Trong Mộng Ta Có Đại Lão (Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão) - 我梦里有大佬

Quyển 1 - Chương 20:Cực giống con chó ta nuôi trước đây

Lâm Dịch lớn lên ở đây, rất quen thuộc với khu nam. Đi tới Xuân Thiên tiểu khu, thuận lợi đăng ký rồi lái xe điện vào. Tiểu khu tương đối cũ kỹ, ở ngoại vi thành thị, người ở đã ít hơn nhiều. Phần lớn sau khi có tiền, ở đường khác mua nhà mới, dần dần dọn đi. Bách Võ thành cũng có kế hoạch trùng kiến, chẳng qua chính sách còn chưa đến những căn nhà xuống dốc ở đây. Loại tiểu khu này rất dễ bị người có ý khác lợi dụng. Bởi vì người ít hơn, phần lớn là dân đi làm hoặc già trẻ, quy luật hoạt động cực kỳ tiêu chuẩn, hơi dụng tâm là tìm được cơ hội hành động phù hợp. Thứ hai là tiểu khu cũ kỹ, chỉ có trực ban, quản lý tương đối lỏng lẻo, càng phù hợp lén lút gây sự. Tiểu khu có sáu tòa nhà, Lâm Dịch đi tới tòa thứ năm, đeo khẩu trang leo cầu thang lên. Cửa phòng 201. Lâm Dịch học Công Cụ Dương gõ cửa: "Chuyển phát nhanh, ký nhận!" Trong phòng chỉ có một nam nhân hơn 30, thân thể cường tráng, ánh mắt lăng lệ, vừa nhìn đã biết không phải người đơn giản. Nghe thấy tiếng Lâm Dịch, hắn không nhịn được cười lạnh. Hắn ăn no rỗi việc mới có thể mua hàng qua mạng vào thời điểm này, ở nơi thế này. Hắn không phải người bình thường, thực lực là Võ Đồ sơ kỳ. Trước đây từng phạm pháp, thường ngày đánh hắc quyền, có thể kiếm không ít tiền, đương nhiên cũng vung tay quá trán. Vài ngày trước bị đối thủ đả thương, tạm thời không thể đánh lôi đài. Bởi vì không có tích góp, kinh tế thoáng chốc liền eo hẹp, cho nên mới đầu cơ trục lợi yêu thú non, kiếm chút tiền. Thực lực mạnh, đương nhiên tính cảnh giác cũng cao. Đầu tiên hắn mở cửa sổ, sau đó đeo ba lô chứa Cẩu yêu, mới đi mở cửa. Ngay khi tay phải đẩy cửa, tay trái đã đấm vào mặt Lâm Dịch. Kình phong quất vào mặt, con ngươi Lâm Dịch co lại. Võ Đồ! Không ngờ con hàng này là Võ Đồ! Lâm Dịch phản ứng nhanh chóng, vội vàng ra tay đón đỡ phản kích. Trong nháy mắt giao thủ, Lâm Dịch đoán người này là Võ Đồ sơ kỳ. Nam nhân kia cũng phản ứng không kém, không ngờ gặp phải kẻ khó chơi. Thương thế của hắn không khỏi, đương nhiên không dám ham chiến, đột nhiên nghiêng người về sau, tránh thoát một quyền của Lâm Dịch. Phát giác Lâm Dịch thực lực mạnh mẽ, mà mình không làm chuyện tốt, ồn ào lên sẽ dẫn tới Thành Vệ quân, đến lúc đó muốn chạy cũng phiền toái. Hắn ra vẻ tiến công, hai chân lại dùng sức đạp đất, như mũi tên bay về phía sau, lại nhảy đi từ cửa sổ mở sẵn. Tầng hai với Võ Đồ sơ kỳ như bậc thang nhỏ, hình như gian phòng kia cũng điều nghiên địa hình. Phòng này ở trong cùng của tiểu khu, không nhiều hộ gia đình, phía sau là một bức tường rào, không có nhà cao hơn. Sau khi nhảy ra ngoài, chính là một con đường vắng vẻ. Lâm Dịch cũng không ngờ người này cẩn thận như thế, căn bản không dây dưa với mình, quyết đoán lựa chọn chạy trốn, hắn cũng nhảy từ tầng hai xuống. Nam nhân kia rất rõ lộ tuyến xung quanh, vừa nhảy ra cửa sổ liền nhìn đường chạy chọn sẵn. Lúc ở giao lộ, trước mắt thoáng qua một bóng đen, lực lớn va chạm phần bụng. Vốn đã bị thương, lực lượng mạnh mẽ khiến hắn mất năng lực phản kháng, hai chân quỳ xuống, nằm bò trên mặt đất, mất tri giác. Lâm Dịch đuổi tới, gặp phải tình huống này, cũng giật nảy cả mình. Bóng đen kia thực lực cực mạnh, còn may không nhằm vào hắn. Sau khi đụng bay người này, thân thể xoay tròn trên không trung, tiếp theo vững vàng rơi trên mặt đất. Hắn bận bịu nhìn qua, trước mắt là một con chó đất có lông nâu đậm xen kẽ, phần miệng đen nhánh. Lâm Dịch trợn mắt há mồm. "Con này...... Sợ rằng đã là yêu thú cấp hai!" Yêu thú cấp một Lâm Dịch từng gặp, còn là gấu đen khá mạnh mẽ. Trong yêu thú, thực lực của Cẩu yêu tuy không coi là mạnh, nhưng con này hơn Hùng yêu kia khá nhiều. Coi như bị thương, lại thêm đánh lén, xử lý một Võ Đồ sơ kỳ vẫn không đơn giản. Cho nên hắn mới nghĩ thứ này là yêu thú cấp hai. Yêu thú cấp một có thể so với Võ Đồ sơ kỳ, yêu thú cấp hai có thể so với Võ Đồ hậu kỳ, mà sơ kỳ và hậu kỳ chênh lệch không nhỏ, thực lực cũng mạnh hơn nhiều. Lâm Dịch nhìn chó, không phát hiện yêu bài. Yêu thú được nuôi dưỡng ở Bách Võ thành đều có đăng ký, được cấp yêu bài. Không có yêu bài thì đại biểu không có chủ nhân, có lẽ là hoang dại, cũng có thể mua qua con đường đặc thù, lén lút bồi dưỡng ra. Nhưng Cẩu yêu...... Nghe nói quan phương Bách Võ thành cũng không bồi dưỡng được nhiều Cẩu yêu cấp hai, người bình thường sao có thể bồi dưỡng được. Không phải vấn đề tài nguyên, mà là tiên thiên tiềm lực. Cẩu yêu có thể bị thuần phục, tuy dễ dàng đứng ở trận doanh nhân loại, nhưng cũng bị mất gốc, thiếu khuyết dã tính, tiềm lực không bằng lão tổ tông của bọn hắn. Nhưng nếu thứ này là hoang dại thì càng không thể, yêu thú bên ngoài muốn vào thành, nào có đơn giản như vậy. Đừng nói yêu thú cấp hai, coi như cấp năm cấp sáu cũng không dễ. Lâm Dịch kinh ngạc nhất là con chó này khiến hắn thấy quen thuộc. Cực giống con chó thứ ba mình nuôi kiếp trước Pudding. Thế giới sau khi mình xuyên việt tuy hoàn toàn biến dạng, nhưng cũng có chút liên quan. Cha mẹ đời này, tướng mạo tính cách giống đời trước như đúc. Cùng lắm thì hai người này đều là võ giả khá mạnh, lại rất ân ái, có thể xưng thần điêu hiệp lữ...... Chờ chút! Nếu bọn hắn là hiệp lữ, chẳng phải ta thành con chim kia? Dùng thần tiên quyến lữ để hình dung đi. Nhìn thấy tình cảnh này, Lâm Dịch cũng không đến mức thất kinh. Mà còn chó muốn công kích người, đều có dấu hiệu. Con chó này không duy trì tư thế công kích, chung quy không thông minh đến mức dùng phương thức này khiến mình buông lỏng cảnh giác đi. Tuy thế, Lâm Dịch cũng không dám tùy tiện ra tay. Đối đầu Cẩu yêu cấp hai có thực lực coi như yếu trong yêu thú, hắn tuy không thắng được, nhưng cũng chưa chắc trốn không thoát, chỉ là hiện trường hơi lạ. Lâm Dịch nhìn chằm chằm Cẩu yêu. Cẩu yêu nhìn chằm chằm Lâm Dịch. Lâm Dịch suy nghĩ một lát, chậm chạp tới gần nam nhân, thấy Cẩu yêu không định công kích, mới mở ba lô sau lưng hắn, lộ ra mấy con chó con ngoan ngoãn dễ thương, lúc này còn đang hu hu hu bán manh. "Ngươi tới vì bọn hắn?" Lâm Dịch thử hỏi. Cẩu yêu kia gật đầu. Cảm giác rất lạ, tuy Cẩu yêu sau khi đột phá, trí lực có thể tăng trưởng, nhưng bởi vì không thông ngôn ngữ, không phải nhân sĩ chuyên nghiệp, câu thông vẫn tương đối phiền toái. Nhưng rõ ràng Cẩu yêu này nghe hiểu mình. Nghĩ đến đây, Lâm Dịch nói tiếp: "Ta không phải người xấu, ta sẽ đưa bọn hắn về với chủ nhân, sẽ có chuyên gia chăm sóc bồi dưỡng, tốt hơn để bọn hắn lưu lạc bên ngoài nhiều. Có thể để ta mang bọn hắn đi không?" Lâm Dịch vốn không hi vọng mấy, nhưng không ngờ Cẩu yêu gật đầu rồi quay người rời khỏi. Tốc độ của nó rất nhanh, không lâu sau đã biến mất trong tầm mắt Lâm Dịch.