Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 57

Edit: Arisassan

Tống Ngôn Khê đột nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, sau đó nhỏ giọng kêu “phu quân”. Ninh Vũ vội vã đi nhanh đến bên người Tống Ngôn Khê, lo lắng kiểm tra từ trên xuống dưới: “Sao vậy?”

“Hồi nãy Tiểu Táo đá ta, nó đá ta một cái đó!”

Ninh Vũ nghe vậy cũng vô cùng vui vẻ, Tống Ngôn Khê cầm tay Ninh Vũ đặt vào vị trí vừa nãy: “Là chỗ này này.”

Nhưng Tiểu Táo thật lười, chỉ nhúc nhích một chút như vậy, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Tống Ngôn Khê thấy Ninh Vũ đầy mặt thất vọng, bèn an ủi: “Sau này còn có cơ hội mà, Tiểu Táo chắc chắn sẽ càng ngày càng động đậy nhiều hơn nữa.”

Bên cạnh Tống Ngôn Khê có đặt một đĩa ô mai, lúc mới nôn nghén y rất thích ăn món này, hơn nữa bụng của y cũng càng lúc càng lớn, nhiều bệnh trạng như thế tỏ rõ y đã có Tiểu Táo trong bụng, đến lúc đó cảm giác lo được lo mất trong lòng y mới dần dần vơi đi.

Nhưng, Tống Ngôn Khê vẫn khó chịu suốt nhiều ngày, lúc nào cũng đứng ngồi không yên, chỉ khi ngồi tựa vào người Ninh Vũ mới giảm bớt được một chút.

Ninh Vũ sẽ bọc cả người y lại, đồng thời đưa tay ôn nhu vuốt ve lưng và tay y, khiến cho y có cảm giác ấm áp an toàn.

May là hiện tại đã quen rồi, phản ứng cũng nhẹ hơn.

Ninh Vũ xoa eo cho Tống Ngôn Khê: “Eo có mỏi không?”

Tống Ngôn Khê lười biếng nói, tựa như một con mèo nhỏ: “Vẫn được.”

Vì để Tiểu Táo có thể thích đọc sách tập võ từ bé, Tống Ngôn Khê luôn ngồi yên bên cạnh Ninh Vũ, những lúc Ninh Vũ học thuộc bài cũng tiện thể đọc cho Tiểu Táo nghe luôn. Khi Ninh Vũ tập võ, Tống Ngôn Khê sẽ ngồi xem từ đằng xa, để Tiểu Táo cảm nhận được bầu không khí lúc phụ thân nó tập võ.

Tống Ngôn Khê ở ngay dưới mắt Ninh Vũ, cho nên Ninh Vũ càng dễ tập trung làm việc hơn, nếu Tống Ngôn Khê không ở trong phạm vi hắn quan sát được thì nỗi lo trong lòng hắn sẽ càng lớn dần hơn theo thời gian.

Ninh cha đôi khi cũng hay lo lắng, dân gian có câu xa hương gần thối, hai người ngày nào cũng dính với nhau như vậy thì có khi nào sẽ chán nhau luôn không. Thế nhưng hai người vẫn như keo như sơn, không có biểu hiện phiền chán gì cả.

Hiện tại đôi lúc Ninh Vũ cũng sẽ vẽ tranh, cơ mà không thể vẽ đẹp bằng Tống Ngôn Khê được. Tống Ngôn Khê bây giờ đang ngồi trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ, bàn nhỏ bên cạnh có bày rất nhiều điểm tâm, mặc một thân áo dài màu đỏ trông tràn đầy hỉ khí, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của y càng trắng như tuyết như sương. Áo đỏ tóc đen, khuôn mặt ẩn tình, vô cùng kiều mị.

Đợi đến khi Ninh Vũ dừng bút, Tống Ngôn Khê mới đỡ bụng đứng lên đến xem, vừa nhìn vào tranh liền không vui tí nào: “Ai thế này? Sao mà xấu thế!”

Tống Ngôn Khê lầm bầm liên tục, không muốn thừa nhận rằng người trong tranh là y, thế nhưng vừa nhìn biểu cảm trên mặt cùng phần bụng nhô lên là có thể đoán ngay ra là y rồi.

Ninh Vũ cũng cảm thấy mình vẽ chẳng giống tí nào, đang định mang đi tiêu hủy thì bị Tống Ngôn Khê can ngăn: “Ta muốn giữ cái này lại, sau này cho Tiểu Táo xem, cho nó biết năng khiếu vẽ tranh của phụ thân nó kém tới mức nào, để nó có động lực cố gắng phấn đấu.”

Động tác cuộn tranh cẩn thận của Tống Ngôn Khê lại không ăn nhập với lời y nói ra chút nào.

Tống Ngôn Khê xoắn xoắn một lọn tóc của Ninh Vũ: “Thị lang nhà đại ca cũng bình an sinh hài tử ra rồi.”

“Ừm.”

Tống Ngôn Khê cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Kỳ thật y biết rất rõ, nam nhân tam phu tứ thị là chuyện bình thường.

Hậu viện của phụ thân y cũng có vài người, cũng vào thanh lâu chơi, đây là chuyện không thể bình thường hơn được nữa. Cha y dù có rầu rĩ cỡ nào thì vẫn không cảm thấy có gì không đúng, gia đình y cũng có vài người thứ huynh thứ đệ, chỉ có Ngôn Hạo là đại ca đồng bào của y.

Lúc y còn là trẻ con, có nghe cha tán gẫu với vài vị chủ quân thân phận cao quý, mỗi khi nhắc đến cha của Ninh Vũ thì giọng điệu của họ luôn tỏ ra khinh thường và không chấp thuận. Nói cha Ninh Vũ ghen tỵ thái quá, đáng thương cho Ninh phủ, dòng dõi đơn bạc, chỉ có một người trưởng tử. Cưới một chủ quân như vậy, đúng là gia môn bất hạnh mà.

Năm đó, những ai bằng tuổi phụ thân Ninh Uyên đều có tận mấy hài tử, con cháu vòng kín quanh chân, Ninh Uyên cưới Ninh cha chính là lựa chọn sai lầm nhất đời mình.

Y cho rằng y cũng sẽ trở thành một vị chủ quân khoan dung rộng lượng, có thể quản lý hậu viện một cách bình đẳng, hài hòa sống chung với các thị lang, đối xử tử tế với thứ tử. Sau khi y thành thân, y sẽ không quan tâm đến việc Ninh Vũ có nạp thị lang hay không, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của y là được.

Nhưng sau khi yêu Ninh Vũ, y mới phát hiện suy nghĩ của mình trước đây buồn cười đến mức nào, y không hề muốn Ninh Vũ đi âu yếm người khác, cũng không muốn hắn sinh con với ai ngoài mình.

Nếu y một mình ngủ trên giường, tưởng tượng đến cảnh Ninh Vũ đang phiên vân phúc vũ cùng với người khác trong một gian phòng khác, ôm hôn người kia, trái tim y sẽ tựa như bị đặt lên lò nướng vậy.

Nếu Ninh Vũ dùng đôi môi đã từng hôn môi người khác để hôn y, dùng bàn tay đã từng sờ nắn thân thể của người khác để sờ y, đưa chỗ đã từng ra vào cơ thể người khác vào bên trong cơ thể của y, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy cực kỳ buồn nôn chán ghét rồi.

Yêu là chiếm hữu, sao có thể có chuyện cùng cộng hưởng tình yêu được?

“Đại ca rất yêu đại ca phu, vậy tại sao vẫn nạp những người khác vào phủ?”

“Đại ca nghĩ hắn đã làm đủ tốt, cho y địa vị chủ quân, dù là thứ tử cũng phải xưng y là cha, cung kính hiếu thuận.”

“Thế nhưng căn bản không phải là như vậy, hài tử không có quan hệ gì với mình thì sao có thể thật lòng cung kính hiếu thuận được chứ.” Chính y cũng không có bao nhiêu tình cảm với phụ thân, không hề muốn thân thiết với ông ấy, bởi vì khi thấy đứa trẻ khác cũng gọi là phụ thân, hưởng thụ tình thân phụ tử chung với mình, trong lòng Tống Ngôn Khê sẽ vô cùng khó chịu, cảm thấy đó là phụ thân của người khác chứ không phải của y.

“Đại ca muốn thăng chức thì cần rất nhiều mối quan hệ để chèo chống, thứ ràng buộc lợi ích vững chắc nhất đảm bảo nhất chính là quan hệ thông gia. Thị lang của hắn có vài người là thứ tử trong phủ nhà mình. Đôi khi, bản thân cố gắng tuy rất quan trọng, nhưng cũng không thể thiếu sự nâng đỡ của người khác.”

Trước đây tuy Ninh Vũ là một tên hoàn khố, nhưng dù sao cũng lớn lên trong cái giới này, vẫn biết rõ các quy tắc và đạo lý của nó.

Tống Ngôn Khê đáng thương nhìn Ninh Vũ: “Vậy ngươi có cần những thứ đó không?”

“Ngôn Khê ngốc, ngươi quên mất ta chỉ là một đại thiếu gia hoàn khố du thủ du thực à? Có mấy cái đó cũng vô dụng.”

Tống Ngôn Khê đột nhiên bắt đầu bắt bẻ mấy cái lặt vặt: “Thế hữu dụng thì ngươi cần à?”

Ninh Vũ hôn một cái lên mặt Tống Ngôn Khê, nếu không phải Tống Ngôn Khê đẹp mắt như vậy thì khi y bắt bẻ nhiều chuyện như thế, hắn cũng đã lười dỗ từ sớm rồi.

Được Ninh Vũ hôn một cái, Tống Ngôn Khê lập tức quên đi chuyện mình hỏi vừa nãy.

“Ngươi buồn ngủ chưa?”

Tống Ngôn Khê ngáp dài: “Ừa, ta muốn đi ngủ.”

Ninh Vũ ôm người đặt lên giường, kéo chăn đắp lên: “Ngủ đi, ta ngồi bên cạnh đọc sách.”

Buổi tối Tống Ngôn Khê không thể nào ngủ ngon được, thường phải thức dậy giữa chừng để đi tiểu, đôi khi chân còn bị chuột rút, cho nên ban ngày cũng hay buồn ngủ hơn bình thường.

Đại phu nói thai vị ổn định, Ninh Vũ cố ý hỏi thăm một chút, mới biết giai đoạn này đã có thể hành phòng, chưa kể cũng có lợi cho việc sinh sản sau này nữa.

Tống Ngôn Khê cũng rất muốn làm, nhưng Ninh Vũ cả quá trình đều vô cùng cẩn thận, mình không hưởng thụ được gì, tất cả đều tập trung vào việc hầu hạ Tống Ngôn Khê.

Toàn bộ quá trình đều quan tâm đến cảm nhận của Tống Ngôn Khê, đợi đến khi Tống Ngôn Khê thoải mái xong rồi thì y lại ngủ thiếp đi, hắn còn có thể làm sao được nữa? Chỉ có thể bất đắc dĩ rút ra tự mình giải quyết.

Sau này Tiểu Táo ra ngoài rồi, hắn nhất định phải bắt Tống Ngôn Khê bồi thường gấp bội.

**

Tống Ngôn Khê ôm một đứa bé trong lồng ngực, dung mạo nó y hệt như Ninh Vũ, Tống Ngôn Khê chợt cảm thấy nghi hoặc, Tiểu Táo đã lớn như vậy rồi sao, sao y không có cảm giác gì vậy.

Hỏi hạ nhân bên cạnh xem hiện giờ Ninh Vũ đang ở đâu? Đáp án lại là thiếu gia đang thành thân. Lúc này Tống Ngôn Khê mới phát hiện trong phủ từ trên xuống dưới tràn đầy sắc đỏ, xa xa còn có thanh âm cười nói náo nhiệt.

Tống Ngôn Khê vô cùng tức giận, sao Ninh Vũ có thể cưới người khác chứ? Người khác nói y không tin, y phải tự mình đi xem mới được.

Tống Ngôn Khê xông vào đại sảnh, Ninh Vũ một thân hỉ phục đỏ sẫm, đứng bên cạnh một tiểu ca nhi cũng mặc áo đỏ, cư nhiên là Hạ Tử Câm.

“Dừng lại! Ta không đồng ý, sao ngươi có thể cưới người khác được chứ?”

Ninh Vũ dùng ánh mắt sủng nịch bất đắc dĩ như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện nhìn về phía y: “Ngôn Khê, đừng nghịch, sau này ngươi và Tử Câm là huynh đệ rồi, các ngươi phải sống hòa thuận với nhau đó.”

Ngay sau đó Hạ Tử Câm cũng gọi y “Ngôn Khê ca ca.”

“Không phải như vậy, ngươi đã nói chỉ yêu một mình ta, chỉ ngủ với một mình ta mà.” Tống Ngôn Khê không quan tâm đến đứa bé trong ngực cùng các khách nhân trong đại sảnh, không hề xấu hổ mà nói ra những lời tư mật này.

“Ngôn Khê, ta yêu ngươi, nhưng ta cũng yêu Tử Câm, thay vì để cho cả ba đều đau khổ, sao chúng ta không lui một bước, để tất cả mọi người đều hạnh phúc không được sao? Đời người ngắn ngủi như vậy, không nên dằn vặt cùng so đo nhiều như thế.”

Tống Ngôn Khê vẫn không thể ngăn cản việc hôn nhân này được, Hạ Tử Câm ở Tây uyển, còn y ở Đông uyển.

Tống Ngôn Khê nhìn Ninh Vũ khanh khanh ta ta với Hạ Tử Câm, hỏi han ân cần lúc Hạ Tử Câm đang mang thai, nghe hài tử của Hạ Tử Câm gọi Ninh Vũ là phụ thân, cảm thấy vừa đau lòng vừa hoang đường.

“Ngươi không phải phu quân của ta, phu quân của ta sẽ không như vậy.”

Tống Ngôn Khê đưa con mình đến thư viện ở kinh thành, âm thầm để lại cho nó thật nhiều tài sản, cũng dặn dò tâm phúc chiếu cố. Sau đó y mua thuốc độc, bỏ vào thức ăn, lúc ăn chung với nhau, bọn họ đều bị trúng độc không thể động đậy. Tống Ngôn Khê thấy vẻ sợ hãi trong mắt họ mà trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Ai nói cả ba đều hạnh phúc cơ chứ? Ta rất rất không hạnh phúc, các ngươi phải không hạnh phúc giống như ta mới được.” Ninh Vũ và Hạ Tử Câm, cùng với hài tử của hai người họ, trơ mắt nhìn Tống Ngôn Khê gạt đổ giá nến, lửa từng chút từng chút một nhen lên bàn gỗ, khuôn mặt diễm lệ của Tống Ngôn Khê dưới ánh lửa trông vô cùng vặn vẹo: “Thiêu chết đám yêu quái các ngươi!”

**

Ninh Vũ nghe thấy thanh âm khóc nức nở của Tống Ngôn Khê, quay sang nhìn thì thấy mặt Tống Ngôn Khê chan đầy nước mắt: “Ngôn Khê, Ngôn Khê, tỉnh dậy đi.”

Ninh Vũ lau đi nước mắt trên mặt Tống Ngôn Khê rồi đỡ người lên: “Gặp ác mộng à?”

Tống Ngôn Khê mở mắt ra, vừa nhìn thấy Ninh Vũ liền tức giận cắn vào cổ Ninh Vũ, sau khi tỉnh táo lại thì đau lòng vô cùng, nằm tựa lên người Ninh Vũ mà nhẹ nhàng liếm liếm: “Ngươi bị ngốc à, sao không né ra chứ?”

Ninh Vũ không hề quan tâm tới chút đau đớn kia, Tống Ngôn Khê mới tỉnh ngủ, cả người mềm nhũn, không có bao nhiêu khí lực: “Mơ thấy cái gì mà khóc thương tâm đến thế vậy?”

Vừa nhắc tới mơ, Tống Ngôn Khê cũng có chút nghiến răng nghiến lợi: “Ta mơ thấy ngươi cưới Hạ Tử Câm.”

“Cũng vì vậy mà khóc à?”

“Còn mơ thấy ngươi sinh hài tử với y nữa, ngươi xấu lắm, còn bảo y gọi ta là ca ca, muốn chúng ta sống chung với nhau hòa thuận.”

“Cho nên ngươi bị bắt nạt mà khóc?”

“Không phải đâu, ta mới không bị bắt nạt, sau đó ta hạ độc bọn họ, để bọn họ không thể động đậy được, phải trơ mắt nhìn ta đốt nhà, một người cũng không thể thoát được.”

Ninh Vũ thầm run rẩy trong lòng một chút, tiểu ca nhi lúc ác lên đúng là dữ dội mà, ngoài miệng thì dỗ dành nói: “Ngôn Khê thật ngoan, có tiến bộ. Trước đây bị bắt nạt chỉ có thể đốt bản thân mình, hiện tại cũng biết đốt cả người khác, rất tốt.”