Trong Mộng Ta Có Đại Lão (Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão) - 我梦里有大佬

Quyển 1 - Chương 92:Hay là bắt tiểu tử kia?

Nguyên nhân Đồng Đại Hữu bị khai trừ, sớm có người cáo tri. Nhưng hắn không ngờ vấn đề lại ở đây, đan phương mới của người nhà Tống Bảo Nhi, lần này khả năng lấy được cực nhỏ. Nghĩ đến đây, Đồng Lập Toàn nói gấp: “Đồng gia quản giáo vô phương, súc sinh kia gây chuyện, rất áy náy! Đồng gia có miếng đất dùng để trồng trọt dược liệu quý ở phía nam, ta muốn tặng mảnh đất kia cho các ngươi, coi như bù đắp tổn thất.” Chuyện đã xảy ra, chỉ có thể bổ cứu. Mảnh đất kia không nhỏ, còn trồng trọt một ít dược liệu trân quý, giá cả mấy chục triệu. Mấu chốt là thuê người chăm sóc, có thể cuồn cuộn sáng tạo tài phú. Lâm Dịch nheo mắt nhìn hắn: “Đồng tiên sinh cho rằng tiền có thể giải quyết tất cả vấn đề sao?” Đồng Lập Toàn đương nhiên biết tiền không thể giải quyết vấn đề trước mắt. Đan phương trong tay Lâm Dịch, với hiệu quả hắn vừa thấy, chỉ chào hàng đã mấy trăm triệu. Nếu như hợp tác khai phá, lợi ích nhiều đến không dám nghĩ. Đồng Lập Toàn nói gấp: “Đây là một chút áy náy của Đồng gia, chuyện này là lỗi của chúng ta, may mà chưa đúc thành sai lầm lớn, có nói oan gia nên giải không nên kết.” Lâm Dịch vui vẻ: “Nói như Đồng tiên sinh, một người muốn giết một người nhưng vô tình bị ngăn cản, dẫn đến không giết được, có thể xưng là âm mưu giết người, song phương vẫn có thể biến chiến tranh thành tơ lụa?” Kết quả là không thể giết người, không đại biểu đối phương không muốn giết! Lần này bị ngăn cản, lần sau thì sao? Chỉ có thể tệ hơn! “Do Đồng gia sai......” Đồng Lập Toàn muốn tiếp tục giải thích. “Đủ rồi!” Lâm Dịch lăng lệ nhìn hắn: “Ta tin ngươi rất rõ, nếu ta không có đan phương, Bảo Nhi sẽ có kết cục gì. Ta cũng tin Đồng gia rất có tâm đắc trong chuyện khắc phục hậu quả, uy bức lợi dụ vô cùng thuần thục!” Lâm Dịch không hề có thiện cảm với Đồng Đại Hữu, hắn có tính cách như vậy, chỉ trời mới biết được hình thành trên sự thống khổ của bao nhiêu người. Đồng Lập Toàn cũng biết rất khó thay đổi tâm ý của Lâm Dịch. Cách nói của hắn tuy không ổn, nhưng thái độ rất đoan chính, ra vẻ Đồng gia ta sai, ngươi cần gì, chúng ta đều cố gắng thỏa mãn. Nhưng mà...... Chuyện này chạm đến ranh giới cuối cùng của Lâm Dịch! Ai dám động đến người nhà của ta, ta liều mạng với hắn! “Gia môn bất hạnh a, vậy ta cũng không cưỡng cầu. Mảnh đất kia ta sẽ cho người đưa tới, bất kể ngươi chấp nhận hay không, cũng là đền bù Đồng gia nên làm.” Đồng Lập Toàn ra vẻ không làm gì được, nhìn Tôn lão gia tử, lại nhìn Đường Tư. Không ai giúp hắn nói chuyện, đã đến bước này, hắn cũng không cho rằng có thể lấy được đan phương, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Sau đó hắn chắp tay, lại nhìn Lâm Dịch, ánh mắt như áy náy, rồi mới quay người đi. Nhưng trong nháy mắt đó, sát cơ thoáng hiện rồi biến mất. Nhìn Đồng Lập Toàn rời khỏi. Tôn lão gia tử cảm khái: “Người của Đồng gia không đơn giản a.” Đường Tư bất đắc dĩ nói: “Nếu nhà hắn đơn giản, cũng không thể ở Bách Võ thành diễu võ giương oai nhiều năm!” Vì mưu lợi, Đồng gia cố ý dẫn dụ yêu thú tập kích đội ngũ vận chuyển dược liệu. Nếu là người bình thường, rất khó quyết đoán được, sẽ có ý nghĩ ta muốn tất, vừa ngụy trang bị tập kích vừa tăng giá, kiếm đầy bồn đầy bát. Nhưng nhà hắn thật sự từ bỏ chuyến dược liệu đó, cho dù điều tra cũng không phát hiện được gì, không hề để ý chút lợi nhuận ấy. Lâm Dịch cười khổ: “Tỷ, ta thấy ngươi phải sắp xếp người bảo hộ ta và Bảo Nhi.” “Ta có sắp xếp, phương diện an toàn không cần lo lắng, chỉ hi vọng hắn đừng nghĩ quẩn. Với vốn liếng của Đồng gia, cho dù không bán đan dược, chỉ cung ứng dược liệu cũng đủ sống.” Đường Tư lắc đầu. Tôn lão gia tử lắc đầu nói: “Từ kiệm thành sang dễ, từ sang thành kiệm khó! Huống chi hắn muốn lui cũng không được a!” Lâm Dịch nhìn báo cáo đan dược, suy nghĩ một lát hỏi: “Tôn lão gia tử, xin hỏi ngươi có tài liệu về dược liệu hiện nay không.” Tuy trên mạng cũng tra được, nhưng khá thiếu thốn, có lẽ thế gia danh y có chi tiết. Tôn lão gia tử cười nói: “Đúng lúc có, ta add friend QQ, gửi file cho ngươi.” Lâm Dịch sững sờ mấy giây mới hoàn hồn, còn cho rằng lão nhân gia không am hiểu những thứ này, kết quả người ta rất biết chơi, còn dùng file. Tôn lão gia tử quét QR của Lâm Dịch, sau đó hiện tin tức. < Tôn Gia Dược Đồng xin add friend > Lâm Dịch lại ngây người, may mà nhanh chóng chấp nhận kết bạn, sau đó lão gia tử gửi file đến. Lâm Dịch thấp thỏm nói: “Có cần bảo mật không?” Tôn lão gia tử cười nói: “Có gì mà phải bảo mật, của ta cũng không khác bên ngoài mấy, kỹ càng hơn mà thôi.” Không phải tư liệu mật, Lâm Dịch mới thở phào nhẹ nhõm. Thảo luận thêm một hồi, mọi người mới rời khỏi, hẹn có thời gian sẽ đến thăm lão gia tử. Đồng Lập Toàn lái xe về bệnh viện. Vừa vào phòng bệnh, thấy Đồng Đại Hữu đang nằm trên giường hưởng thụ sự chăm sóc của mẹ thì cực kỳ tức giận. Mấy bước đi tới, đột nhiên đạp bay giường bệnh, dụng cụ rơi xuống, Đồng Đại Hữu cũng nằm trên mặt đất kêu thảm. “Ngươi điên sao!” Mẹ Đồng Đại Hữu hét lên. Đồng Lập Toàn chỉ Đồng Đại Hữu nói: “Ngươi hỏi súc sinh này làm chuyện gì, giỏi lắm, muốn đào rễ Đồng gia phải không. Sao lúc ấy ta không bắn ngươi lên tường, chọc ai không chọc, chọc người có đan phương!” Lúc đầu Đồng Đại Hữu cũng thấy mình rất vô tội, mẹ của hắn còn định lao lên cắn xé tên điên này. Nhưng lời này vừa ra, hai người đều sửng sốt. Đồng Đại Hữu tê cả da đầu, nhà Tống Bảo Nhi có đan phương! Đồng Lập Toàn cả giận nói: “Bình thường ta dạy ngươi thế nào, cứ việc gây chuyện, chỉ cần không có bối cảnh, bất kể ngươi làm gì, Đồng gia cũng có thể khắc phục hậu quả, nhưng ngươi xem...... Ta cũng cảnh cáo ngươi, người ở học viện Bách Võ không trêu vào được, mà ngươi thì sao?” Đồng Đại Hữu nhịn đau, tủi thân nói: “Ta từng điều tra, nhà nàng rất bình thường!” “Gia đình bình thường, gia đình bình thường có thể lấy ra đan phương?” Đồng Lập Toàn cực kỳ giận dữ. Mẹ Đồng Đại Hữu cũng khẩn trương: “Lần này Đồng gia xong thật sao?” “Ta đã thăm dò, hắn sẽ không nhả ra. Hắn nộp đan phương cho người khác, mới dám khiêu chiến chúng ta.” Đồng Lập Toàn tức giận nói. Nhà Tống Bảo Nhi có lẽ không có quyền thế, nhưng mà người ta có đan phương. Ngẫm lại chuyện này, sợ rằng bọn hắn biết tiền căn hậu quả, mới dùng đan phương đổi lấy người khác hiệp trợ. Lợi ích của đan phương quá lớn, cộng thêm có người không thuận mắt với Đồng gia, đương nhiên sẽ duỗi ra viện thủ, cũng thành lực lượng của đối phương. Mẹ Đồng Đại Hữu thấp thỏm nói: “Nếu không...... Một là không làm, hai là không ngừng, bắt tiểu tử kia, ép hỏi ra đan phương?” “Ngươi tìm chết sao, coi như muốn ra tay, cũng tuyệt không phải bây giờ. Ngươi cho rằng người khác đều mất não, không đoán được chúng ta có thể làm gì?” Đồng Lập Toàn giận quá mà cười: “Lập tức cho người bán hết Huyết Khí hoàn tồn kho, cố gắng vãn hồi tổn thất.”