Trồng Mặt Trời

Chương 1: Chương 1

Editor: Vì phần giới thiệu giới hạn kí tự nên mình chuyển vào đây nha.

Có vẻ như tác giả khóa truyện trên Tấn Giang rồi nên mình không rõ tác giả viết vào thời gian nào, trên wikidich mình thấy cập nhật lần cuối là vào 04/12/2019.

《Những năm tháng trải qua tiếng đạn》là tên mình tạm dịch, mình tra google thì thấy có nhà dịch từ 2017, lấy tên là《Năm tháng trong tiếng đạn》, nếu thích mọi người có thể tìm đọc nhé.

- ----------

Trình Châu Hoàn đến Sơn Thành được mười năm rồi, mặc dù vẫn nói tiếng phổ thông nhưng người địa phương tranh chấp cái gì anh nghe cũng hiểu.

Một phần tư liệu không quan trọng lắm bị mất, luật sư Trương và trợ lý Tiểu Dương đang nói chuyện với nhân viên giao hàng.

Trình Châu Hoàn nhẹ nhàng mở cửa văn phòng ra, khoanh tay dựa vào cửa nhìn mấy người trước quầy.

Thiếu niên vóc người cao ráo nhưng rất gầy, đội mũ lưỡi trai lỗi thời, chỉ vào đơn hàng lo lắng nói: "Là tôi không gói hàng kĩ, theo quy định thì tôi phải bồi thường gấp năm lần phí vận chuyện, cũng chính là 50 tệ."

Tiểu Dương bình thường miệng lưỡi sắc bén, đoạt lấy đơn hàng "rầm" một tiếng đập lên bàn: "Quy định? Cậu cảm thấy quy định từ một phía có hiệu lực về mặt pháp luật sao?"

Luật sư Trương hắng giọng, ngạo mạn nói: "Cậu trai trẻ à, hàng mất trên xe của cậu, hôm qua lúc chúng tôi giao đồ thì cậu không nói gì, bây giờ lại nói trên đường giao tới trạm thì bị mất, chúng tôi muốn bồi thường cũng không quá đáng đâu nhỉ?"

"Nhưng..." Thiếu niên cau mày nhưng không cãi lại được luật sư, gấp đến độ hai tai phiếm hồng không nói được ra câu tiếp theo.

Trình Châu Hoàn cười nhạt quay về phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Anh sinh ra trong một gia đình giàu có ở Bắc Kinh, từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục tiến bộ, cuộc sống thuận buồm xuôi gió rất ít khi phạm sai lầm, dù thỉnh thoảng có sơ sót cũng sẽ lập tức tìm cách giải quyết hoặc đền bù ngay.

Đối với nhân viên giao hàng dùng câu "nhưng mà" để lấy cớ thoái thác lỗi lầm giống tầng lớp dưới đáy của xã hội thế này thì nhiều ít cũng có chút xem thường.

Trình Châu Hoàn đơn giản không nhìn nữa mà vùi đầu tiếp tục đọc tư liệu liên quan đến vụ án trong tay.

Bên ngoài ồn ào không lâu thì im lặng, buổi trưa ăn cơm nghe luật sư Trương nói nhân viên kia tạm thời bồi thường 300 tệ.

Trình Châu Hoàn tùy ý cười, không những không cảm thấy hành vi "vơ vét tài sản" của cấp dưới có gì là sai mà còn thấy nhân viên kia xứng đáng bị vậy.

Buổi chiều trợ lý Viên Đông gõ cửa, nói có người muốn mời Trình Châu Hoàn ăn cơm.

Trình Châu Hoàn nhíu mi hỏi: "Ai vậy?"

"Là nhân viên buổi sáng bị luật sư Trương dạy cho một bài học."

Trình Châu Hoàn sửng sốt: "Là cậu ta? Vì sao?"

Viên Đông cũng chẳng hiểu ra sao, nhún vai nói: "Cậu ta nói rất áy náy vì làm mất hàng, muốn gặp "ông chủ" để nói lời xin lỗi."

Trình Châu Hoàn là người lập ra văn phòng luật sư Trường Thanh, tất nhiên là "ông chủ" trong miệng đối phương.

Mắt Trình Châu Hoàn cũng không chớp một cái, chỉ nói: "Giải thích với tôi làm gì, cậu ta làm mất đồ của luật sư Trương, muốn mời ăn cơm thì mời luật sư Trương là được rồi."

"Em cũng nói như vậy nhưng cậu ta..."

"Cậu ta làm sao?"

"Hình như không có nhiều tiền lắm, không mời được nhiều người như vậy."

"Vì thế nên chỉ mời mỗi "ông chủ" là tôi thôi?" Trong lòng Trình Châu Hoàn càng thêm coi thường, buông bút máy xuống: "Thú vị."

"Vậy anh có đi không?" Viên Đông hỏi.

"Không đi."

"Được được, để em đi nói với cậu ta buổi tối anh có hẹn với khách."

Trình Châu Hoàn gật đầu, lúc Viên Đông đang định mở cửa ra ngoài thì đột nhiên gọi lại: "Khoan đã."

Viên Đông quay đầu: "Lại muốn đi rồi à?"

"Không." Trình Châu Hoàn ngoắc tay ý bảo Viên Đông lại đây.

Viên Đông đành phải quay lại, khom lưng nói: "Anh nói đi."

Trình Châu Hoàn nói rất nhỏ, giọng điệu không nghiêm túc giống luật sư tẹo nào: "Nói với cậu ta muốn giải thích cũng được, nhưng sẽ không đi ăn cơm mà là thuê phòng chờ tôi."

Ánh mắt Viên Đông phức tạp như vừa nghe phải tin tức động trời: "Lão đại, anh chắc chứ?"

Trình Châu Hoàn ngả người vào ghế da: "Giỡn cậu ta chút thôi."

Vẻ mặt Viên Đông kiểu "Thôi anh vui là được", lúc mở cửa vẫn không nhịn được mắng một tiếng "Đậu má!"

Trình Châu Hoàn năm nay hai mươi tám, tuổi trẻ tài cao, người nhiều tiền mà bộ dáng cũng tốt, đối với người ngoài khiêm tốn có thừa, cùng với phụ nữ cũng vô cùng phóng khoáng, chu đáo cực kì.

Người đàn ông tốt như vậy lại chưa từng yêu đương với cô gái nào.

Bởi vì anh là gay, đã sớm come out với gia đình rồi.

Chuyện Trình Châu Hoàn là gay cả văn phòng đều biết, nhưng không rõ do anh là ông chủ hay là do gay ở Sơn Thành rất nhiều mà ngay cả luật sư cứng nhắc bảo thủ cũng không có thái độ gì với anh.

Viên Đông đã theo Trình Châu Hoàn nhiều năm, biết anh từ trước đến nay vẫn giữ mình trong sạch, trước kia từng có bạn trai nhưng đã chia tay rồi, cho nên "thuê phòng chờ tôi" cũng chỉ là lời nói đùa thôi.

Nếu nhân viên kia bị dọa chạy thì trò đùa dừng ở đây, nếu thực sự thuê phòng thì đành phải để cậu ta chờ ở khách sạn cả đêm rồi.

Trình Châu Hoàn người này ngoài mặt khí độ bất phàm, phong độ có thừa nhưng trong lòng lại đầy một bụng ý xấu.

Viên Đông không vạch trần, nghiêm túc nói với nhân viên nọ: "Ông chủ của chúng tôi nói ăn cơm không cần thiết, nếu muốn xin lỗi thì gặp lại trên giường."

Thiếu niên trừng mắt, tựa như nghe không hiểu mà lặp lại: "Gặp lại...!trên giường?"

"Đúng vậy, chính là trên giường, thuận tiện tăng tình hữu nghị."

Hầu kết cậu trượt trượt, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng, lộ ra khiếp sợ xấu hổ cùng với phẫn nộ không thể tin được, bàn tay cũng gắt gao nắm chặt.

Huyệt thái dương Viên Đông giật giật, đang nghĩ có khi nào bản thân phải chịu đánh thay Trình Châu Hoàn không thì thấy thiếu niên bỏ chạy không quay đầu lại.

Nhìn bóng lưng đúng kiểu chạy trối chết.

Viên Đông trở về nói: "Dọa chạy rồi."

Trình Châu Hoàn đáp một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên, căn bản là không thèm để ý, chỉ văn kiện bên cạnh nói: "Cậu nghiên cứu tư liệu này đi, ngày mai theo tôi gặp đương sự."

Viên Đông cầm văn kiện ra ngoài, nhẹ tay đóng cửa lại.

Mấy ngày sau Trình Châu Hoàn có vài phần tài liệu cần gửi, Viên Đông như thường lệ gọi cho công ty chuyển phát nhanh, không bao lâu sau có người đến nhận, là một gương mặt mới.

Trình Châu Hoàn đang thảo luận với vài luật sư ở văn phòng, vừa lúc nghe thấy Viên Đông hỏi: "Hôm nay Tiểu Hà nghỉ làm à?"

Nhân viên trẻ tuổi vừa xé biên lai vừa đáp: "Cậu ta ạ? Mới bị đuổi việc tuần trước rồi."

Tiểu Hà chính là nhân viên làm mất văn kiện hôm trước, làm việc đã nửa năm, thường xuyên đến đây giao hàng, mấy thư kí trợ lý ở đây đều quen mặt, có điều rất ít tiếp xúc với luật sư, cũng chưa từng gặp mặt ông chủ là Trình Châu Hoàn.

Trình Châu Hoàn không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Viên Đông kinh ngạc hỏi: "Bị đuổi việc? Sao lại bị đuổi việc?"

"Anh không biết à?" Thiếu niên cười cười: "Lần trước không phải cậu ta làm mất hàng của các anh sao? Sau đó trở về bị ông chủ mắng một trận.

Các anh là khách hàng quan trọng của chúng tôi nên ông chủ bảo cậu ta tự lấy tiền túi mời các anh ăn cơm để xin lỗi.

Chuyện này cũng không tốn bao nhiêu tiền nhưng cậu ta nói không mời được.

Hôm đó tâm tình ông chủ vốn không tốt nên càng tức giận, trực tiếp đuổi việc luôn."

Viên Đông cười gượng hai tiếng, thanh toán tiền rồi tiễn người đi.

Thính lực Trình Châu Hoàn rất tốt, môi mỏng khẽ mím lại, thần sắc cũng nghiêm túc hơn.

Sau đó Viên Đông pha trà mang vào phòng cho anh, nói nhân viên đã đổi người, Trình Châu hoàn chỉ gật đầu ý bảo đã biết.

Vụ án gần đây liên quan đến quyền lợi của công nhân, không ngờ chỉ vì một lời nói đùa của mình lại làm người ta mất việc.

Trình Châu Hoàn nhớ lại dáng vẻ của nhân viên kia, tuổi không lớn lắm, chắc chưa tới hai mươi tuổi, khuôn mặt cũng được, lần nào đến cũng lau mồ hôi, quần áo không dễ nhìn lắm, luôn là áo sơ mi lỗi thời và quần bò ngắn, giày cũng là kiểu dáng cũ chứ không phải giày thể thao.

Nếu sửa soạn lại một chút, mặc một bộ quần áo sang trọng hơn rồi đặt trong trường học thì cũng không thua kém hotboy là bao.

Nghĩ như vậy Trình Châu Hoàn có chút áy náy.

Đứa nhỏ kia vừa nhìn liền biết hoàn cảnh gia đình khó khăn, hẳn là không có cơ hội đến trường, ra ngoài làm thêm còn tự dưng bị đuổi việc...!

Trình Châu Hoàn thở dài.

Cảm giác áy náy rất nhanh bị công việc bận rộn che lấp, Trình Châu Hoàn xoa hai mắt hơi mỏi, tìm kiếm nội dung có lợi cho khách hàng trên văn kiện chi chít chữ.

Nhân viên mới kia có tới giao hàng vài lần nữa, chuyện của nhân viên Tiểu Hà nhanh chóng bị Trình Châu Hoàn quên mất.

Vào một buổi tối mùa hè, Trình Châu Hoàn nhận được điện thoại của một người bạn nói muốn đến Sơn Thành tìm linh cảm viết tiểu thuyết, hỏi anh có rảnh không đi tụ họp cho vui.

"Có rảnh, ở đâu?" Trình Châu Hoàn hỏi.

"Cậu chọn đi, tôi thế nào cũng được." Người nọ đáp.

Sau khi cúp máy Trình Châu Hoàn gọi điện tới quán bar mình hay tới để đặt chỗ, giao việc còn lại cho Viên Đông xong thì tan làm.

Người bạn mới nãy gọi đến tên là Nghiêm Khiếu, bằng tuổi Trình Châu Hoàn, là bạn từ nhỏ của anh.

Nghiêm Khiếu lúc mười tuổi cãi nhau với phụ huynh rồi bỏ nhà trốn đi, mấy năm nay vào nam ra bắc, viết không ít kịch bản đề tài quân sự, trong giới cũng tính là tác giả có tiếng.

Hai người đã lâu không gặp, tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Lúc sắp rời đi Trình Châu Hoàn nhìn thấy một bóng người hơi gầy có chút quen mắt, mặc đồng phục của người phục vụ đang cúi đầu.

Nghiêm Khiếu uống rượu thúc giục anh đi mau nên chỉ có thể đỡ hắn lên xe, sau khi về nhà mới nhớ tới hình như người kia là nhân viên họ Hà nọ.

Trình Châu Hoàn dựa vào ban công hút thuốc, nghĩ nghĩ, tốt quá, cậu ta đã tìm được công việc mới rồi.

Bận mấy vụ án lớn xong gần đây rất rảnh rỗi, tối nào Trình Châu Hoàn không cần tăng ca thì đến quán bar, tần suất càng ngày càng cao.

Có khi thì ngồi uống rượu một mình, có lúc thì hẹn bạn bè tán gẫu về cuộc sống.

Gần như lần nào anh cũng theo bản năng nhìn nhân viên phục vụ xung quanh, thấy Hà Tân Dương thì hơi hơi nhướng mày.

Hà Tân Dương chỉ biết ông chủ của văn phòng luật sư Trường Thanh là "Trình tiên sinh", trước nay chưa từng gặp mặt nên Trình Châu Hoàn càng đường đường chính chính nhìn người ta không e dè chút nào.

Quán bar có quy định lúc nhân viên đưa rượu cho khách phải quỳ một gối xuống.

Hà Tân Dương đã thử một lần, có lẽ vẫn chưa quen nên lúc quỳ xuống trật chân suýt nữa làm đổ rượu.

Đó là lần đầu tiên Trình Châu Hoàn cách cậu gần như vậy.

Đèn trong quán bar khá tối, hình dáng thiếu niên được phác họa phá lệ dịu dàng.

Trình Châu Hoàn nghe Hà Tân Dương cẩn thận cúi đầu giải thích, trong lòng có xúc động muốn vươn tay xoa tóc cậu.

Có điều tất nhiên là nhịn xuống.

Trình Châu Hoàn không thích đụng chạm thân thể với người không quen, huống chi còn là nhân viên phục vụ vụng về thế này.

Ngày hôm sau Viên Đông cười hề hề xin nghỉ đông, nói muốn cùng bạn gái chuẩn bị cho hôn sự cuối năm.

Trình Châu Hoàn phê chuẩn, thuận tiện cũng cho bản thân một kì nghỉ.

Ngày nghỉ Trình Châu Hoàn không đi đâu cả.

Gia đình ở Bắc Kinh Tết âm lịch mỗi năm về một lần là được, du lịch càng không nghĩ đến.

Là một luật sư có tiếng tăm, một tháng thì hơn nửa tháng Trình Châu Hoàn phải bay tới bay lui trong nước, thật sự không muốn ngày nghỉ cũng phải đi máy bay.

Vì thế Trình Châu Hoàn ở nhà chơi game cả ngày, ba bữa hoặc là gọi cơm bên ngoài, hoặc là nấu bát mì để ăn tạm.

Ngày nghỉ thứ ba rốt cuộc trò chơi mua trên mạng cũng được giao tới, Trình Châu Hoàn mơ hồ cảm thấy giọng nhân viên giao hàng hơi quen, lúc xuống lầu nhận hàng mới phát hiện đúng là Hà Tân Dương.

Anh rất kinh ngạc nhưng cũng không nói gì, sau khi kí đơn nhận hàng mới tùy ý hỏi: "Cậu mới tới sao?"

Hà Tân Dương nhìn qua cực kì mệt mỏi nhưng vẫn lấy tinh thần cười đáp: "Dạ phải, vừa mới chạy từ bên kia sang."

Trình Châu Hoàn nghe hiểu nhưng vẫn cố ý lộ vẻ mặt hoang mang.

Hà Tân Dương bật cười sửa miệng, tiếng phổ thông không chuẩn lắm: "Ngại quá xin lỗi, câu tôi mới nói là Đúng vậy, tôi vừa mới đến."

Trình Châu Hoàn gật đầu cười lễ phép: "Vất vả rồi."

Món hàng hôm nay nhận là trò chơi PS4, trước đó Trình Châu Hoàn còn chờ tới sốt ruột, hiện giờ cầm trong tay lại không yên lòng.

Luôn nghĩ tới Hà Tân Dương.

Không phải công việc ở quán bar rất tốt sao? Sao lại chuyển sang giao hàng rồi?.