Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 45

Edit: Arisassan

Đáng thương cho đại ca Hạ gia, vừa về tới phủ đã nghe quản gia báo rằng nhị thiếu gia dẫn một đám người khí thế hùng hổ đi trả thù, còn chưa bước qua cửa liền phải quay ngựa chạy tới Cao phủ, rốt cuộc Hạ Như Phong có hận thù gì với Cao phủ vậy?

Hạ Như Phong thấy đại ca của mình đã đến, trong lòng càng kiên quyết hơn, không sợ chút nào: “Cao Thịnh, ta đến hỏi cưới ngươi đó, ngươi không được đáp ứng người khác đâu, mau mau chuẩn bị một chút rồi chúng ta thành thân.”

Đại ca Hạ gia cảm thấy mặt mũi nhà mình đều bị vứt sạch hết, nhanh chóng nhỏ giọng cảnh cáo Hạ Như Phong: “Câm miệng, đừng nói nữa.” Nói chuyện ngông cuồng như vậy thì ai đồng ý chứ? Có thể cưới được phu lang mới là lạ.

“Tiểu tử vô lễ, mong mọi người đừng trách.”

Cao chủ quân bị tình huống thay đổi bất ngờ trước mặt doạ sợ, phải sững người ra một lúc.

Hạ Như Phong bên này thì cười nhe răng, vẫy vẫy tay với Cao Thịnh.

Gần đây Uyển thành vô cùng náo nhiệt, đầu tiên là tin tức nóng hổi về việc công tử Cao gia bị kẻ xấu bắt đi, tiếp theo là được nhị thiếu gia Hạ gia đến cầu thân một cách vô cùng kiêu ngạo. Hai người lập tức đứng đầu mọi chủ đề bát quái ở Uyển thành. Cả chuyện giữa Lý Hàn với Bạch Vô Trần cũng bị lu mờ đi.

Ngày hôm nay, Hạ Như Phong vô cùng vui vẻ mà tự mình đưa thiệp mời cho Ninh Vũ. Ninh Vũ tỉ mỉ nhìn một chút: “Ngươi thật sự sắp thành thân à? Với Cao Thịnh?”

“Đúng đó, Ninh Tiểu Vũ, lần trước không phải ngươi đã bảo ta nên tìm một người gan lớn hơn ta sao? Cao Thịnh vô cùng can đảm, cả con chuột lớn như vậy cũng không hề sợ, cũng không sợ bóng tối nữa, cái đêm mà ta chạy trốn cùng với y, đêm đen như thế mà ta lại không cảm thấy sợ chút nào. Chưa kể ta còn lỡ ôm y nữa, ơn cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp nha.”

Khoé miệng của Ninh Vũ giật giật vài cái: “Ngươi vui là được rồi. À mà, ta có một món quà tân hôn muốn tặng cho ngươi, đây là đồ quý ta cất kỹ lắm đó, nếu là người khác thì ta không tặng đâu.”

Vốn Hạ Như Phong còn có chút mong đợi, vừa thấy Ninh Vũ lấy ra một quyển sách phía sau giá sách thì mất cả hứng luôn: “Thứ quý giá ngươi luôn cất giấu là một quyển sách à? Ngươi làm ta thất vọng quá đó.”

Ninh Vũ thần thần bí bí nói: “Ngươi đọc xong chắc chắn sẽ phải cảm ơn ta. Ban đầu ta cũng giống như ngươi vậy, tưởng là mấy cái sách bình thường kia nên cũng không đọc, phụ thân đưa cho ta xong liền bị ta tuỳ tiện ném đi, muốn tìm cũng không được, làm phí của ta mất bao nhiêu buổi tối. Nể tình huynh đệ lâu năm giữa chúng ta nên ta mới nhịn đau mà tặng cho ngươi.”

Hạ Như Phong nửa tin nửa ngờ tiện tay giở một trang ra, lập tức bị trùng kích cực mạnh, mặt đỏ cả lên, lúc nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Cái này, cái này là gì?”

“Tốt lắm đúng không?” Ninh Vũ bày ra biểu tình hèn mọn, thành thục giở một trang ra, nhìn nhìn thân thể nhỏ bé của Hạ Như Phong một chút: “Cái này so với hình thể của ngươi à, lực tay không đủ, ngươi đừng nên dùng, vạn nhất ôm không được làm y té thì không tốt. Theo kinh nghiệm của ta, lão hán đẩy xe bò với Quan Âm toạ sen đều vô cùng thoải mái. Có điều độ khó của Quan Âm toạ sen hơi cao, da mặt của tiểu ca nhi rất mỏng, lúc nào cũng không chịu ngồi.”

Hạ Như Phong như đói như khát mà lắng nghe những kinh nghiệm Ninh Vũ truyền thụ cho mình, vô cùng nghiêm túc hiếu học, lúc Hạ Như Phong rời khỏi còn cố ý giấu sách vào trong áo, giữ kín bên người, mặt vẫn đang ửng đỏ, bước chân như bay rời đi Ninh phủ.

Tống Ngôn Khê cảm thấy hơi kỳ quái: “Hạ Như Phong không ở lại ăn cơm sao? Ta lỡ dặn nhà bếp làm thêm thức ăn rồi.”

“Không, hắn đang bận về nhà tập luyện.”

Tống Ngôn Khê nhìn hai ba lần cũng không tìm ra được manh mối, đành phải cảm thán trong lòng, quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Ninh Vũ thành thân xong thì thích đọc sách tập luyện, Hạ Như Phong cũng y như thế.

Ninh Vũ đã có tiểu hoàng thư do Tống Ngôn Khê tự tay vẽ, còn là bản chính nữa, cho nên hắn mới hào phóng tặng quyển sách hắn vẫn luôn cất giấu trước đây cho bạn thân.

Tống Ngôn Khê cũng biết được chuyện Hạ Như Phong sắp thành thân với Cao Thịnh, lập tức cảm thán thế sự khó lường, Hạ Như Phong xem nhiều tranh ảnh như vậy, kết quả chỉ bị bắt trói một đêm, liền trói về một đoạn nhân duyên, đúng là “đại nạn không chết tất có hậu phúc.”

Thời gian bất tri bất giác trôi qua vô cùng nhanh, Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê đến tham gia tiệc cưới của Hạ Như Phong, Tống Ngôn Khê ngắm nhìn khung cảnh vui mừng trước mắt, hoàn toàn quên mất cảm xúc buồn khổ vẫn luôn quanh quẩn trong lòng nhiều ngày qua.

“Tống Ngôn Khê, chẳng phải thời gian trôi qua nhanh thật sao? Ta cảm giác như chúng ta thành thân cũng chưa được lâu lắm, vậy mà hiện tại người cùng thế hệ với chúng ta đều liên tục thành thân hết cả rồi.”

“Ừm.”

Ninh Vũ nắm chặt tay Tống Ngôn Khê dưới bàn: “Cho nên đời người dù tốt hay xấu, vẫn trôi qua trong chớp mắt, chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình là được, không chú ý một chút là thời gian trôi qua ngay. Hai chúng ta vui vẻ sống cùng nhau đến hết đời là đủ rồi.”

Tống Ngôn Khê ngắm nhìn gò má của Ninh Vũ, không nói tiếp.

Chiều cao của Hạ Như Phong với Cao Thịnh xêm xêm nhau, Hạ Như Phong thoạt nhìn đúng là một tên hoàn khố yếu đuối, trông còn không mạnh mẽ bằng Cao Thịnh kiên cường.

Ninh Vũ nhìn theo thân ảnh của hai người mà cười trên sự đau khổ của người khác: “Nhìn Hạ Tiểu Phong là biết hắn không có phần thắng rồi, sau này nếu hắn chọc phải Cao Thịnh thì chắc chắn hắn sẽ chịu thiệt, hắn không đánh lại Cao Thịnh nổi đâu. Ta còn tưởng với cái dạng yếu nhớt chỉ biết bắt nạt kẻ yếu hơn mình kia của hắn thì sẽ đi tìm một tiểu phu lang nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu chứ, không ngờ hắn lại tìm một đại phu lang mạnh mẽ biết võ về.”

“Ngươi thích tiểu phu lang hay đại phu lang?”

“Ta thích Tống Ngôn Khê.”

Ninh Vũ thân là bạn tốt, liền cùng Hạ đại ca chặn rượu thay Hạ Như Phong, náo loạn hơn nửa ngày mới tiễn hết khách mời về nhà, Hạ Như Phong cũng coi như được vào động phòng một cách thuận lợi.

Trên đường trở về nhà, Ninh Vũ còn cười trộm với Tống Ngôn Khê: “Cao Thịnh thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ, tát một cái thôi là đủ để Hạ Như Phong ngã lăn quay ra rồi. Tiểu tử kia nhất định sẽ khóc một bên nước mũi một bên nước mắt. Đâu giống như ta, có thể mặt không biến sắc mà chịu đựng.”

Tống Ngôn Khê sắc mặt rầu rĩ nói: “Cao Thịnh sẽ không động thủ đánh Hạ Như Phong đâu.”

“Tại sao chứ? Phu lang của người khác đều động thủ hết mà.”

Không, chỉ có nhà ngươi thôi. Nhà khác thì đêm tân hôn chỉ động phòng, không động thủ.

Tống Ngôn Khê chột dạ nói: “Mau đi về đi, ngươi uống nhiều rượu như vậy, về rồi nhớ uống canh giải rượu đó.”

Hạ Như Phong được Ninh Vũ nhắc tới cũng không như những gì Ninh Vũ đã nghĩ, bị phu lang của mình đánh một trận. Hạ Như Phong cũng không một chữ cũng không biết như Ninh Vũ lúc đó, hắn tự xưng mình kinh nghiệm phong phú, cởi quần áo xong liền vội vã sờ tới sờ lui trên người Cao Thịnh.

Hạ Như Phong say khướt, cả thắt lưng cũng không sờ được, cuối cùng Cao Thịnh phải tự mình cởi đồ ra.

Hạ Như Phong vừa cọ cọ lung tung, vừa mơ mơ màng màng an ủi: “Cao Thịnh, ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi đau đâu.”

Đâm nửa ngày mới vào được, bản thân Cao Thịnh còn chưa kịp cảm thấy gì, Hạ Như Phong đã kêu “ngao” một tiếng: “Đau chết lão tử.” Động động chưa được bao nhiêu lần đã phóng ra, Hạ Như Phong đầy mặt thoả mãn nằm nhoài trên người Cao Thịnh, sờ sờ eo y: “Eo ngươi nhức lắm đúng không? Để ta xoa bóp cho ngươi.” Sau đó ngủ luôn.

Cao Thịnh biểu tình phức tạp nhìn người đang ngủ say trên người mình.

Ở bên này, Tống Ngôn Khê đỡ Ninh Vũ xuống xe ngựa đi trở về phòng, Ninh Vũ nằm co ro trên giường không hề nhúc nhích. Tống Ngôn Khê lấy khăn lau tay lau mặt cho Ninh Vũ, đút hắn uống canh giải rượu rồi cởi quần áo cho hắn.

Ninh Vũ nửa tỉnh nửa mê mà trợn tròn mắt, nhìn Tống Ngôn Khê đang bận bịu trên người mình, cười cười ngoan ngoãn, người ta cho uống gì thì uống, lúc cởi quần áo cũng vô cùng phối hợp mà giơ tay lên.

Tống Ngôn Khê nhớ Ninh Vũ đã từng nói sau khi hắn say rượu sẽ vô cùng ngoan ngoãn, không hề quậy phá chút nào.

Tống Ngôn Khê bưng nước ấm tới, cởi giày rửa chân cho Ninh Vũ. Ninh Vũ ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, cười vô cùng vui vẻ với Tống Ngôn Khê.

Tống Ngôn Khê lau khô chân cho Ninh Vũ xong, Ninh Vũ lập tức định đứng lên: “Tới lượt ta lau cho Tống Ngôn Khê rồi.”

Tống Ngôn Khê nhanh tay nhấc chân Ninh Vũ đặt lên giường: “Tiểu phúc bảo ngoan nào, nằm yên ở đây nhé.” Sau đó liền gọi hạ nhân bên ngoài vào bưng chậu nước đi xử lý.

Ninh Vũ ôm lấy Tống Ngôn Khê, rủ rỉ rù rì nói: “Ngôn Khê, xin lỗi, xin lỗi.”

“Không phải lỗi của ngươi, là do ta không tốt, hại ngươi không thể gặp được Tiểu Táo ở đời này.”

**

Thời gian không nhanh không chậm mà trôi qua, Tống Ngôn Khê tự an ủi mình trong lòng, nói không chừng y cũng sẽ có bảo bảo, cha cũng từng nói rằng, chuyện như thế không thể vội vàng được. Y làm thêm một chút việc thiện, tích chút phúc khí, bảo bảo có thể sẽ về với y.

Tống Ngôn Khê ngồi ngẩn người trên giường, nhìn đống gối mềm đặt bên cạnh, lấy vài cái nhét vào bên trong lớp áo rộng rãi, thấy phần bụng của mình nhô lên liền cười cười sờ sờ vài lần. Chợt nghe tiếng cửa mở liền cuống quýt kéo ra không cho Ninh Vũ xem.

Ninh Vũ nhìn Tống Ngôn Khê vẫn đang giữ nguyên vẻ mặt kinh hoảng: “Sao vậy?”

“Không có gì, ngươi đột nhiên vào phòng làm ta sợ hết cả hồn.”

“Sau này ta sẽ gõ cửa trước khi vào.”

“Không cần đâu.”

“Hạ Như Phong với Cao Thịnh mời chúng ta ra ngoài ăn cơm, ngươi thay quần áo rồi chúng ta đi liền. Sau khi hắn thành thân ta ít khi thấy hắn ra ngoài chơi lắm.”

Đây là lần đầu tiên Tống Ngôn Khê nhìn thấy Cao Thịnh, y không mềm mại như những tiểu ca nhi bình thường, mặt cũng không thanh tú mấy. Ánh mắt bình tĩnh sắc bén, ngũ quan đoan chính, góc cạnh rõ ràng, khó trách bị Hạ Như Phong lầm tưởng là nam tử.

Hạ Như Phong cầm thực đơn lên gọi liên tiếp vài món: “Ninh Tiểu Vũ, ngươi xem xem hai người các ngươi muốn ăn gì? Gọi thoải mái đi, hôm nay ta mời khách.”

“Ngươi cao hứng lắm à?”

“Đúng thế.”

Hạ Như Phong ríu ra ríu rít kể lại những gì hắn làm mấy ngày nay, Cao Thịnh dạy võ cho hắn, hắn cũng nghiêm túc học hành, khỏi nói có bao nhiêu đắc ý.

Cao Thịnh ngồi bên cạnh rót một chén nước trà, sờ sờ thành chén một chút, sau đó đặt vào trong tay Hạ Như Phong. Làm xong mọi chuyện, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy Tống Ngôn Khê đang nhìn mình, bèn nở một nụ cười hữu hảo, có lẽ do bình thường không hay cười nên nụ cười hiện tại có chút cứng nhắc.

Hạ Như Phong nói vô cùng hăng, bưng lên uống hết chỉ trong một hơi.

Tống Ngôn Khê cũng cười lại một cái, Ninh Vũ cứ lo rằng Hạ Như Phong sẽ bị đánh, nhưng Cao Thịnh như vậy thì sao có thể đánh Hạ Như Phong. Theo những hiểu biết ít ỏi của Tống Ngôn Khê về Hạ Như Phong thì Hạ Như Phong người này luôn có xu thế tránh hại tìm lợi, mặc dù đầu óc không thông minh không có tâm cơ, thế nhưng vẫn có trực giác bản năng của thú nhỏ.

Lúc ăn cơm, Hạ Như Phong chợt ngượng ngùng cười cười, tựa như một tiểu ca nhi đang xấu hổ: “Ninh Tiểu Vũ, ta muốn báo cho ngươi một tin tốt. Ta sắp làm phụ thân rồi.”

Ninh Vũ sững sờ, sau đó liền cười nói: “Chúc mừng, ngươi nhanh thật đấy. Mới thành thân chưa được ba tháng mà.”

“Ừa ừa, đại phu bắt mạch bảo là đã gần hai tháng.” Ánh mắt của Hạ Như Phong cật lực tỏ ý “nhờ có đồ ngươi tặng cả”.

“Vậy bữa cơm này để ta mời các ngươi.”

“Không không, đã bảo ta mời rồi mà, ngươi đừng cướp việc của ta chứ. Chừng nào ngươi có tiểu bảo bảo thì mời lại chúng ta cũng được. Sau này ta muốn cùng A Thịnh sinh thêm bốn năm hài tử, ta sẽ dẫn bọn chúng đi đá cầu, cưỡi ngựa, chơi đùa khắp nơi.”

Eo Hạ Như Phong đột nhiên nhói lên, Cao Thịnh ngồi bên cạnh quay đầu nhìn hắn: “Đồ ăn trong bát ngươi sắp nguội hết rồi kìa.”

“À.” Hạ Như Phong bưng bát lên chăm chú mà ăn, không nói thêm gì.

Ninh Vũ cười tủm tỉm ăn cơm, thường thường còn gắp cho Tống Ngôn Khê một đũa: “Ừ, chỉ mới mấy năm trước, chúng ta vẫn còn đi chơi với nhau, phía sau còn dẫn theo một đám đầu củ cải nữa, thời gian trôi qua nhanh thật. Mới đây thôi danh hiệu tiểu bá vương ở Uyển thành vẫn thuộc về nhóm chúng ta, đảo mắt một cái hài tử đều có hết rồi, đường phố cũng có thể yên ổn một thời gian, đợi cho thế hệ hoàn khố kế tiếp trưởng thành.”

“Ta thấy làm hoàn khố cũng tốt lắm ấy chứ, nhà ta có đại ca, xảy ra chuyện gì đã có đại ca lo hết, ta chỉ cần sống sung sướng là được. Hơn nữa A Thịnh còn cực kỳ lợi hại nữa, cái gì cũng biết làm. Ngươi nói rất đúng, người như ta nên cưới một phu lang vừa thông minh vừa tài giỏi như vậy.”

Cao Thịnh mẫn cảm chú ý lúc Như Phong nói hắn sắp làm phụ thân, Tống Ngôn Khê liền nhìn về phía bụng y bằng ánh mắt hâm mộ, sau đó khi Hạ Như Phong luyên thuyên nói có hài tử rồi sẽ dẫn đi làm cái này làm cái nọ, Tống Ngôn Khê càng ngày càng âm u buồn bã hơn, cho nên Cao Thịnh mới ngăn không cho Hạ Như Phong nói tiếp.

Đôi lời của tác giả: CP phụ càng ngọt, CP phúc bảo càng ngày càng đáng thương.