Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 27

Edit: Arisassan

Lý Hàn chỉ nhớ mình bị một chiếc xe tải tông vào, không ngờ gã phúc lớn mạng lớn, cư nhiên lại không bị gì. Nhưng một hồi sau, Lý Hàn mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm, gã đang nằm bên trong một đống cỏ khô, trên người mặc quần áo rách nát dơ bẩn, tóc tai bết lại với nhau, đây rõ ràng không phải là tóc của gã, tóc gã không dài như vậy.

Lý Hàn nhìn hoàn cảnh xung quanh cùng bản thân mình một chút, tại sao gã lại biến thành một tên ăn mày như thế này? Hơn nữa, hình như đây không phải là thân thể của gã, chẳng lẽ lại là trò đùa cá tháng tư nào?

Lý Hàn muốn đứng lên, nhưng do đầu choáng váng quá mà suýt nữa lại ngã sấp xuống, gã vội vàng dùng tay vịn vào vách tường. Lý Hàn men theo tường đi ra khỏi con hẻm nhỏ âm u bẩn loạn kia, bên ngoài là một vùng đất hoàn toàn khác, phồn hoa náo nhiệt, tiếng người huyên náo khắp nơi. Trong không khí cũng tràn ngập mùi thức ăn thơm phức.

Bụng Lý Hàn chợt vang lên ọc ọc.

Thấy người đi qua đi lại trên đường đều mặc trường sam đồ vải, trên mặt Lý Hàn liền lộ vẻ khiếp sợ, đây là thành phố điện ảnh nào đó hay là gã đã xuyên về cổ đại? Nếu thật sự xuyên về cổ đại thì tại sao không cho hắn xuyên vào người nào có thân phận tốt một chút đi chứ, xuyên vào ăn mày để làm gì?

Suy nghĩ một chút, ăn mày cũng tốt, không ai quen biết, cũng sẽ không hoài nghi về lai lịch của gã. Nếu gã là nhân vật chính, sau này gã chắc chắn sẽ có một cuộc sống vô cùng tốt đẹp.

Những nơi Lý Hàn bước qua, người đi đường đền liên tục tránh né, điều này khiến cho trong lòng Lý Hàn tức giận không thôi. Thật chứ, chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu chớ khinh thiếu niên nghèo* sao?

[*ý là không nên khinh thường những người trẻ tuổi nghèo khó, vì biết đâu sau này họ sẽ cá chép hoá rồng, trở nên thành đạt]

Lý Hàn vô cùng đói bụng, đúng lúc đó tiệm bánh bao kế bên cũng vừa hấp xong một lồng bánh bao, hơi nóng bốc lên hầm hập, mùi vị cực kỳ thơm.

Lý Hàn còn chưa tới gần, đã có khách nhân tới mua bánh bao phất phất tay đuổi gã. Lão bản tiệm bánh bao muốn nhân nhượng cho êm chuyện, liền đưa cho gã một cái bánh bao bị vỡ, muốn gã nhanh chóng rời đi.

Lý Hàn cảm thấy mình bị sỉ nhục, liền vung tay ném cái bánh bao kia đi, phun phì phì nói: “Xuỳ, dù bần cùng cũng không nhận của bố thí*.”

[*gốc là贫者不受嗟来之食, hình như là 1 câu thành ngữ nhưng mình search google không ra nên tạm dịch vậy Orz]

Điều khiến Lý Hàn cảm thấy kỳ quái nhất là trên đường phố không có một người phụ nữ nào, rốt cuộc đây là triều đại gì đây? Chẳng lẽ phong kiến đến mức phụ nữ đều không được lộ diện trên đường luôn sao?

**

Ninh Vũ dẫn Tống Ngôn Khê đi theo đoàn người phía trước: “Tống Ngôn Khê, lần cuối cùng ta với ngươi đi dạo là ở lễ bách hoa đó, ngươi muốn ăn gì không?”

“Ta không phải heo, tại sao ngươi cứ hỏi ta muốn ăn gì không vậy?” Tống Ngôn Khê thầm nói, rốt cuộc hình tượng của y trong lòng Ninh Vũ là gì nha, ngoài ăn ra vẫn là ăn.

“Vậy ngươi thích mấy đồ bày trên sạp hàng ven đường không?”

Tống Ngôn Khê ngờ vực nhìn Ninh Vũ: “Ngươi đang làm gì vậy?”

“Ngươi không nhận ra sao? Ta đang dỗ cho ngươi vui đó. Ngươi không dễ lấy lòng một chút nào, cái này cũng không thích, cái kia cũng không ưa.” Đâu giống như cha của hắn, hắn nói hai câu êm tai thôi là cha đã cười tít mắt rồi. Tống Ngôn Khê không dễ lừa thật sự. Nếu dỗ được người vui vẻ, buổi tối hắn cũng có thể đưa ra yêu cầu, đòi Tống Ngôn Khê xuất lực ra một chút, không biết tại sao mỗi lần làm Tống Ngôn Khê đều không nhúc nhích chút nào.

Tống Ngôn Khê vừa nghiêng đầu nói lời này với Ninh Vũ xong, quay đầu lại liền trông thấy ngay trước mặt hắn là một nam nhân không nhìn rõ mặt, biểu tình dữ tợn, cả người dơ bẩn lôi thôi.

Tống Ngôn Khê giật cả mình, người kia còng lưng, bước đi loạng chà loạng choạng, tựa như một tên thiểu năng không được bình thường.

Tống Ngôn Khê không hề chuẩn bị tinh thần mà nhìn qua, cho nên lập tức bị doạ sợ đến kinh hô thành tiếng, sau đó theo bản năng nhào vào trong lồng ngực của Ninh Vũ, ôm lấy eo Ninh Vũ. Phản ứng của Ninh Vũ cũng vô cùng nhanh, lúc Tống Ngôn Khê vừa kêu lên sợ hãi liền đưa tay ra tiếp được người, rồi đưa thân mình ra chắn trước mặt y.

Lý Hàn cũng bị kinh sợ, sau đó khi thấy nam nhân nương khí ẻo lả kia nhào vào trong lồng ngực của một nam nhân khác, nhất thời đầy mặt khinh bỉ xem thường. Đặc biệt là khi trông thấy thần sắc của nam nhân kia khi ngẩng đầu lên, điềm đạm đáng yêu, răng trắng môi hồng, mi thanh mục tú, da thịt trên mặt thoạt nhìn cũng vô cùng mịn màng.

Hừ, đồ bán mông dâm đãng, đường phố đông người như thế mà cũng dám phát dâm.

Khó trách y phục trên người, cây trâm trên đầu cùng ngọc bội bên hông đều là hàng tinh phẩm, bất quá là đồ đê tiện xoạc chân ra để cho người ta thao thôi, đúng là mất mặt nam nhân, tự nguyện hạ thấp mình như thế.

Tống Ngôn Khê không cẩn thận nhìn thấy đôi mắt của tên đần độn hư hư thực thực kia, nhất thời cảm thấy như bị sét đánh, loại ánh mắt này y không thể quen thuộc hơn được. Ninh Vũ kiếp trước luôn lấy ánh mắt xem thường, tràn đầy cảm giác ưu việt này để nhìn y.

Ký ức y cho rằng đã bị lãng quên bị đào lên, đột nhiên không kịp đề phòng mà bao phủ khắp toàn thân y, loại đau khổ này khiến cho y không nhịn được toàn thân run rẩy, cả hàm răng cũng run lập cập.

“Tống Ngôn Khê, đừng sợ, có ta ở đây, không sao, không sao rồi.” Ninh Vũ ôn nhu vỗ lưng an ủi Tống Ngôn Khê, động tác giống hệt như những gì kiếp trước hắn đã mong ước, được ôm Tống Ngôn Khê rồi an ủi y, chỉ khác là, bây giờ hắn có thể chân chân thực thực đứng trước mặt Tống Ngôn Khê để bảo vệ y.

“Còn không mau cút đi.” Động tác dưới tay Ninh Vũ rất ôn nhu, khuôn mặt hướng về người đã chặn đường mình lại vô cùng âm hiểm, cách Ninh Vũ không xa là một vài gia đinh, Ninh Vũ vừa ngẩng đầu lên ra dấu cho họ, bọn gia đinh liền nhanh chóng chạy đến xách người đi, chuẩn bị tìm một chỗ vắng vẻ để đánh một trận.

Tống Ngôn Khê vừa hồi thần lại, chợt cảm thấy hơi ngượng một chút: “Không liên quan tới hắn đâu, tại ta không cẩn thận tự doạ mình thôi, cứ thả hắn đi đi.”

Tuy Ninh Vũ vẫn không vui, nhưng lại không muốn làm Tống Ngôn Khê mất hứng, liền ra hiệu cho đám người hầu của mình: “Đem hắn ra chỗ khác, đừng để hắn trên đường làm chướng mắt người ta.”

“Chúng ta không đi dạo nữa, chúng ta về nhà đi, sau này nếu ngươi muốn đi chơi nữa thì chúng ta lại ra ngoài.”

Mấy người kia ném Lý Hàn vào trong một con hẻm nhỏ, có người trước khi đi còn quay lại đá gã một cước: “Vận may của ngươi hôm nay khá tốt đấy, may là thiếu chủ quân của chúng ta thiện lương hiền lành, nếu chọc tới quý nhân khác thì không biết ngươi sẽ bị gì đâu.”

“Được rồi, mau đi đi, thiếu gia cùng thiếu chủ quân đã quay về phủ rồi, chúng ta cũng phải nhanh về thôi.”

Lý Hàn nằm trên đất thở hổn hển hai ngụm to, rồi bắt đầu hùng hùng hổ hổ, loại nô tài mắt chó coi thường người khác cùng tên hoàn khố chỉ biết ăn chơi ỷ thế hiếp người kia không có gì tốt cả, sau này thế nào cũng thành pháo hôi cho xem, chỉ cần gã gặp thời rồi phất lên một cái, nhất định phải trả thù nỗi nhục hôm nay gấp trăm, gấp ngàn lần.

Còn tên ẻo lả lập dị kia, gã sẽ bắt y phải hầu hạ mười tám tên ăn mày cùng một lúc, bất quá là một món đồ chơi để người ta cưỡi mà thôi, còn dám giả vờ nhu nhược, giả bộ thanh cao.

**

Ninh Vũ vòng quanh Tống Ngôn Khê tới tới lui lui tận mấy vòng, Tống Ngôn Khê bị hắn vòng đến nhức cả đầu, liền tức giận nói: “Ngươi đang làm gì vậy? Không thể ngồi yên một chút sao.”

Ninh Vũ bị sắc mặt trắng bệch của Tống Ngôn Khê vừa nãy doạ sợ, tới bây giờ vẫn lo lắng cho y.

Tống Ngôn Khê vừa cúi đầu xuống liền trông thấy đôi giày trên chân Ninh Vũ, lập tức nhớ tới những ánh mắt mình nhận được ở hội ngắm hoa: “Mau cởi giày ra đi, sau này ngươi không được mang đôi này nữa.”

“Tại sao?”

“Không vì lý do nào cả.”

“Ta không muốn.” Ninh Vũ đầy mặt bướng bỉnh: “Đây chính là đôi giày ngươi tự tay làm, ta muốn mang nó hàng ngày luôn.”

Còn, còn mang hàng ngày nữa! Tống Ngôn Khê đầy đầu hắc tuyến: “Không được.”

“Không, ta muốn mang, ngươi đưa cho ta thì nó là của ta rồi, ta muốn mang như thế nào thì mang.”

Tống Ngôn Khê hết cách với Ninh Vũ, đành phải hữu khí vô lực nói: “Phải làm sao ngươi mới không mang đây?”

Ninh Vũ cũng vô cùng oan ức: “Ta thích mang những thứ ngươi làm mà, tại sao không cho ta mang chứ?”

“Ta làm cho ngươi cái khác được không? Chỉ cần ngươi đừng mang đôi giày này nữa.”

Ninh Vũ cò kè mặc cả: “Làm hai đôi đi.”

“Được.”

Ninh Vũ nhíu mày, sau đó lại tăng giá: “Tối nay ngươi phải ngồi trên đó, như cái tư thế kia trong sách vậy, hơn nữa ngươi cũng phải chủ động xuất lực một chút.”

Tống Ngôn Khê cắn răng: “Ngươi đúng là khốn kiếp mà.”

“Thế ngươi có đáp ứng hay không?”

Tống Ngôn Khê không còn cách nào khác: “Được.”

Ninh Vũ chiếm được tiện nghi rồi nhưng vẫn ra vẻ không tình nguyện, kỳ thật trong lòng đang vô cùng đắc ý: “Vậy ta đành miễn cưỡng đáp ứng ngươi vậy.”

Tống Ngôn Khê bị Ninh Vũ quấy rối, cho nên cũng không nhớ tới ánh mắt ngày hôm nay mình trông thấy nữa, trong đầu toàn là mấy yêu cầu kia của Ninh Vũ.

Tống Ngôn Khê càng nghĩ càng thấy không đúng, Ninh Vũ đều chiếm tiện nghi trong tất cả những yêu cầu trên, thế mà hắn vẫn tỏ vẻ không tình nguyện chút nào, làm như mình bị thiệt lắm ấy.

Đôi giày kia vốn do y làm, vì để lấy lại đôi giày do mình làm, y lại phải đáp ứng một loạt yêu cầu bất bình đẳng.

Ninh Vũ chẳng bị thiệt gì cả, oan ức cái lông ấy.

Ninh Vũ còn bổ sung thêm: “Tống Ngôn Khê này, ngươi không thể nói mà không giữ lời đó, đừng thấy ta cởi giày xong là trở mặt không biết gì nha. Người nói dối sẽ là chó con, đến tối phải sủa gâu gâu.”

“Ngươi mới là người phải sủa ấy.” Tự mình đến cầu thân đính hôn, cuối cùng lại không muốn cưới, đến tối Ninh Vũ mới là người phải sủa gâu gâu, chính hắn mới là một tên lừa gạt.

Trong lòng Tống Ngôn Khê vô cùng giận dữ, thế nhưng cũng không dám bày trò gì trên giày nữa, nếu không người mất mặt vẫn là y thôi.

Ninh Vũ xoa xoa mông Tống Ngôn Khê, miệng liên tục chỉ huy: “Tống Ngôn Khê, rốt cuộc ngươi có làm được hay không đây? Sắp trượt hết ra rồi kìa.”

“Tống Ngôn Khê, ngươi chuyển động nhanh lên, xoay xoay eo nhiều vào.”

“Tống Ngôn Khê, ngươi kẹp chặt quá, thả lỏng chút đi.”

Tống Ngôn Khê không nhịn được nữa: “Ngươi câm miệng ngay cho ta, nói thêm nữa thì ta không làm nữa đâu.”

Ninh Vũ ngậm miệng lại, đầy mặt lên án, dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía Tống Ngôn Khê, đợi đến khi Tống Ngôn Khê xong chuyện, lúc này mới nói hết những lời hắn đã nhẫn nhịn từ nãy tới giờ ra: “Lúc ta động động có bắt ngươi phải câm miệng bao giờ đâu, ngươi muốn kêu thế nào thì kêu. Kêu còn lớn hơn ta nữa, vậy mà lúc ngươi động thì lại không cho ta nói.”

Tống Ngôn Khê chưa kịp phát hoả, Ninh Vũ đã ôm chầm lấy Tống Ngôn Khê, sờ sờ bụng y: “Tống Ngôn Khê, ngươi nói thử xem trong này đã có tiểu bảo bảo chưa?”

Ninh Vũ hai mắt sáng lấp lánh, bên trong tràn đầy mong đợi cùng vui vẻ, khiến cho lửa giận trong lòng Tống Ngôn Khê lập tức tiêu biến đi, tay cũng không tự chủ đặt lên trên bụng, thì thầm nói: “Tiểu bảo bảo.”

“Yên tâm đi, ta đọc sách rồi, trong sách nói là làm thêm mấy lần nữa sẽ có tiểu bảo bảo, Tống Ngôn Khê, chúng ta làm thêm lần nữa đi.”

“Không, ta mệt rồi.”

Ninh Vũ lấy lòng hôn nhẹ lên mặt Tống Ngôn Khê: “Ngươi không cần động nữa đâu, cứ nằm yên là được, ta sẽ động.”

“Ngươi không rút ra à?”

Ninh Vũ phiền phiền nhiễu nhiễu nhất quyết không chịu ra: “Tống Ngôn Khê, hôm nay ngươi làm ta sợ muốn chết, ta tưởng ngươi bị rơi xuống nước đó. Nếu ngươi xảy ra vấn đề gì thì ta phải làm sao bây giờ đây. Cho nên, Tống Ngôn Khê, sau này ngươi có thể ngồi yên bên cạnh ta được không?”

“Không phải ngươi lo lắng cho Bạch Vô Trần à?”

“Tống Ngôn Khê ngốc nghếch này, con mắt nào của ngươi thấy ta lo lắng cho hắn đấy, một tên kỹ tử thanh lâu mà thôi, tại sao ta phải lo lắng cho hắn?”

“Vậy tại sao ngươi lại định nhảy xuống cứu người? Ngươi biết bơi không?”

“Sau này ta sẽ học. Tống Ngôn Khê, ta chắc chắn sẽ học thật nhiều, ngươi không được ghét bỏ ta đó.”

Tống Ngôn Khê khăng khăng muốn biết được đáp án: “Tại sao ngươi lại muốn nhảy xuống nước cứu người?”

“Ta nghe thấy người khác bảo là Tứ đại công tử rơi xuống nước, lại không tìm thấy ngươi, cho nên ta mới tưởng là ngươi bị rơi xuống nước, muốn nhảy xuống để cứu ngươi, ngươi là phu lang của ta, ta không cứu ngươi thì cứu ai chứ?”

Trên cánh tay của Ninh Vũ chợt truyền đến cảm giác ấm áp, Ninh Vũ rút thứ kia của mình ra, lật Tống Ngôn Khê đang đưa lưng về phía mình lại: “Tống Ngôn Khê, tại sao ngươi lại khóc thế? Ta rút ra rồi đây, ngươi đừng giận, sau này ta đều nghe lời ngươi hết có được không? Ngươi không cho để bên trong thì ta sẽ không để bên trong nữa.”

“Ninh Vũ ngươi chính là một tên lừa gạt, một tên đại khốn nạn.”

“Ừa ừa, ta là tên lừa gạt, là đại khốn nạn, ngươi nín khóc đi.”

Tống Ngôn Khê không mắng hắn thì cũng hung dữ với hắn, quả nhiên, tiểu ca nhi càng đẹp thì tính tình càng xấu mà.