Trong Nhà Vệ Sinh, Không Có Giấy

Chương 1

…………

“… Xin lỗi, anh có khăn giấy không?”

Từ cánh cửa nhà vệ sinh truyền đến giọng nói của thiếu nữ, giọng điệu xấu hổ còn có vẻ run rẩy, gần như có thể khiến người ta nghĩ đến hình ảnh một thiếu nữ đỏ mặt đến chảy máu.

Một phút trước, lúc đầu, anh định tới cửa hàng tiện lợi này mua thuốc lá, nhưng  mới vừa bước vào thì đã nghe thấy tiếng “kêu cứu” yếu ớt từ nhà vệ sinh. Trong cửa hàng chỉ có anh là khách hàng duy nhất, mà nhân viên trực ban của cửa hàng lại đang ở bên kia lau tủ lạnh, hiển nhiên là không nghe thấy tiếng kêu ở đây—— nghe được cô gái hỏi: “Xin hỏi bên ngoài có người không?”, anh ngẩn người bất giác nói “Có” —— không đợi anh hiểu tình hình trước mắt, đã nghe thấy câu nói mở đầu kia.

Có lẽ bởi vì anh không trả lời ngay lập tức nên đã khiến cô gái hơi lo lắng, nói thêm: “Vậy thì … cái đó, trong nhà vệ sinh không có giấy …”

Anh lập tức lại gần, từ trong túi lấy ra một gói khăn giấy, “Ờ, tôi có……” Ngay khi anh còn đang do dự, cánh cửa nhẹ nhàng kéo ra lộ một khe hở, một bàn tay trắng nõn thon dài duỗi ra. Anh nhanh chóng đặt khăn giấy lên bàn tay đó, không nhịn được mà nở nụ cười trước câu cảm ơn của đối phương, nói một câu không khách khí rồi xoay người đi đến khu vực bán đồ uống lạnh.

Chờ anh lấy được đồ muốn mua rồi đi tới bàn tính tiền, trong nhà vệ sinh vừa lúc truyền đến âm thanh xả nước. Anh quay đầu nhìn, bước ra là một cô gái nhỏ trông vô cùng sạch sẽ, vẻ ngoài xinh đẹp, giữa lông mày và mắt có nét ngọt ngào, trên người mặc một bộ đồng phục mùa thu bình thường. Vừa rồi khi đưa khăn giấy, anh đã chú ý tới cổ tay áo đồng phục của cô. Lúc này, anh đã có thể xác nhận rằng, đối phương là học sinh của trường nữ sinh Hộ Bản, cách trường mình không xa.

Cô gái nhỏ vừa nhìn thấy anh đã đỏ mặt, cúi thấp đầu: “Cảm ơn, cảm ơn anh…”

Anh mỉm cười, đang muốn nói chuyện, đột nhiên từ phía sau lưng có tiếng chào của một nữ đồng nghiệp: “Thầy Cung!”

“Cô Hương Xuyên.” Anh khẽ mỉm cười chào hỏi, “Cũng tới mua đồ sao?”

Hương Xuyên có chút ngạc nhiên mà vừa vẫy tay với anh vừa bước vào cửa hàng tiện lợi, lúc này mới thấy nữ học sinh trung học đứng co quắp trước mặt anh. Cô sửng sốt một lát, ngay sau đó nói: “Ôi kìa, Lâm Cầm? Em cũng ở đây à. Thầy Cung và Lâm Cầm biết nhau sao? Đứa bé này là học sinh mà tôi từng dạy ở trường cấp hai Tự Do”

Cô gái tên là Lâm Cầm nhìn Hương Xuyên, lại nhìn thầy Cung “Không ạ, là vừa mới gặp được, thầy giúp em chút chuyện nhỏ…” Cô gãi gãi hai má, dường như đang cố gắng nghĩ từ, một lát sau biểu cảm tế nhị hướng thầy Cung: “May mà có thầy ạ, cuối cùng em cũng giữ được bài tập toán học vừa mới làm xong.” Nói xong lại cúi đầu.

Cung Lẫm tiêu hóa lời cảm ơn đầy ý tứ này trong hai giây…Sau đó không nhịn được mà cười khẽ.

Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của anh với cô.

…………

*Khả năng xảy ra mưu sát*

…………

Hai mươi phút trước.

Dùng găng tay phẫu thuật để mở nắp cốc giữ nhiệt, Lâm Cầm ngồi xổm bên cạnh bồn cầu dùng một tay nắm chặt vào mép thùng, một tay khác cầm chặt cốc giữ nhiệt, thăm dò đáy bồn cầu, úp ngược cái cốc. Huyết tương sền sệt màu đỏ tươi tuôn ra, rất nhanh thành thùng trắng như tuyết bị nhuộm đỏ ghê người. Cô nhấn nút xả nước, lại dùng sức dốc mạnh cái cốc, làm đổ ra một vài giọt máu.

Không có thứ mình mong đợi bị văng ra, cô nhíu mày, dùng bàn tay đang đeo găng tay thò vào cạo. Một mẫu móng tay nhỏ dính máu rơi ra khỏi miệng cốc, bị cuốn vào dòng nước trong bồn cầu.

Lúc này, cô mới hài lòng.

Cẩn thận lộn ngược bao tay dính máu ra rồi bỏ vào túi giữ nhiệt đã chuẩn bị sẵn, cô mở cặp sách ra, đem bài tập toán học từ bên trong để sang một bên, cầm túi giữ nhiệt cùng cốc giữ nhiệt đã vặn chặt gộp lại bỏ cùng vào cặp sách, đi đến trước gương kiểm tra chính mình, xác nhận không có dính vết bẩn trên đó, chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.

Tay đặt trên nắm cửa, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy một vệt máu nhỏ vô tình rơi tung tóe trên bồn cầu.

Cô buông tay, theo bản năng nhìn về phía hộp giấy vệ sinh, phát hiện bên trong trống không. Tìm trong cặp sách cùng túi tiền một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy khăn giấy. Ghét bỏ nhìn qua bao tay trong túi giữ nhiệt, vết máu đã dính vào trong túi, không thể lấy ra dùng nữa.

Cô nhăn mày, xoay người đi đến bên cạnh cửa gõ nhẹ: “Thật xin lỗi, xin hỏi bên ngoài có ai không?”

Gõ cửa như vậy một hồi, bên ngoài cuối cùng cũng truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Vâng?”

Cô khẽ gõ cửa, dùng ngữ khí có chút run run xấu hổ hỏi: “…Xin hỏi, anh có khăn giấy không?”

Một lúc sau, vẫn không thấy đối phương đáp lại, cô hơi khẩn trương mà nói thêm một câu: “Kia…Cái kia, trong nhà vệ sinh…. không có giấy…”

Người bên kia dường như đã có phản ứng, “À, tôi có …”

Cô ngay lập tức mở ra một khe cửa, vươn tay ra. Sau khi đối phương đặt khăn giấy vào tay cô, cô cảm ơn và thu tay lại, sau đó nghe thấy anh cười nhẹ nói “Không có gì”.

Cô nhận thấy giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng và từ tính, cực kì dễ nghe. Đôi tay của anh ấy cũng rất hấp dẫn – những chiếc khuy măng sét đắt tiền được đóng đinh vào cổ tay áo sơ mi trắng, cổ tay có gân guốc nam tính hơn một chút, các đốt ngón tay thon gọn và đều tăm tắp.

Cô rút tay về, đóng cửa lại, mở gói khăn giấy chưa mở ra, cẩn thận lau sạch máu, ném khăn giấy vào bồn cầu. Sau khi cẩn thận kiểm tra không có vết bẩn trên người, cô mở cửa bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Tác giả có điều muốn nói:

Đừng đánh đập tác giả. Vì tác giả là thiên thần nhỏ, người nào đánh bé sẽ bị táo bón. (← v ←) y