Trong Mộng Ta Có Đại Lão (Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão) - 我梦里有大佬

Quyển 1 - Chương 12:Đại sư quản lý thời gian A Dương

Không thể không nói, mỗi câu của Đường Tư đều rất nhói lòng. Tống Tình sở dĩ không đồng ý Lâm Dịch học võ, thà rằng hắn làm người bình thường, cũng bởi vì không gian dị thứ nguyên. Yêu thú ngoài thành dĩ nhiên đáng sợ, nhưng không phải không có biện pháp ứng đối. Lúc đầu Đại Hạ chịu thiệt, bị chiếm cứ ngoài thành, ngăn chặn giao thông trong thời gian rất dài. Các thành tự làm chủ, dốc hết toàn lực, chống cự yêu thú, mới miễn cưỡng kiên trì được. Nhưng đi đôi với bộ phận yêu thú bị thuần hóa, gia nhập trận doanh Đại Hạ, bây giờ cũng không đến mức xuất hiện tình huống nghiêng về một bên. Những năm này, Đại Hạ đang nghiên cứu các loại vũ khí, có chút thành tựu, năng lực công thủ cao hơn một bậc, cho nên uy hiếp dã ngoại, cũng không lớn như vậy. Nhưng không gian dị thứ nguyên thì khác. Tận cùng không gian, rất có thể kết nối với thế giới khác. Đó là chiến trường chân chính, hung hiểm vô cùng. Đáp ứng Lâm Dịch tập võ, không đại biểu nàng thật sự hi vọng Lâm Dịch mạo hiểm. Như vậy, phương thức xử lý của Đường Tư, tốt hơn nàng tưởng tượng rất nhiều. Tống Tình nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.” Đường Tư phất tay nói: “Hai ta là gì, nếu khi đó không được ngươi khiêng về, ta còn đứng ở đây? Em trai của ngươi chính là em trai của ta, em gái của ngươi chính là em gái của ta, ai dám ức hiếp bọn hắn, cũng phải ước lượng Đường Tư ta có dễ chọc không! Còn có...... Lúc nào ngươi về?” “Mấy tháng nữa đi, tìm kiếm còn chưa kết thúc.” Tống Tình nói. Đường Tư thở dài nói: “Cẩn thận một chút.” “Ừm!” Cúp điện thoại, Đường Tư cảm thấy bất đắc dĩ. Nghĩ sống hơn mười năm trong không gian dị thứ nguyên, nói nghe thì dễ. Ngay cả lão tiền bối năm đó, thực lực có thể xưng cử thế vô song. Sau khi tiến vào dị vực, không phải cũng bặt vô âm tín 30 năm, không còn bất kỳ tin tức gì sao? Chỗ kia...... Thật sự không phải chỗ cho con người. ...... Lâm Dịch đã thay trang phục, quần áo màu xanh da trời, phía sau viết chuyển phát nhanh Đến Ngay Đây, mũ lưỡi trai, ngoại trừ chất liệu tốt hơn quần áo bình thường một chút, thoạt nhìn không có gì đặc thù. Hắn ngẩng đầu nhìn phía trước. Khách sạn Triêu Dương. Tiếp theo bước nhanh tới. Bây giờ qua giờ cơm, phòng bếp không bận rộn, cửa có ít người phục vụ ngồi nghỉ ngơi ở xa. Lâm Dịch mở ra group QQ. < Bản Quần Lương Tâm >: Dương ca, ta đến. < Công Cụ Nhân A Dương >: Chờ chút, ta đánh xong trận Vương Giả liền đến. < Bản Quần Lương Tâm >: Được. Lâm Dịch nhìn bốn phía, phát hiện gần cửa có một người. Đối phương mặc khá tùy ý. Bây giờ vừa vào mùa hè, khí hậu nóng bức, hắn mặc áo may ô trắng, quần cộc to, chân đi dép lào. Thỉnh thoảng, bởi vì kích động mà ngón chân dùng sức quắp vào dép lê, còn mắng đồng đội hai câu. Người này tuy ăn mặc đơn giản, nhưng khí thế khác biệt, mơ hồ cho Lâm Dịch cảm giác đối phương rất mạnh, nhưng nhất thời cũng không biết đối phương có phải Công Cụ Dương hay không. Lâm Dịch chỉ có thể đứng bên cạnh, chờ một hồi, mở ra group QQ. < Bản Quần Lương Tâm >: Dương ca, ngươi ở đâu. < Công Cụ Nhân A Dương >: Chờ chút, ta đánh xong trận Vương Giả liền đến. < Bản Quần Lương Tâm >: Được. Một ván rồi lại một ván, Lâm Dịch hỏi mấy lần, đều là nhận được trả lời là đánh xong trận này liền đến. Kết quả đánh xong trận này tiếp trận kia, chớp mắt chính là hơn năm ván. < Thư Ký Của Chủ Nhân >: Công Cụ Nhân A Dương, tranh thủ làm việc, có tin ta giam cống hiến của ngươi không! < Công Cụ Nhân A Dương >: Đừng đừng đừng, ta xong, xong thật! Tiếp theo hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn quần áo Lâm Dịch mặc. “Lương Tâm?” Lâm Dịch gật đầu nói: “Chào Dương ca.” “Tiểu tử ngươi đẹp trai đấy, cao gầy, trắng trắng mềm mềm, có quan hệ gì với quản lý?” Lâm Dịch nhìn thoáng qua đối phương, tuy hơi lôi thôi lếch thếch, không phải trai đẹp, tuổi tác khoảng 23 24, nhưng nội tình không kém. Không phải soái ca, nhưng cũng có mị lực của nam nhân. “Cũng không có quan hệ gì!” A Dương gật đầu, như có suy tư, lại nhìn đồng hồ nói: “Đến giờ, chờ ta thay quần áo rồi đi.” Tiếp theo hắn chạy về khách sạn. Lâm Dịch chờ hơn nửa giờ, hắn mới khoan thai tới. Chẳng qua đã mặc quần áo lao động, thoạt nhìn đứng đắn rất nhiều, lên xe điện ba bánh của nhân viên chuyển phát nhanh, còn khá là giống. “Lên xe!” A Dương vung tay với Lâm Dịch. Lâm Dịch bận bịu lên xe, hai người chen chúc, ngồi phía trước. A Dương tay phải lái xe, tay trái cầm điện thoại di động, lại chuyên tâm chơi, xe thong thả lái. Lâm Dịch thấp thỏm nói: “Dương ca, lái xe chơi game không tốt đâu!” “Lão tài xế nhiều năm, mắt nhìn tám hướng tai nghe sáu đường dễ như trở bàn tay. Lại nói, tốc độ này đâm người mới gặp quỷ.” A Dương thuận miệng nói. Lâm Dịch thấy cũng đúng, tốc độ hai dặm cất bước, cũng không biết lúc nào mới đến. Xe điện lảo đảo lái đi. Lâm Dịch phát hiện hắn đã đổi năm trò chơi. “Dương ca rất thích chơi game sao!” Lâm Dịch hỏi. A Dương gật đầu nói: “Đúng vậy, chơi bảy tám trò. Vừa phải đi làm, vừa phải chơi game, còn phải làm nhiệm vụ, quá bận.” “Vậy ngài đúng là đại sư quản lý thời gian.” Lâm Dịch nhỏ giọng nói. May mà Công Cụ Dương đúng là tài xế quen, một đường bình an đến địa điểm. Một tiểu khu phía nam. Công Cụ Dương và Lâm Dịch đăng ký thân phận rồi lái xe vào. Đi một hồi, đi tới dưới một nhà lầu. Công Cụ Dương móc ra hai cái khẩu trang, đưa một cái cho Lâm Dịch nói: “Đeo đồ chơi này, có thể giảm không ít phiền toái.” Lâm Dịch bận bịu đeo khẩu trang. Mũ lưỡi trai, khẩu trang, lại cộng thêm hai người lén lén lút lút xuống xe, thậm chí Lâm Dịch hơi hoài nghi mình có vào sai tổ chức không. Nhà lầu cũ kỹ, không có thang máy. Hai người đi cầu thang, cuối cùng dừng ở cửa phòng 302. Công Cụ Dương không quên tay trái chơi game, đồng thời gõ cửa nói: “Chuyển phát nhanh, ký nhận!” Một lát sau, trong phòng truyền đến giọng nam: “Ta không mua đồ!” “Ra nhận đồ.” Công Cụ Dương hiển nhiên rất quen thuộc, trực tiếp hô lên. Tiếp theo cửa phòng mở ra, một nam tử xuất hiện. Sát na đối phương mở cửa, A Dương thu điện thoại, tay phải đánh ra, kình phong như pháo, người kia lập tức bị đánh bay. Một quyền gọn gàng, Lâm Dịch trợn mắt há mồm. Hình như đây là Hắc Hổ quyền, một loại quyền pháp cương mãnh siêu cấp, rất trâu. Dẫn đến hắn không thể móc nối người trước mắt với lão tài xế vừa rồi. “Lên!” Công Cụ Dương dẫn trước, Lâm Dịch cũng xông vào theo. Điện quang hỏa thạch, người trong phòng thậm chí không kịp phản ứng. Một người nằm rên rỉ trên mặt đất, trái phải có hai người. Công Cụ Dương và Lâm Dịch mỗi người đối phó một, trong khoảnh khắc đã hàng phục đối phương.