Trong Mộng Ta Có Đại Lão (Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão) - 我梦里有大佬

Quyển 1 - Chương 87:Ngươi thấy đáng ghét không

Sớm biết Lâm Dịch lỗ mãng như thế, vừa rồi nàng sẽ không nói cho hắn. Nhưng bây giờ đã muộn, nàng chỉ có thể cố gắng khắc phục hậu quả. Đứa bé không có bao nhiêu tâm cơ. Thấy nàng rất hoảng hốt, Lâm Dịch cũng quan sát kỹ. Gia hỏa này...... Không bình thường! Mình tuy rất đẹp, nhưng không tự luyến đến cho rằng nữ nhân vừa gặp đã thích, không quan tâm tất cả hiến dâng. Xà Huệ làm những chuyện này, chắc vì Tống Bảo Nhi. Thấy tấm lòng son của nàng, Lâm Dịch cho rằng gia hỏa này rất đáng thâm giao. Lâm Dịch cười với nàng: "Ngươi đừng gấp, chúng ta có chuẩn bị." "Ngươi đừng cậy mạnh a, ta muốn giúp Bảo Nhi, không phải giúp ngươi!" Xà Huệ còn cho rằng hắn tự cao, không muốn người khác hỗ trợ, vội vàng giải thích. Thẩm Bối Bối thấy nàng nhiệt tình như thế, cũng rất có thiện cảm, không nhịn được cười nói: "Yên tâm đi, chúng ta có thể vào học viện Bách Võ, Bạch giáo viên còn ở đây, giống như không có chuẩn bị sao?" Xà Huệ hồ đồ, anh của Tống Bảo Nhi hình như có chuẩn bị. Nàng thấp thỏm nói: "Không có vấn đề thật sao?" Thẩm Bối Bối cười một tiếng, nhìn Đồng Đại Hữu, thâm thúy nói: "Yên tâm đi!" Đồng Đại Hữu oán độc nhìn nàng. Tiện nhân kia! Cho rằng Đồng gia là quả hồng mềm, dễ bắt chẹt? Đồng gia ta giấu tài nhiều năm, vậy mà khiến người có ảo giác, ai cũng dám chọc? Chờ ta qua cửa trước mắt, tiện nhân nhà ngươi cũng không thoát! Trong lòng hắn, người ở đây đều không thoát được. Thẩm Bối Bối, Bạch giáo viên, Lâm Dịch, Tống Bảo Nhi, thậm chí là hai tiểu tùy tùng bên cạnh Xà Huệ, đã thấy mình như vậy, cho rằng có thể sống tốt sao? Mình không chọc được Xà Huệ, chẳng lẽ không thể làm gì các ngươi? Cho rằng cha mẹ làm việc ở Xà gia thì ta không giết được sao! Thời đại này muốn hãm hại mấy người, thật sự không khó! Xà Huệ thấy hai người tự tin như thế, cũng tin tưởng, không nóng vội nữa. Nếu bọn hắn không giải quyết được, mình vẫn có thể về xin ông. Bạch giáo viên đã liên lạc cao tầng của học viện, chạy tới xử lý chuyện này. Thân phận của nàng, căn bản không xử lý được. Hai mươi mấy người nhanh chóng đến. Đối phương làm rõ tình huống với Bạch giáo viên, hoàn toàn không quan tâm Đồng Đại Hữu đang kêu rên trên mặt đất, trái lại nhìn Thẩm Bối Bối rồi nhìn Lâm Dịch, gật đầu coi như chào hỏi bọn hắn. Sau đó dẫn Bạch giáo viên và Đồng Đại Hữu rời đi. Còn đầu sỏ gây tội Lâm Dịch thì không ai quan tâm. Lâm Dịch cũng không ngăn cản, không phải kết thúc, trái lại...... Vừa bắt đầu mà thôi! Xà Huệ trợn tròn mắt, nhìn Lâm Dịch nói: "Ngươi thật là anh của Tống Bảo Nhi?" Nàng rất rõ ràng Tống Bảo Nhi gia thế bình thường. Bình thường Học viện Bách Võ không cho ai thể diện. Đừng nhìn Đồng Đại Hữu phách lối, muốn ra tay với Lâm Dịch, thậm chí còn dám uy hiếp Bạch giáo viên. Hắn chỉ dựa vào thân phận lợi hại, xung quanh lại không có giám sát, Bạch giáo viên bị dọa sợ, chắc chắn Lâm Dịch động thủ trước nên chiếm lý. Bảo đi khoe khoang thân phận với cao tầng và một đám cao thủ của học viện Bách Võ, hắn cũng không dám. Với học viện thì Đồng gia nhằm nhò gì! Thật sự chọc giận học viện, Đồng gia phải xui xẻo. Cho nên trước mặt cao thủ, xưa nay hắn đều là ngoan bảo bảo. Cho dù nhằm vào Tống Bảo Nhi, cũng chỉ để mọi người tạo áp lực, muốn khiến nàng ngoan ngoãn, mà không dùng thủ đoạn quá khích. Thấy ở đây không bại lộ bản thân, mới lộ nguyên hình. Bây giờ học viện Bách Võ thờ ơ lãnh đạm với thủ phạm Lâm Dịch, thì không bình thường lắm. Lâm Dịch cười nói: "Nếu ta không phải anh của nàng, vì sao tức giận?" Hắn luôn rất cẩu thả, cơ bản không gây chuyện thị phi, nhưng liên quan đến chị gái em gái thì không có thương lượng. Xà Huệ lạ lùng nhìn hắn. "Dù sao ta thấy ngươi không đơn giản, hoặc là nàng không đơn giản!" Xà Huệ lại nhìn Thẩm Bối Bối, chỉ không biết nàng có thân phận gì, vậy mà khiến học viện Bách Võ đối đãi như thế. Nàng làm người trượng nghĩa, Lâm Dịch cực có thiện cảm, hiếu kỳ nói: "Vậy còn ngươi, vì sao tốt với Bảo Nhi như thế?" "Ta muốn làm bằng hữu của nàng, tốt với nàng không được sao?" Xà Huệ hỏi lại. Lâm Dịch cười híp mắt nhìn nàng. Xà Huệ hơi chột dạ, mới nói: "Thật ra, người trong học viện người đều sợ ta, chỉ nàng không sợ. Ta thấy người này thèm đòn, muốn ức hiếp nàng, nhưng nàng vẫn không sợ! Ta thấy người này rất thú vị, muốn kết bạn nhưng nàng không chịu, ngươi thấy đáng ghét không?" Lâm Dịch vui vẻ: "Nếu ngươi tức giận, vì sao còn tốt với nàng như thế?" Xà Huệ lườm hắn nói: "Mới đầu nàng không chịu, ta cũng khó chịu. Khi phát hiện Đồng Đại Hữu cho người cô lập nàng, ta nghĩ ngươi bị ức hiếp, ta ra mặt giúp, ngươi còn không kết bạn với ta sao? Nhưng gia hỏa này lại cự tuyệt ta!" Nàng liền ấm ức, ngươi có năng lực đối phó Đồng Đại Hữu thì coi như ta nhiều chuyện! Nhưng ngươi không có năng lực, kết quả chỉ có thể chịu đựng, vậy cự tuyệt ta có ý nghĩa gì? Lâm Dịch suy nghĩ một lát nói: "Nàng từng cự tuyệt ngươi, nhưng Đồng Đại Hữu vừa đến, nàng liền đồng ý làm bằng hữu, nhờ ngươi hỗ trợ giải quyết phiền toái, không có cảm giác bị lợi dụng sao?" Xà Huệ hừ lên: "Giúp bằng hữu của mình, ta vui lòng! Nhưng anh của Bảo Nhi nói thế, hình như rất có đạo lý. Nàng này kiêu ngạo từ trong xương, xảy ra chuyện như vậy, càng không thể làm bằng hữu với ta. Đồng Đại Hữu chết tiệt, đáng ghét chết đi được!" Nàng là người chân thật nói lời thẳng thắn, nghĩ gì nói đó, không có tâm cơ. Ở ngoài sẽ bị gọi là ngốc bạch ngọt, nhưng thật sự tiếp xúc, ngươi sẽ thấy rất thoải mái. Nàng thật lòng muốn tốt cho Bảo Nhi, Lâm Dịch rất hi vọng các nàng làm bằng hữu. Bảo Nhi có chuyện gì, chắc sẽ giấu trong lòng. Như lần này, ngay cả dấu vết cũng không lộ ra. Nếu bên người có Xà Huệ, bây giờ Lâm Dịch mới biết sao? "Ngươi thật sự muốn làm bằng hữu của Bảo Nhi?" Lâm Dịch tiếp tục hỏi. Xà Huệ lườm Lâm Dịch nói: "Nếu ta không muốn thì tới đây làm gì. Ta sợ ngươi chịu thiệt, Bảo Nhi sẽ thương tâm, dẫn người tới cứu đây." Hai tiểu tùy tùng phía sau dùng sức gật đầu, các nàng trông rất ngoan ngoãn, cực kỳ nghe lời. Lâm Dịch nhìn thực lực, hai Võ Đồ sơ kỳ. Ngay cả Xà Huệ cũng là Võ Đồ sơ kỳ, thực lực không mạnh, nhưng chịu đến là được rồi. Lâm Dịch vẫy gọi Thẩm Bối Bối: "Thư Ký Thư Ký, còn đan dược không?" Thẩm Bối Bối lườm hắn, thở sâu rồi mới lấy một bình Huyết Khí hoàn đưa cho Lâm Dịch. Lâm Dịch còn chưa đưa đến, Xà Huệ đã tức giận nói: "Ngươi có ý gì, ta tới cứu ngươi vì thể diện của Bảo Nhi, ta thiếu chút đan dược này sao?" Lâm Dịch lườm lại: "Ngươi không thiếu đan dược, nhưng ta là anh của Bảo Nhi, bày tỏ tâm ý không được sao? Hơn nữa...... Ngươi muốn làm bằng hữu với Bảo Nhi, không thấy tìm ta đơn giản hơn hả?" Xà Huệ hừ lên: "Ta không cần ngươi hỗ trợ! Nếu nàng nghe ngươi mới làm bằng hữu của ta, không phải thua thiệt chết sao, tình cảm của chúng ta sẽ không thuần túy!" Lâm Dịch buồn cười: "Vậy nàng cứ không đồng ý thì sao?" "Ta mỗi ngày làm phiền nàng, chọc giận nàng, nàng sớm muộn sẽ đồng ý!" Xà Huệ đắc ý nói.