Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 6: Chào anh chàng đẹp trai!

Thẩm Thiên Thiên nhận được cuộc gọi từ Thịnh phu nhân và yêu cầu cô đến bệnh viện.

Cô thầm nghĩ, là Thịnh Lạc đã tỉnh dậy rồi sao?

Khi xe chạy ngang qua quảng trường Thịnh Thế, Thẩm Thiên Thiên chỉ có thể dừng lại chờ người đi bộ qua đường vì lượng người quá đông. Trên màn hình lớn của tòa nhà cao tầng Thịnh Thế Plaza đang chạy quảng cáo một món đồ trang sức.

Viên ngọc sáng ngời, vĩnh cửu một tình yêu.

Thẩm Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào quảng cáo trên đó một lúc lâu. Khi xe khởi động, cô mới kịp phản ứng lại, đã đổi người đại diện mới rồi sao?

Cô nhớ rằng người đại diện ban đầu là Chu Nhược Nhược, một tiểu hoa đán thế hệ mới trong làng giải trí, đồng thời là một nữ minh tinh rất ngọt ngào.

Còn bây giờ người đại diện này trông có vẻ chững chạc hơn một chút, xét về khí chất thì khá thích hợp với sản phẩm chủ lực của Thẩm thị trong giới này.

Thẩm gia tham gia lĩnh vực kinh doanh trang sức châu báu xa xỉ với thương hiệu là "Minh Châu", nó là một thương hiệu nổi tiếng trong và ngoài nước. Sự phát triển hiện tại của "Minh Châu" không chỉ nhờ vào danh tiếng mà Thẩm gia tích lũy được qua nhiều thế hệ mà còn là nhờ vào Trương Nhất Chu, người hiện tại đang đứng đầu Thẩm gia.

Trương Nhất Chu xuất thân nghèo khó, sau khi kết hôn với đại tiểu thư Thẩm Mỹ Đình, ông đã tiếp quản Thẩm gia. Dưới sự điều hành của ông, trang sức Minh Châu hiện là thương hiệu trang sức số một tại Trung Quốc, được các cô gái trẻ rất ưa chuộng.

Slogan quảng cáo "True Love Forever" chính là nói đến tình yêu giữa Trương Nhất Chu và Thẩm Mỹ Đình. Dù sao Trương Nhất Chu nổi tiếng là một người yêu vợ.

Là một cổ đông nhỏ của Thẩm gia, Thẩm Thiên Thiên rất ít khi can thiệp vào công ty, suy cho cùng, tất cả cổ phần đứng tên cô đều do bố cô Trương Nhất Chu quản lý và cô chỉ có nhiệm vụ lấy tiền thôi.

Trên đường có rất nhiều xe, Thẩm Thiên Thiên hơn nửa tiếng mới đến bệnh viện, thời gian hẹn với Thịnh phu nhân đã trôi qua, trong lòng không khỏi có chút bực bội.

Bãi đậu xe của bệnh viện có rất nhiều ô tô, Thẩm Thiên Thiên quay đầu lại tìm một chỗ đậu xe, cô cài số lùi và muốn đậu xe vào chỗ.

Kết quả là một tiếng "rầm".

Thẩm Thiên Thiên giật mình, nhanh chóng kéo phanh tay, nhìn ra ngoài cửa xe thì thấy xe mình đã tông vào xe của người khác.

"Không phải chứ? Có thể đụng được vậy ta?" Thẩm Thiên Tuyền lẩm bẩm, có chút bất lực, hôm nay có vẻ không hợp ra ngoài rồi.

Cô bước ra khỏi xe để kiểm tra độ va đập của chiếc xe. Tốt lắm, cô đã đụng phải một chiếc Porsche.

Cửa xe Porsche bị lõm móp.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía ghế lái Porsche, qua lớp kính đen, cô không nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe là ai. Nhìn mẫu xe này giống như mẫu mới ra mắt, giá tối thiểu cũng mấy chục triệu, không biết vị chủ xe ngang ngược này có bảo hiểm xe không nữa, nếu không thì có khi cô không đền nổi quá.

Thẩm Thiên Thiên cầu nguyện chủ xe không quá làm khó, cô giơ tay gõ cửa kính xe, cửa kính xe từ từ hạ xuống, thành khẩn xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không để ý đụng phải xe của anh. Anh có muốn xuống xe nhìn xem để cùng giải quyết không?"

Cô vừa nói xong thì ngây ngẩn khi nhìn người đàn ông trên xe.

Người đàn ông trong xe mặc một chiếc áo sơ mi đen tỉ mỉ cài cúc trừ chiếc cuối cùng, lông mày hơi lạnh, đôi mắt thâm quầng nặng không mở ra được, cho dù xe có bị đụng thì khuôn mặt anh ta vẫn như cũ, không có một biểu cảm rõ ràng.

Cho đến khi anh ta quay mắt lại nhìn Thẩm Thiên Thiên, dường như có cuồn cuộn sóng ngầm trào dâng trong đôi mắt đen nhỏ dài của anh ta.

[Ký chủ, phát hiện anh ta có thể sinh ra năng lượng hào quang, số lượng xem ra là rất đủ!]

Về phương diện hệ thống, Thẩm Thiên Thiên nhanh chóng hoàn hồn lại, cô chớp chớp mắt, điều chỉnh nụ cười trên mặt rồi chào: "Chào anh chàng đẹp trai!"

Mặt mày của cô vốn đã đẹp rồi, nhưng nụ cười mà cô cố tình nặn ra bây giờ càng khiến các đường nét trên khuôn mặt cô thêm xán lạn.

Người đàn ông nhìn cô rất lâu, và có quá nhiều điều ẩn chứa trong đôi mắt đó. Với ánh nhìn này, Thẩm Thiên Thiên dần tắt nắng.

Ngượng ngùng vãi chưởng!

Cuối cùng, người đàn ông chậm rãi gật đầu, trả lời: "Ừ."

Anh ta là đang thừa nhận rằng mình là một anh chàng đẹp trai rồi sao? Thẩm Thiên Thiên đưa tay vuốt tóc, ho nhẹ một tiếng rồi quay lại thương lượng, chỉ vào nơi chiếc Porsche bị va vào móp và nói: "Thực xin lỗi, tôi không để ý. Xe của anh cần được sửa, chắc sẽ tốn rất nhiều tiền. Không thì anh để lại số điện thoại, tôi sẽ hoàn lại tiền sửa xe cho anh."

Cốt là để lưu lại số điện thoại, Thẩm Thiên Thiên nhìn anh đầy mong đợi.

Nghe thấy lời cô vừa nói, người đàn ông cau mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra: "Em..."

Thẩm Thiên Thiên chớp mắt: "Tôi?"

Môi của anh ta mím lại, hai tay nắm chặt vô lăng, gương mặt có chút trắng bệch, cuối cùng trầm giọng nói: "Số của tôi không đổi."

Nói xong, anh trực tiếp bẻ lái, thuần thục lái xe rời khỏi xe của Thẩm Thiên Thiên, sau đó chậm rãi rời bãi đậu xe.

Đứng chôn chân tại chỗ, Thẩm Thiên Thiên gãi đầu khó hiểu: "Gì zậy chời? Anh ta nói thế này là có ý gì? Tức là mình đã biết số điện thoại của anh ta sao?"

[Mặc dù ta không hiểu những lời anh ta có ý gì, nhưng ký chủ à, hãy nhìn vào hào quang nhân vật chính của cô đi.]

Sau khi được hệ thống nhắc nhở, Thẩm Thiên Thiên liếc nhìn năng lượng hào quang trên bảng điều khiển, và cô hít một hơi thật sâu.

Năng lượng hào quang của cô tức khắc thay đổi từ 1% thành 5%. Trong nháy mắt, nó đã tăng lên 4%?

Thẩm Thiên Thiên tặc lưỡi: "Đây đều là do năng lượng mà anh chàng đẹp trai vừa rồi tăng lên sao?" Trước kia tăng lên thì lẹt đẹt, nhưng bây giờ tăng nhiều như vậy cô có chút không quen.

[Đúng vậy!]

Đây thực sự là một bất ngờ ngoài mong đợi!

"Nếu ta sớm biết anh ta thì ta nào có thu nhập năng lượng hào quang cực khổ như vậy? Ta thậm chí không cần kết hôn với Thịnh Lạc nữa kìa!" Thẩm Thiên Thiên thở dài, nhưng trong lòng cô vẫn có chút kỳ quái.

Trước đây hệ thống đã nói rằng năng lượng hào quang thực ra là năng lượng được tạo ra bởi cảm xúc của người khác đối với mình. Cảm giác này có thể là niềm vui, cảm động hoặc thậm chí là ngưỡng mộ.

Nhưng tình huống vừa rồi rõ ràng là cô đã tông vào xe của anh ta, nhưng anh ta không những không tức giận mà còn tỏ ra vui vẻ?

Nhờ hạnh phúc tạo ra năng lượng thì khả năng 80% là anh đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên rồi. Éc!

Dù không muốn gọi nhưng Thẩm Thiên Thiên đã ghi sẵn biển số xe của người đàn ông nọ, cô sẽ sớm biết anh ta là ai thôi khi nhờ ai đó kiểm tra.

Miễn là năng lượng hào quang tăng lên 50%, cô sẽ không sợ bị cốt truyện giết.

Thẩm Thiên Thiên không chút lo nghĩ, quay lại xe, tiếp tục lùi xe vào chỗ đậu, lần này cô có thận trọng hơn, có thể so như việc thi lần hai vậy.

______

Trên tầng bệnh viện, trong phòng bệnh Thịnh Lạc, Thịnh phu nhân đang dùng khăn nóng lau cánh tay cho Thịnh Lạc. Nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên đến, nét mặt của bà lập tức lạnh đi.

Thẩm Thiên Thiên phủi váy, không quan tâm đến thái độ của Thịnh phu nhân, cười hỏi: "Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì vậy?"

Cô liếc nhìn Thịnh Lạc đang nằm hôn mê trên giường, Thẩm Thiên Thiên khịt mũi trong lòng, khi tên này hôn mê thì trông cũng bớt thờ ơ hơn.

Thịnh phu nhân nhẹ nhàng đặt cánh tay của Thịnh Lạc vào trong chăn bông, rồi đứng dậy nhìn Thẩm Thiên Thiên: "Thiên Thiên, hiện Thịnh Lạc đang bất tỉnh do tai nạn xe. Ta không nói là con phải đến bệnh viện gặp nó mỗi ngày, nhưng thằng bé đã bất tỉnh hơn hai tuần, con đã ở đây vào ngày đầu tiên và không bao giờ đến nữa. Thật không thể nói nổi!"

Thẩm Thiên Thiên bất lực nói: "Mẹ, con không phải là bác sĩ. Nếu con đến gặp anh ấy, anh ấy liền có thể tỉnh, con hứa là mỗi ngày đều sẽ gặp anh ấy." Cô cũng hy vọng anh sẽ sớm tỉnh lại nộp giấy ly hôn cho rồi.

"Con..." Thịnh phu nhân trừng mắt nhìn Thẩm Thiên Thiên, nhất thời không biết nên nói rằng cô là có lý hay đang ngụy biện.

Vừa dứt lời, một bóng người xinh đẹp xuất hiện ở cửa phòng, mái tóc đen dài xõa xuống trước ngực, chiếc váy trắng trơn khiến cô ta trông rất mảnh mai và dịu dàng: "Dì Thịnh."

Ngay cả giọng nói cũng toát lên sự dịu dàng, khi nói ra còn có mùi liên hoa thoang thoảng.

Trương Tử Oánh dường như rất vui khi thấy Thẩm Thiên Thiên ở đó: "Chị cũng ở đây sao?"

Cô ta bước tới với vẻ mặt vui mừng: "Em đã không gặp chị kể từ khi em trở về Trung Quốc. Em không ngờ là lại gặp chị ở đây."

Thẩm Thiên Thiên khẽ ngước mắt lên nhìn Trương Tử Oánh, sau vụ bắt cóc xảy ra ba năm trước, cô ta được bố cô đưa đi du học để điều trị chấn thương tâm lý. Không ngờ, đã ba năm vắng bóng, mùi liên hoa của người phụ nữ này lại càng nồng hơn.

Khi Thịnh phu nhân nhìn thấy Trương Tử Oánh, sắc mặt của bà đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí là có chút vui mừng: "Tử Oánh biết A Lạc nằm viện, hai ngày một lần đến thăm thằng bé. Thiên Thiên con làm vợ phải nên học hỏi."

Nghe những lời của Thịnh phu nhân, Thẩm Thiên Thiên nhíu mày, bởi vì trước đó Thịnh Lạc vừa mới bị tai nạn, xem xét tâm trạng của Thịnh phu nhân nên cô không nói với bà rằng họ đã ký thỏa thuận ly hôn.

Nhưng bây giờ, Thẩm Thiên Thiên không có ý định giấu diếm nữa, cô cười nói: "Mẹ, thật ra thì Thịnh Lạc và con đã ký thỏa thuận ly hôn rồi. Nếu mẹ thấy Trương Tử Oánh đủ tư cách, con không ngại mẹ đối xử với cô ấy như là con dâu đâu."

Thịnh phu nhân ngơ ngác, ngỡ ngàng đến ngã ngửa: "Cái gì?"

Trương Tử Oánh: "Sao chị lại nói như vậy?"

"Thỏa thuận ly hôn hẳn là để trong tập văn kiện anh ấy thường dùng. Nếu mẹ không tìm được, con có thể cho mẹ xem tờ của con." Giọng của Thẩm Thiên Thiên nhẹ nhàng: "Nếu mẹ vẫn không tin, mẹ có thể tìm luật sư Vương để hỏi."

Thịnh phu nhân giận full color, Thẩm Thiên Thiên cùng Trương Tử Oánh rời khỏi phòng, cô ta vờ quan tâm: "Chị à, chị thật sự ly hôn với anh Thịnh Lạc rồi sao?"

Thẩm Thiên Thiên mỉm cười nhìn cô ta, nói với vẻ mặt bố thí: "Em họ à, đồ tôi bỏ đi rồi đấy, húp đi!"

Trương Tử Oánh: "..."

Nhưng mà ai lại muốn một người thực vật chứ?

Nếu Thịnh Lạc có thể tỉnh lại thì tốt, nhưng nếu anh ta không thể tỉnh lại, vậy thì giữ anh ta còn có nghĩa lý gì?

Khi Trương Tử Oánh 13 tuổi, cô được liên kết với hệ thống nữ phụ, chỉ cần có được tình cảm của mọi người xung quanh nữ chính thì cô có thể thành công thoát khỏi phận nữ phụ, trở thành nữ chính.

Nhiều năm trôi qua, mỗi ngày cô đều cẩn trọng, chăm chỉ chiếm lấy tình cảm của cậu mợ và em họ Trương Tử Hiên, cuối cùng cô cũng sắp được hưởng trọn vẹn sự ưu ái của mình.

Nhưng vì cô đi du học hơn ba năm, sự yêu thích của Thịnh Lạc chỉ đạt 60%, bây giờ anh ta lại còn là người thực vật nữa chứ!

Vậy nên Trương Tử Oánh chỉ có thể đến thế, mới vội mở khóa sự hảo cảm của Thịnh phu nhân.

Chỉ là hiện tại cô có chút bực bội, cái ngày cô không cần phải tranh giành tình cảm đến khi nào mới kết thúc?

Ban đầu cô nghĩ rằng chỉ cần được Thịnh Lạc yêu thích, cô có thể xứng đáng trở thành nữ chính. Ai mà biết được một nhân vật mới đột nhiên lại được mở khóa, ngay lúc Thịnh Lạc bị tai nạn nữa chứ!

wattpad: 30June04