấu ba chấm có thể kéo dài thời gian, kéo chậm động tác, nhiều dấu chấm than liên tục có thể tấn công vào tinh thần.”

Việt Tinh Văn không nhịn được nói: “Vậy chấm hỏi thì sao?”

Cao Tiểu Hân hơi ngại ngùng: “Khiến đối phương hỏi chấm đầy đầu, hoàn toàn ngơ ngác.”

Mọi người: “?”

Dị năng của khoa Tiếng Trung đúng là kỳ lạ.

Cao Vĩnh Cường ho khan một tiếng, nói: “Bọn tôi giới thiệu xong rồi, các cậu thì sao?”

Việt Tinh Văn nói: “Bốn chúng tôi lần lượt là khoa Tiếng Trung, khoa Toán, khoa Y học và khoa Máy tính.”

Cao Vĩnh Cường gật đầu, nhìn sang hai cô gái tóc ngắn: “Ấy? Hai cậu giống nhau quá… sinh đôi hả?”

Tần Lộ nói: “Ừ, chị tớ học khoa Lịch sử, tớ học Địa lý, mong mọi người giúp đỡ.”

Thí sinh đã đông đủ.

Việt Tinh Văn hỏi rõ chuyên ngành của mọi người trước, cũng vì lo nhỡ đêm nay có chuyện ma quỷ gì thật, nếu họ phải chạy trốn thì biết trước chuyên ngành và dị năng của mọi người, phối hợp nhau sẽ tiện hơn.

Giang Bình Sách thản nhiên nói: “Vào trong đi.”

Hắn bước lên một bước, đẩy cửa ra.

Trong khu rừng hoang vu, giữa đêm tối, tiếng “kẽo kẹt” vang lên khi cửa gỗ bị đẩy ra khiến người ta nghe mà rùng mình.

Ngay khi đẩy cánh cửa gỗ đã cũ nát ra, một luồng gió mạnh từ trong phòng phả vào mặt họ, không biết đã bao nhiêu năm không có ai ở đây rồi, phòng ốc tỏa ra mùi mốc ẩm ướt, Giang Bình Sách chau mày bịt mũi, ngẩng đầu lên quan sát kỹ càng…

Sàn nhà được lát gạch đá xanh đơn giản, khách điếm được xây theo kiến trúc phỏng cổ, cầu thang lên tầng cũng được làm bằng gỗ.

Dưới tầng một là vài chiếc bàn và ghế gỗ, sau đó là quầy tiếp tân làm thủ tục nhận phòng. Vì đã lâu không ai dọn dẹp, cây cỏ trong phòng đều sinh trưởng nhanh chóng, dây leo xanh biếc đã leo đến tận trần nhà.

Việt Tinh Văn quét mắt nhìn các bạn học sau lưng, bình tĩnh nói: “Mọi người nhanh chóng đi một vòng quanh khách điếm, làm rõ cấu trúc trong này trước đã, sau đó chia nhau tìm manh mối.”