Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường

Chương 39: Chuyện cũ

Thành Ôn nghe hắn nói, nhịn không được run lên một chút, nhưng rõ ràng không phải sợ hãi, mà là tức giận. Cậu không nghĩ tới chuyện Miêu Chính mà Thành Hạo có tham dự.

Thành Ôn mắt lạnh nhìn chằm chằm Thành Hạo phát cuồng, đột nhiên vươn tay túm lấy tay đang siết cổ mình của Thành Hạo, dùng sức siết. Thành Hạo không phòng bị, đau kêu lên, ngay sau đó bụng đau đớn một trận, cả người ngả về sau.

Thành Ôn đá hắn xuống đất, lại hung hăng đạp hai cái lên bụng hắn. Thành Hạo nào nghĩ đến Thành Ôn sẽ đột nhiên làm khó dễ, đau đến độ cuộn mình lăn lộn trên mặt đất.

Thành Ôn thở ra hai cái thật mạnh, vươn tay chỉnh lý áo ngoài bị xé rách, lại đạp một cước, nhìn Thành Hạo lăn lộn trên mặt đất, nói: "Đừng tưởng tao không có cách trị mày."

Mai Ngọc ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng vào nhìn xem, vừa vào đã trợn tròn mắt, thất thần nhìn Tam gia quỳ rạp trên mặt đất. Thành Hạo bị hạ nhân nhìn thấy bộ dáng như vậy, không còn mặt mũi, nhanh chóng chịu đau đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy đi.

Mai Ngọc sửng sốt một lúc mới hồi thần, kinh ngạc nói: "Thiếu gia, ngài đánh Tam gia?"

Thành Ôn phẩy tay hai cái, gật đầu. Mai Ngọc đột nhiên cười rộ lên, vỗ tay, nói: "Thiếu gia, nô tỳ đã muốn làm như vậy từ sớm!"

Thành Ôn bất đắc dĩ thở phào một cái, nói: "Đánh rồi, đi ngủ đi."

Mai Ngọc nhanh chóng lên tiếng trả lời, đi vào trong phòng trải chăn.

Ngày hôm sau Thành Ôn đến Ôn Soạn phường, vừa vào cửa đã thấy được Nguyên Bắc.

Nguyên Bắc nhìn thấy Thành Ôn, hơi kinh ngạc, nói: "Thành nhị gia tới sớm như vậy."

Thành Ôn nói: "Đã sắp tới giữa trưa."

Nguyên Bắc nói: "Tôi đi gọi gia lại đây."

Nguyên Bắc nói xong đi vào trong. Thành Ôn nhìn anh không lên lầu hai mà đi vào bếp, cũng không biết Tưởng Mục Thăng đang làm cái quỷ gì.

Thành Ôn vào phòng lầu hai, chỉnh sửa mấy món ăn mình viết hôm qua, phát hiện quên cầm theo hai tờ, may mắn tối hôm qua viết hôm nay còn nhớ rõ, dựa vào ký ức viết xuống, chỉnh lý xong đặt ở ngăn tủ bên cạnh.

Cậu mới vừa làm xong việc này, cửa đã bị người đẩy ra. Tưởng Mục Thăng đi đến, trong tay còn cầm khay gỗ, trên đó là một cái bát nhỏ và một chén canh.

Thành Ôn nhướng mày, Tưởng Mục Thăng đặt đồ lên bàn, cười nói: "Nếm thử, anh làm."

Thành Ôn mở nắp ra, bên trong là táo đỏ ngân nhĩ còn có tuyết lê, gạo trắng ninh nhừ, cũng không tệ lắm.

Thành Ôn cầm thìa múc một ít, cười nói: "Ông chủ Tưởng còn biết nấu cháo cơ à?"

Cậu nói xong, thổi thổi, vẫn hơi nóng, bỏ vào trong miệng, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên ngây ngẩn cả người, khóe mắt hơi nứt ra.

Tưởng Mục Thăng còn tưởng rằng cậu nóng, nói: "Có phải rất nóng hay không?"

Mí mắt Thành Ôn đập bịch bịch, nói: "Mặn?"

Biểu tình Tưởng Mục Thăng nghiêm túc, nói: "Táo đỏ ngân nhĩ tại sao có thể biến thành mặn, đương nhiên là ngọt."

Thành Ôn thật vất vả nuốt cháo xuống, nói: "Anh nếm thử đi."

Tưởng Mục Thăng từ tay Thành Ôn nếm một hơi, nuốt thẳng xuống cổ họng, nhanh chóng lấy chén bên cạnh uống ngụm trà, ho khan một tiếng, nói: "Có lẽ là thả nhầm đường thành muối."

Thành Ôn nể tình bật cười, Tưởng Mục Thăng nhanh chóng đậy nắp lại.

Kỳ thật Tưởng Mục Thăng cũng khá tốt, dù Tưởng Mục Thăng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng cũng chưa từng muốn xuống bếp. Dù sao niên đại này đàn ông rất ít vào phòng bếp, Tưởng Mục Thăng muốn nấu cháo bổ khí bổ huyết cho Thành Ôn cũng là bởi vì sợ Thành Ôn không thoải mái, bồi bổ cho cậu, nhưng nào biết mình ngay cả đường với muối cũng không nhận ra...

Thành Ôn tựa hồ là nắm chắc uy hiếp của Tưởng Mục Thăng, nghĩ đến một thương nhân không gì không làm được, thậm chí có thời điểm thế này, đã cảm thấy đặc biệt muốn cười.

Tưởng Mục Thăng thoáng nhìn mu bàn tay Thành Ôn, hơi hơi có chút hồng, nói: "Tay em làm sao thế?"

Thành Ôn nhìn thoáng qua mu bàn tay mình, nói: "Không sao, đêm qua bị Nguyễn Dục hắt một chén canh."

Tưởng Mục Thăng nhướng mi, Thành Ôn nói chuyện của Nguyễn Dục cho hắn. Tưởng Mục Thăng cười lạnh nói: "Không thể coi khinh Nguyễn Dục này, cô ta đã vào cửa Thành gia, anh cũng không dễ ra tay quản cái gì, em cẩn thận chút."

Thành Ôn nói: "Em biết."

Tưởng Mục Thăng bỗng nhiên vươn tay cầm tay cậu, nói: "Nhị gia không cẩn thận như vậy, anh sẽ đau lòng."

Thành Ôn vừa định rút tay về, Tưởng Mục Thăng cười tủm tỉm, vừa thấy đã biết không đứng đắn, nào biết Tưởng Mục Thăng lại không buông tay cậu ra, đặt ở bên miệng khẽ hôn một cái.

Thành Ôn run run, Tưởng Mục Thăng vẫn không buông cậu ra, vươn ra đầu lưỡi liếm chỗ mu bàn tay hơi đỏ lên của cậu.

"A!"

Độ ấm đầu lưỡi của Tưởng Mục Thăng rất cao, tay Thành Ôn tuy rằng không đau, nhưng chỗ bị nóng không thể chạm vào nóng, một khi đụng tới sẽ có chút sưng đau.

Đầu lưỡi Tưởng Mục Thăng nhẹ nhàng liếm hôn, nói là đau đớn, lại mang theo ngứa ngáy rất nhỏ, loại cảm giác này thật sự khổ sở, làm Thành Ôn không tự chủ được nghĩ đến đêm đó.

Thành Ôn nhanh chóng thu tay, mặt có chút hơi nóng lên. Thân thể cậu cơ hồ không thể chống đỡ Tưởng Mục Thăng, biểu tình cũng rất lạnh nhạt, cười nói: "Ông chủ Tưởng học mấy trò này ở đâu thế?"

Tưởng Mục Thăng cười nói: "Anh cũng không phải là Miêu Khải."

Tưởng Mục Thăng nói như vậy, Thành Ôn mới nhớ lại đến chuyện của Miêu Khải cùng ông chủ Tạ, bởi vì Miêu Khải đã tìm được ông chủ Tạ, ông chủ Tạ không định sống ở Tuyền Giang tiếp, mấy ngày trước đã nói cho Tưởng Mục Thăng, Thành Ôn, còn có Kiều gia, hai ngày nữa có lẽ phải rời khỏi Tuyền Giang.

Thành Ôn không biết giữa ông chủ Tạ và Miêu Khải xảy ra cái gì, nhưng cảnh tượng ngày ấy quả thật có chút dọa người. Tạ Nhiễm bắn đạn ngay cạnh tai Miêu Khải, chỉ cách một chút, vạn nhất bắn trúng, đây chính là đại soái, không đùa được.

Hai người mới vừa nhắc tới Miêu Khải, tiểu nhị đã gõ cửa, nói là Miêu đại soái muốn nói chuyện cùng Thành Ôn.

Tưởng Mục Thăng híp mắt, nói: "Anh đi cùng em."

Thành Ôn nói: "Không cần, Miêu đại soái muốn một mình nói chuyện với em, vừa lúc em cũng đang có ý đó."

Tưởng Mục Thăng không nói nữa, Thành Ôn đứng dậy đi ra ngoài. Thành Ôn lên lầu ba, Miêu Khải đã ở trong phòng bao, ngồi bên cửa sổ, đang nhìn ngã tư đường ngoài cửa sổ, trên bàn có chút trà bánh, nhưng không động một chút.

Thành Ôn đi tới, ánh mắt Miêu Khải lập tức bắn qua đây. Miêu Khải là một quân nhân, ánh mắt luôn luôn lãnh đạm, mang theo nghiêm túc làm người phải sợ hãi.

Thành Ôn đi vào, Miêu Khải đã dẫn đầu nói chuyện, nói: "Thành nhị gia mời ngồi."

Thành Ôn ngồi xuống, cười nói: "Miêu đại soái hôm nay có hưng trí đến bên này ngồi một chút?"

Miêu Khải lại không cười, một chút khách sáo cũng không có, chỉ cao thấp đánh giá Thành Ôn một phen, một lúc lâu mới mở miệng nói: "Tôi muốn biết Thành Nhị gia cùng Tạ Nhiễm, là quan hệ như thế nào."

Thành Ôn cũng không nóng nảy trả lời, nghĩ trong chốc lát, mới chậm rì rì nói: "Không có quan hệ gì đặc biệt, nếu đại soái đến vì chuyện ngày đó Tiểu Nhiễm đắc tội ngài, Thành mỗ thay Tiểu Nhiễm nhận tội."

Miêu Khải nghe cậu một hơi "Tiểu Nhiễm", mày nhíu càng chặt hơn, không nhìn Thành Ôn, nói: "Hôm nay tôi đến Hồn Xuân lâu, Tạ Nhiễm không ở đó, tiểu nhị nói em ấy đã đi rồi, cho nên tôi muốn hỏi Nhị gia một chút, có biết Tạ Nhiễm đi đâu không."

Thành Ôn cười nói: "Đây là chuyện của Tạ Nhiễm, đại soái và Tạ Nhiễm không thân chẳng quen. Không phải tôi không muốn nói cho đại soái, mà là được người ủy thác không thể nói cho người không liên quan."

"Không thân chẳng quen" và "không liên quan" làm mắt Miêu Khải tối sầm. Miêu Khải cầm chén rượu, "choang" một tiếng nát, mảnh sứ vỡ làm ngón tay Miêu Khải bị thương, máu chảy ra, nhưng Miêu Khải và Thành Ôn đều không nói gì, giống như không có việc gì.

Miêu Khải qua thật lâu, không tức giận, mở miệng nói: "Bảy năm trước tôi quen Tạ Nhiễm, không phải người không liên quan, tôi chỉ muốn biết em ấy đi đâu, nếu Nhị gia biết, xin nói cho tôi biết."

Thành Ôn cười nói: "Bảy năm trước, đúng là xa xưa quá."

Bảy năm trước, Miêu Khải vẫn chưa phải đại soái, nhiều thế hệ Miêu gia là quân nhân, Miêu Khải thân là con trưởng, thuận lý thành chương cống hiến trong quân đội, bởi vì năng lực xuất chúng, Miêu lão gia tử lại có nhân mạch, thăng chức rất nhanh.

Năm đó Miêu Khải mới hai mươi mấy tuổi, vẫn là thời điểm tuổi trẻ khí thịnh, hắn gặp Tạ Nhiễm từ Biên thành tới.

Tạ Nhiễm nhỏ hơn Miêu Khải, bảy năm trước Biên thành vẫn lạc hậu, Tạ Nhiễm cái gì cũng chưa thấy qua, tâm tư phi thường đơn giản, chỉ là muốn đi kiếm phần cơm ăn, chỉ tiếc trong kinh thành ngư long hỗn tạp, không phải chỗ người như anh có thể sinh hoạt.

Tạ Nhiễm làm hỏa kế ở trong tửu lâu, Miêu Khải là thiếu gia đại môn nhà giàu, không thiếu được đi ra ngoài uống rượu với các anh em trong quân đội, thường xuyên qua lại cũng quen Tạ Nhiễm.

Tạ Nhiễm rất đặc biệt, trong kinh thành phức tạp này, Miêu Khải chưa từng thấy người đơn giản như vậy, không có tâm tư gì, không biết nịnh bợ người, thậm chí không biết phú thân trong kinh thành.

Tạ Nhiễm rất xinh đẹp, thanh tú, cười rộ lên rất quyến rũ, lúc không cười mang theo một cỗ thanh lãnh, nhất là cặp mắt phượng thoáng hẹp dài xếch lên, chỉ cần bị ánh mắt này nhìn, Miêu Khải cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Miêu Khải uống rượu say, tửu lâu dù sao cũng không thể mặc kệ đại thiếu gia Miêu gia, Miêu Khải nổi danh tính khí táo bạo, bọn tiểu nhị sợ đắc tội đại thiếu gia Miêu gia, ai cũng không dám để ý đến hắn, cho Tạ Nhiễm cái gì cũng đều không hiểu đưa Miêu đại thiếu trở về.

Khi Tạ Nhiễm đỡ Miêu Khải đi qua ngõ nhỏ, Miêu Khải đột nhiên phát cuồng đè anh lên tường, xé quần của anh, dùng bàn tay khô nóng to đè Tạ Nhiễm lại, cũng mặc kệ Tạ Nhiễm có đau không, ác độc cưỡng bức Tạ Nhiễm.

Tạ Nhiễm đau hôn mê bất tỉnh, Miêu Khải sao có thể không đau, dù sao Tạ Nhiễm là một người đàn ông, hơn nữa lại chưa từng làm với người khác, mặt sau rất chặt, lập tức chảy máu. Miêu Khải nhất thời hoảng hốt, nhưng nhìn thấy khuôn mặt dưới thân mình, trong lòng không kìm được xúc động.

Thời điểm Tạ Nhiễm tỉnh lại, Miêu Khải vẫn cứ không buông tha anh. Trong ngõ nhỏ tối tăm, Tạ Nhiễm cơ hồ đã chết lặng. Sức anh không lớn bằng Miêu Khải, người đau giống như bị nghiền áp, căn bản nâng không nổi một ngón tay, chỉ có thể bị Miêu Khải thô bạo.

Hôm sau Tạ Nhiễm tỉnh lại, Miêu Khải đã đi rồi. Tuy rằng anh mặc quần áo, nhưng hạ thân dính nhớp đau nhức làm Tạ Nhiễm cơ hồ ngẩn người.

Sau đó Miêu Khải lại đến tửu lâu, lại không gặp được Tạ Nhiễm, biết được Tạ Nhiễm đã không ở tửu lâu kiếm ăn nữa. Tạ Nhiễm là nông dân, nếu Miêu Khải muốn tìm được anh, quả thực dễ như trở bàn tay.

Thời điểm Tạ Nhiễm gặp lại được Miêu Khải, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Miêu Khải nhìn bộ dáng Tạ Nhiễm tuyệt vọng, trong lòng đau đớn, cũng biết mình ngày ấy uống rượu làm càn.

Tạ Nhiễm không biết lõi đời, Miêu Khải giải thích với anh, nói là uống rượu nhiều quá. Tạ Nhiễm tuy rằng không được tự nhiên, nhưng mình tốt xấu là đàn ông, coi như hiểu lầm, cũng không có ngăn cách gì.

Miêu Khải đối xử với Tạ Nhiễm phi thường tốt, hai người rất nhanh xưng anh gọi em. Tạ Nhiễm ở kinh thành không có nhân mạch, Miêu Khải một đường giúp anh. Rất nhanh, nhóm phú thân trong kinh thành cũng biết Miêu Khải có ý với một người đàn ông xinh đẹp.

Tạ Nhiễm cho tới bây giờ chưa từng yêu đương, tâm tư rất đơn giản, hai người đều là đàn ông, cũng không kiêng kị cái gì, tiếp xúc tứ chi cũng không ít. Nhưng Miêu Khải thủy chung không nghĩ như vậy, ý cười của Tạ Nhiễm giống như là quạt lông, từng chút từng chút cọ sạch lý trí của hắn.

Miêu Khải tuy rằng tính cách nóng nảy chút, nhưng có đôi khi rất ôn nhu. Tạ Nhiễm nào gặp qua người như vậy, tuy rằng cảm thấy tâm tư của mình với Miêu Khải không thích hợp, vẫn cứ hãm sâu vào.

Miêu Khải phát hiện tâm tư của Tạ Nhiễm với mình, sao còn có thể làm quân tử, ép Tạ Nhiễm. Miêu Khải là quân nhân, lúc làm cũng không ôn nhu, hơn nữa lại là hai đàn ông, Miêu Khải cảm thấy không có gì cần ôn nhu.

Sau lại người trong nhà phát hiện manh mối không đúng, dẫn thiên kim tiểu thư khuê các cho Miêu Khải. Miêu Khải căn bản chướng mắt tiểu thư khuê các dối trá lõi đời, nhưng Miêu lão gia tử cường thế, Miêu Khải cũng không thể làm trái.

Miêu Khải cùng tiểu thư gặp mặt, song phương định ra hôn sự. Dù sao hai gia tộc cần đám hỏi, hôn nhân cũng không phải chuyện của mình Miêu Khải.

Nhưng Miêu Khải cũng không nói cho Tạ Nhiễm, thẳng đến khi Miêu Khải lập gia đình.

Sau đó Miêu Khải cưới thiên kim tiểu thư, hai nhà thuận lợi cưới hỏi thành công. Miêu gia có được một bé gái, Miêu lão gia tử rất vui vẻ. Phu nhân Miêu gia lại sinh một đứa con trai cho Miêu Khải, Miêu lão gia tử quả thực không cần gì hơn.

Sự nghiệp của Miêu Khải cũng như mặt trời ban trưa, rất nhanh lên Đại soái.

Thành Ôn nghe Miêu Khải dùng ngữ khí cứng nhắc hồi ức, cười nói: "Sau đó anh vì mặt mũi, muốn diệt trừ Tạ Nhiễm?"

Cổ họng Miêu Khải lăn một cái, nói: "Miêu Khải tôi chưa từng làm loại chuyện này."

Tính cách của Miêu lão gia tử cường thế, không để cho con trai của mình yêu đàn ông, trước khi hắn lập gia đình đã tìm đến Tạ Nhiễm, muốn đuổi Tạ Nhiễm ra kinh thành, vĩnh viễn không cho anh bước vào kinh thành một bước.

Miêu Khải biết là Miêu lão gia tử sai bảo, cũng không thể ngăn cản, dù sao thời điểm đó hắn chưa phải là đại soái, trong nhà vẫn là Miêu lão gia tử định đoạt.

Nhưng sau Miêu Khải lại nghe nói Tạ Nhiễm chết, mộ phần là Tưởng Mục Thăng lập. Thời điểm hắn đuổi tới, lại chỉ nhìn thấy mộ bia sập, bị hủy không còn gì.

Miêu lão gia tử chú ý mặt mũi, ông nói đuổi Tạ Nhiễm ra kinh thành, không có đạo lý ra tay giết người. Người giết người đích xác không phải Miêu lão gia tử, mà là vợ Miêu Khải.

Thông gia của Miêu gia cũng xuất thân quân đội, trong nhà rất có bối cảnh, tiểu thư đương gia nói muốn diệt trừ ai, không ai dám nói thêm cái gì. Tạ Nhiễm cũng không biết người muốn đẩy mình vào chỗ chết là ai, anh vẫn luôn cho là Miêu Khải làm.

Ở trong kinh thành, ai cũng không biết lúc nào sẽ phạm tội, sau lại đối phương bị buộc tội, gia tộc cũng bị ép tội. Vợ Miêu Khải cầu tình hắn, xin hắn hỗ trợ.

Khi đó Miêu Khải hỏi cô, có phải cô giết Tạ Nhiễm hay không.

Vợ Miêu Khải cơ hồ ngốc, lập tức mới hiểu được, thì ra Miêu Khải cái gì cũng biết, chỉ là hắn vẫn không nói.

Gia tộc đối phương xuống dốc, Miêu gia không vươn tay cứu. Vợ Miêu Khải điên cuồng, khi tốt khi điên, lại một thân bệnh, trước khi qua đời còn nhắc đi nhắc lại, Miêu Khải là người vô cùng tàn nhẫn trên đời này.

Sự nghiệp của Miêu Khải xuôi gió xuôi nước, nhưng sau đó con trai chết non, con gái duy nhất cũng chết. Miêu Khải cũng biết, đây là báo ứng...

Ánh mắt Miêu Khải lãnh đạm, nhìn chăm chú vào Thành Ôn, nói: "Sau đó tôi nghe nói Tạ Nhiễm không chết, ông chủ Tưởng giúp đỡ."

Thành Ôn cảm thấy sau lưng lạnh run từng đợt. Miêu Khải đúng là quân nhân tàn ác, có thù tất báo, nhìn người khác khó khăn, tuyệt đối không vươn tay giúp.

Thành Ôn nghĩ, cho dù mình là một thương nhân, đã lĩnh giáo qua cả đời anh lừa tôi gạt, cũng không rèn luyện được bản tính như vậy.

Thành Ôn phun ra một hơi, cười nói: "Câu chuyện của Miêu đại soái... Thật sự là cảm động lòng người. Thành mỗ nghe xong rồi, Miêu đại soái khát không, uống thêm hai chén nước rồi hẵng đi."

Thành Ôn nói xong, chuẩn bị đứng dậy. Miêu Khải không ngăn cậu, khi Thành Ôn đẩy cửa phòng, chỉ nói: "Thành nhị gia, nếu cậu có thể nhìn thấy Tạ Nhiễm, chuyển lời cho em ấy giúp tôi... Tôi chưa từng muốn đẩy em ấy vào chỗ chết. Tôi tìm em ấy ba năm, nếu em ấy không giận, tôi nguyện ý tìm ba năm nữa."

Thành Ôn hít sâu một hơi, xoay đầu lại, cười nói: "Miêu đại soái, ngài thật sự là... Ba năm thêm ba năm mới là sáu năm, thành ý có thừa ha."

Cậu nói xong, thu ý cười, nói: "Tôi chỉ là dân chúng bình thường, không nên nói năng lỗ mãng với Miêu đại soái, nhưng có một câu, Thành mỗ thật sự rất muốn khuyên đại soái một tiếng... Ích kỷ, tuyệt tình, lãnh khốc, đây là cái anh gọi là lý trí. Lý trí của Miêu đại soái thật đúng là làm người từ chối thì bất kính."

Thành Ôn nói xong, bước ra khỏi phòng, mới vừa ra, thấy được Tưởng Mục Thăng ôm cánh tay đứng ở hành lang.

Thành Ôn sửng sốt, nói: "Sao anh lại ở đây thế?"

Tưởng Mục Thăng lại đây, vươn tay ôm bờ vai của cậu, vừa đi vừa cười nói: "Anh thật sự là bội phục Nhị gia rồi, đôi khi Nhị gia ôn hòa nho nhã, đôi khi lại ngoài ý muốn nói năng chua ngoa. Người nói chuyện với em là Miêu Khải, đó là đại soái đạp một cước mà cũng chấn động, trong tay của anh ta là báng súng, em còn dám nói liều."

Thành Ôn cười một tiếng, "Nếu Miêu đại soái không có lương tâm, em cũng sẽ không nói như vậy."

Tưởng Mục Thăng gật gật đầu. Miêu Khải tuy rằng tuyệt tình, tuy rằng lãnh khốc, tuy rằng ích kỷ, nhưng đây đều là tính tình luyện ra từ Miêu gia, cũng không thể đơn thuần là Miêu Khải. Dù sao không ai dạy hắn đối đãi người khác như thế nào, chỉ có người nói cho hắn biết cá lớn nuốt cá bé, hơn nữa lại còn là niên đại biến động như bây giờ.

Tuy rằng Miêu Khải có rất nhiều khuyết điểm, nhưng hắn làm người đoan chính, mấy năm nay khắp nơi quân lực hỗn chiến, nương hết thảy cơ hội vòng chiếm mở rộng lãnh thổ, chỉ có Miêu Khải là không. Hòa bình ngắn ngủi tạo không ít danh tiếng cho Miêu Khải, rất nhiều người không sống qua nổi chiến loạn, mang binh đến tìm nơi nương tựa Miêu Khải, khiến cho quân đội của Miêu Khải trở nên càng ngày càng mạnh.

Thành Ôn nói: "Ông chủ Tạ đi nhanh như vậy?"

Tưởng Mục Thăng cười nói: "Sao Nhị gia quan tâm ông chủ Tạ như vậy, đây không phải là để anh ăn giấm à?"

Thành Ôn nhíu mày, nói: "Lúc này còn nói giỡn."

"Anh biết em khí phách." Tưởng Mục Thăng cười nói: "Chẳng qua Tạ Nhiễm cũng không phải là thằng ngốc năm đó, anh ấy có tự chủ hơn bất cứ ai, bảy năm vẫn sống tốt lành, còn sợ ngày sau sao."

Thành Ôn không nói gì nữa, chỉ cảm thấy sau khi nghe xong chuyện của Tạ Nhiễm trong lòng chịu khổ sở. Miêu Khải nói đơn phương Miêu Khải chưa từng thấy sinh hoạt mấy năm nay của Tạ Nhiễm, cũng không thấy được năm đó Tạ Nhiễm bị ép chết thế nào. Nếu không phải có Tưởng Mục Thăng, có lẽ Tạ Nhiễm đã chết.

Thành Ôn vào nhà, chân trước mới vào cửa, sau lưng đã có người tới, nói là quản sự Miêu gia.

Thành Thư Chí nghe nói là người trong nhà Miêu đại soái, vội vàng tự mình đón vào. Thương nhân sợ nhất là tham gia quân ngũ, nếu gặp gỡ binh lính không nói lý, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, cho nên Thành lão gia rất sợ Miêu Khải.

Quản sự của Miêu Khải tiến vào, cười híp mắt, cúi đầu khom lưng, có vẻ phi thường cung kính, nói: "Thành lão gia, không biết Thành nhị gia ở nhà không."

"Việc này..."

Thành Thư Chí khó xử, nói: "Không biết ngài tìm con thứ hai của tôi có chuyện gì không? Có phải là nó đắc tội Miêu đại soái không?"

Phượng Nhạn Bình cùng Thành Hạo nghe nói người Miêu gia, đều đến xem náo nhiệt. Miêu Chính tuy rằng vẫn luôn không ra cửa, nhưng vẫn có chút tin tức, hơn nữa Nguyễn Dục rất nhiều tay chân, thường xuyên có thể nghe được tin tức, nghe nói Thành Ôn đánh Miêu Chính, lại còn đánh thảm.

Thành Hạo cố ý lôi kéo mẹ mình đến xem náo nhiệt. Trong mắt Miêu đại soái sao chứa nổi hạt cát, dù em mình làm không đúng, nhưng đó là người Miêu gia, Thành Ôn dám đánh Miêu Chính, đó là đánh mặt Miêu gia!

Phượng Nhạn Bình vừa vào đã cao giọng cười nói: "Nhất định là Thành Ôn không nên thân kia đắc tội Miêu đại soái! Thành Ôn chỉ có thế, ngài khuyên nhủ Miêu đại soái, đừng đau lòng con trai!"

Thành Hạo gật đầu nói, "Đúng vậy, ngài phải khuyên nhủ Miêu đại soái, Thành Ôn và Thành gia là hai chuyện khác nhau đấy."

Khi nói chuyện, Thành Ôn đã được Thành Thư Chí phái người gọi tới, cậu vừa vào chính đường, mọi người đều thấy được.

Phượng Nhạn Bình cùng Thành Hạo vẻ mặt xem náo nhiệt, ánh mắt nhìn Thành Ôn thấp kém chịu tội như thế nào.

Nào biết quản sự Miêu gia vừa nhìn thấy Thành Ôn, lập tức cúi đầu khom lưng đi qua, vội vàng cười nói: "Thành nhị gia, đột nhiên tới thật sự là xin lỗi, quấy rầy ngài nghỉ ngơi..."

Ông nói tới đây, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, đâu có giống đi xử tội?

Quản sự Miêu gia lấy một xấp giấy ra, mở ra đưa hai tay cho Thành Ôn, cười làm lành: "Thành nhị gia, đây là bảy vạn đồng bạc hôm kia đã đồng ý. Tiền giấy ngân hàng Tụ Lai, bởi vì Miêu đại soái hơi bận, nên trì hoãn. Sợ Thành Nhị gia chờ lâu, đây không phải là đích thân đem lại đây sao? Để ngài đợi lâu, thật sự là xin lỗi!"

Thành Ôn nghe, nhất thời nhớ ra. Ngày ấy treo Miêu Chính lên xà nhà, còn ép hắn làm chứng từ, ba ngày lấy bảy vạn đồng bạc. Kỳ thật Thành Ôn không coi trọng lắm, chỉ muốn giáo huấn Miêu Chính một phen, không nghĩ tới Miêu Khải thật sự đưa tới...