Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 17

Nhờ miệng quạ đen của Liễu Tịch, bốn người cuối cùng vẫn là không thể đuổi kịp đến thành trấn gần nhất. Mắt thấy trời đã tối, đi đường ban đêm rất không an toàn, bốn người quyết định lưu lại qua đêm ở khu rừng nhỏ.

Ân đế nhảy xuống ngựa, thấy Tử Ngọc cũng từ trên ngựa chuẩn nhảy xuống, sợ y sơ suất, vội vàng vươn tay đem y ôm xuống.

Bách Lý Hiên đi tới ôm quyền nói "Bệ hạ, đêm nay chúng ta chỉ có thể ngủ lại ở đây, mong Bệ hạ tạm thời chấp nhận một đêm."

Ân đế khoát tay nói "Không có gì, Trẫm còn chưa bao giờ qua đêm ngoài trời thế này, cảm giác thật mới mẻ, chỉ là đêm dài đăng đẳng, thân thể Tử Ngọc không tốt lắm, Trẫm sợ y sẽ chịu không nổi."

"Thần không có việc gì." Thượng Quan Tử Ngọc đi tới, bất đắc dĩ cười nói: "Bệ hạ, thần không có mảnh mai như vậy, không cần lo lắng cho thần."

"Được rồi." Ân đế gật đầu "Nếu chúng ta đã ra ngoài cung, cũng không cần xưng "Quân thần" làm gì, nếu bị người nghe thấy, sợ rằng lại rước một phen phiền phức."

"Dạ" ba người Thượng Quan Tử Ngọc cùng đồng ý.

Bốn người tìm một chỗ trống trải ngồi xuống, gom nhánh cây khô cùng lá cây chất thành đống ở giữa, châm một đống lửa, bốn người vui vẻ ngồi trò chuyện xung quanh.

Liễu Tịch từ trong xe ngựa mang ra mấy túi điểm tâm, mở ra phân chia cho mọi người. Liễu Tịch đột nhiên thở dài nói: "Hiện tại có một con gà nướng thì có bao nhiêu hạnh phúc a!"

Ba người còn lại lắc đầu cười cười. Thượng Quan Tử Ngọc nói: "Liễu công tử nhẫn nại một đêm đi, ngày mai đến trấn, cam đoan sẽ cho ngươi ăn đủ."

Bách Lý Hiên đột nhiên cầm lấy kiếm đặt ở một bên, đứng lên thản nhiên nói "Ta đi săn cho các ngươi chút đồ ăn đi." Nói xong liền cầm kiếm đi mất.

Mắt Liễu Tịch sáng lên, nhảy dựng theo "Bách Lý Hiên, ta và ngươi đi chung đi, ngươi đợi ta với a!" nói xong liền vận khinh công đuổi theo.

Hai người Ân đế nhịn không được cười cười cảm thán hai người họ quả thực là một cặp dở hơi!

Một trận gió thổi qua, rừng cây xào xạc rung động, Ân đế xoay người nhìn thấy quần áo trên người Tử Ngọc có chút đơn bạc, nhịn không được nhíu nhíu mày, đứng dậy đi đến xe ngựa cầm một kiện áo choàng ra cho y mặc vào.

"Có lạnh hay không?" Ân đế có chút lo lắng hỏi.

Thượng Quan Tử Ngọc lắc lắc đầu "Nơi này có đống lửa, sẽ không lạnh."

Ân đế dang hai tay ra đem y toàn bộ ôm vào trong ngực, Thượng Quan Tử Ngọc nghiêng đầu nhìn Ân đế, lại bị người nọ hôn một cái, còn ở bên tai y nhẹ giọng nói "Như vậy lại càng không lạnh."

Chỉ chốc lát sau, Bách Lý Hiên cùng Liễu Tịch trở lại, đem một con gà rừng cùng với một con thỏ hoang ném xuống bên cạnh đống lửa.

Thượng Quan Tử Ngọc thấy hai người đã trở về, liền tránh khỏi ôm ấp của Ân đế, xoay người ngồi trở về bên cạnh hắn. Ân đế biết Tử Ngọc nhà hắn nha mặt mỏng, ngượng ngùng thân mật như thế ở trước mặt người khác, cũng liền buông y ra, cũng thuận tiện giúp y sửa sang lại quần áo.

Liễu Tịch hưng phấn xoa xoa tay nói: "Quá tốt, rốt cuộc có thể ăn no nê rồi!" Nói xong, liền rút ra một thanh đoản đao từ trong giày, bắt đầu mài dao soàn soạt nướng thịt.

Bách Lý Hiên phụ trách nướng thịt, sau khi gà rừng và thỏ hoang đã được chuẩn bị sẵn sàng thì dùng gậy xuyên qua, đặt trên ngọn lửa bắt đầu nướng. Chỉ chốc lát sau, lớp da đã bị lửa đốt đến "tí tách" rơi vào đống lửa phía dưới.

Rất nhanh sau đó hương vị thịt nướng liền phiêu tán trong khu rừng nhỏ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến cả những người xung quanh. Ngay cả Ân đế đã ăn quen sơn hào hải vị cũng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Hắn đã sống qua hai kiếp, nhưng đây vẫn là lần đầu hắn có cảm giác thèm ăn đến vậy.

Bách Lý Hiên đem thịt nướng đến hương vị đặc biệt thơm ngon, bốn người ngồi quanh đống lửa vừa ăn vừa trò truyện, rất nhanh liền giải quyết xong hai khối thịt kia.

Liễu Tịch mở túi da uống liền mấy ngụm nước, sờ sờ bụng đã no căng: "Rốt cuộc được ăn no."

Bách Lý Hiên nhìn hắn một cái nói: "Không nghỉ tới nhìn ngươi nhỏ con như vậy ngược lại khẩu vị rất tốt a."

Liễu Tịch bất mãn "hừ hừ" hai tiếng nói "Bởi vì ta đang ở thời điểm phát triển cơ thể, sớm hay muộn có một ngày ta chắn chắn sẽ cao hơn ngươi, hừ!"

Bách Lý Hiên nhíu mày nói "Được a, ta chờ a."

Liễu Tịch trợn trắng mắt nhìn y, xoay người dựa vào một tảng đá ngủ.

Ban đêm, Bách Lý Hiên từ trên xe ngựa lấy xuống một tấm thảm trải lên một đống nhành cây khô đã trải sẵn, nói với Ân đế "Bệ hạ, hôm nay người cùng Tử Ngọc chịu khó một chút, ngủ ở nơi này đi, để ta gác đêm."

Bách Lý Hiên đem áo choàng của mình cởi ra, đắp lên người Liễu Tịch đang ngủ bên cạnh, sau đó dùng nhánh cây đem đống lửa đốt cháy lớn hơn, ôm kiếm khoanh chân ngồi ở một bên chợp mắt.

Ân đế ôm Tử Ngọc nằm trên tấm thảm nhung, dùng áo choàng đem y bao lại, ôm vào trong lòng mình, sợ y lại nhiễm phong hàn giống như lần trước.

"Tử Ngọc ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải gấp rút lên đường." Ân đế nhẹ giọng nói.

Thượng Quan Tử Ngọc gật gật đầu, nằm trong lòng Ân đế chậm rãi nhắm mắt lại.

Ngủ đến nửa đêm, trời lại đột nhiên đổ mưa, tí ta tí tách rơi xuyên qua khe hở giữa những tán cây rơi xuống đất, mang đến một trận mát mẻ.

Ân đế đánh thức Thượng Quan Tử Ngọc, Bách Lý Hiên một tay kéo Liễu Tịch từ trên mặt đất lên, bốn người nhanh chóng thu thập một chút liền tiến vào trong xe ngựa tránh mưa.

Không nghĩ tới hôm nay bọn họ lại xui xẻo như vậy, ngủ ngoài trời nơi hoang vu này không nói, cố tình trời lại mưa. Nhìn xem trận mưa này nhất thời nửa khắc cũng không dừng được, bốn người đành phải ngồi trong xe ngựa chờ đến hừng đông.

"Tử Ngọc, có mệt không? Dựa vào ta ngủ tiếp một lát đi." Ân đế nhìn Tử Ngọc có chút không có tinh thần, không khỏi cảm thấy đau lòng, vốn là muốn mang y ra ngoài giải sầu, không nghỉ tới khiến y ngủ cũng không an ổn.

Thượng Quan Tử Ngọc lắc lắc đầu, nhìn ra trong mắt Hoàng đế có chút đau lòng, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, an ủi hắn nói "Ta không mệt, ta thấy như vậy cũng rất có cảnh ý, ở trong hoàng cung rất hiếm khi có loại tính cảnh này."

Liễu Tịch ngáp một cái nói "Hoàng hậu không hổ là văn nhã chi nhân, như ta đây thì chẳng nhìn ra chút cảnh ý nào, chỉ cảm thấy khốn hoảng."

Thượng Quan Tử Ngọc bật cười "Liễu công tử thật là tính tình chi nhân(thẳng thắn, thật thà)!"

Đợi đến lúc tạnh mưa, sắc trời cũng đã sáng tỏ. Bốn người chỉnh đốn một phen liền giục ngựa lên đường, qua một đêm ép buộc mỗi người đều có chút mệt mỏi, hiện tại thầm nghĩ tìm một khách điếm, tắm nước ấm sau đó hảo hảo ngủ một giấc.

Lại đi hết nửa ngày, bốn người rốt cuộc thấy được một thành trấn, cửa thành người đến người đi nối liền không dứt, thoạt nhìn thập phần náo nhiệt.

Bốn người cưỡi ngựa cưỡi ngựa, đánh xe đánh xe, chậm rãi đi vào thành. Mấy người bọn họ đều là diện mạo xuất chúng, phong thái siêu phàm, một đường đi qua không biết có bao nhiêu người qua đường nhịn không được phải dừng lại nhìn xem vài lần.

Ân đế đứng ngay ngã tư đường đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, liền nhìn thấy cách đó không xa có một khách điếm liền nói với ba người phía sau "Phía trước có một khách điếm, không bằng chúng ta nghỉ lại chỗ đó một đêm đi."

Ba người không có dị nghị gì, lúc này đã gần đến buổi trưa, ai nấy đều đói bụng, vừa lúc vào dùng cơm.

Bốn người dừng trước cửa khách điếm, xuống ngựa đi vào trong. Tiểu nhị vừa thấy có khách nhân đến liền bước lên phía trước đón tiếp.

"Mấy vị công tử này, là đến nghỉ chân hay là ở trọ?"

Bách Lý Hiên tiến lên nói "Chúng ta vừa nghỉ chân cũng vừa ở trọ." Sau đó từ trong ngực lấy ra một khỏi bạc đưa cho tiểu nhị "Chúng ta muốn trọ lại đây một đêm, ngựa cùng xe ngựa của bọn ta đều ở bên ngoài, phiền toái ngươi dàn xếp một chút."

Tiểu nhị cầm bạc, cười híp mắt đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt "Được rồi, ta cam đoan sẽ dàn xếp tốt, mời các vị công tử lên trên lầu."

Vốn là bốn người muốn ba gian thượng phòng, Ân đế cùng với Tử Ngọc tự nhiên ở cùng một gian phòng, Bách Lý Hiên và Liễu Tịch thì mỗi người một gian. Kết quả, khách điếm này chỉ còn lại hai gian thượng phòng.

Mặt Bách Lý Hiên đỏ hồng, không chút thay đổi nói "Hay là chúng ta đổi một khách điếm khác có được không?"

Liễu Tịch liếc nhìn y, dở khóc dở cười nói "Ngươi cũng không phải đại cô nương, chẳng lẽ còn sợ tiểu gia ta chiếm tiện nghi ngươi?Vẫn là nói kì thật ngươi đối với ta vẫn có ý đồ không tốt đúng không?"

Bách Lý Hiên vội vàng xua tay, hốt hoảng nói "Không có!"

Liễu Tịch lấy bạc ra đưa cho tiểu nhị, nói "Chúng ta liền lấy hai gian thượng phòng này, ngươi đợi lát nữa mang cho chúng ta hai thùng nước ấm lên đi, chúng ta muốn tắm rửa trước."

Tiểu nhị cầm bạc, kích động đi xuống lầu.

Bốn người phân biệt đi vào hai gian phòng, tính toán sau khi tắm rửa xong sẽ xuống lầu dùng cơm trưa.

Ân đế ôm Tử Ngọc vào phòng, bên trong phòng coi như sạch sẽ chỉnh tề, so với ngày hôm qua ngủ ngoài trời hoang dã mà nói nói này xem như đã rất tốt.

"Bệ hạ có phải hay không không quen ở loại địa phương này?"Thượng Quan Tử Ngọc lo lắng Ân đế đã quen ở cung điện cao sang, cẩm y ngọc thực, sẽ không quen ở loại khách điếm này.

Ân đế không chút nào để ý cười cười "Tử Ngọc đã quên tối qua chúng ta ngay cả rừng cây hoang dã cũng đã ngủ qua, khách điếm tự nhiên cũng ở được."

Đang nói, hai đại tráng hán đã bê một thùng gỗ đầy nước ấm tiến vào đặt xuống đất liền lập tức lui ra ngoài.

"Tử Ngọc, chúng ta tắm rửa trước đã." Ân đế nhìn chằm chằm người trước mắt nói.

Thượng Quan Tử Ngọc mặt đỏ ửng, bất quá vẫn đi đến trước mặt Ân đế, thân thủ hướng đai lưng sờ, đầu cũng không dám ngẩn lên nói "Thần thay bệ hạ cởϊ áσ."

Ân đế ngẩn ra nhìn y, lập tức trong lòng một trận mừng như điên, Tử Ngọc thế nhưng lại chủ động muốn cởϊ qυầи áo cho hắn?

Ân đế kìm lòng không đậu liền cúi đầu hôn lên, một lúc lâu sau mới buông người ra, một phen kéo y bào trên đai lưng người ta, cười đầy mặt tà mị.

"Nếu Tử Ngọc hôm nay đã chủ động như vậy, vi phu cũng không thể lãng phí một phen tâm ý của ngươi, chúng ta cùng tắm đi."

Nói xong liền đem người ôm ngang lên, bước vào trong thùng tắm.

Thời điểm ngay trước khi đánh mất ý thức, Thượng Quan Tử Ngọc ở trong lòng không khỏi thở dài "Ta chỉ là nghĩ hầu hạ Bệ hạ tắm rửa mà thôi, cũng không phải nghĩ đến cái kia a."

Dưới lầu, Bách Lý Hiên cùng Liễu Tịch ngồi ở trước bàn chờ hai người Ân đế xuống dùng cơm, nhưng là trái chờ phải chờ, cũng không thấy hai người xuất hiện. Bách Lý Hiên có chút lo lắng liền nói với Liễu Tịch "Ta đi lên xem xem."

Liễu Tịch một phen kéo y lại, để y ngồi lại chổ, sẵn giọng "Ngươi cái người ngốc tử này, ngươi hiên tại đi lên chính là muốn chết, vẫn là ăn xong cơm của ngươi đi, không cần xen vào chuyện của bọn họ." Nói xong, liền tự gắp cho mình một cái chân gà đưa vào trong bát bắt đầu gặm cắn.

Bách Lý Hiên không rõ ý tứ của Liễu Tịch, bất quá vẫn là nghe lời hắn không đi lên lầu. Y ngồi ở chổ kia nôn nóng vạn phần, nhìn Liễu Tịch nhịn không được mắt trợn trắng, ai có thể nói cho y, y vì sao sẽ thích phải loại người ngốc tử này a, sinh hoạt tương lai thật sự là ưu thương a!