Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 63

Edit: Arisassan

“Ngài mang mấy lễ vật này về đi, thân thể của ta đã không có gì đáng lo rồi. Hôm nay ta đột nhiên động thai khí, dọa sợ Tử Câm, sau khi về nhà ngài nhớ phải an ủi y đó.”

Tống Ngôn Khê càng tỏ ra thấu hiểu, Hạ chủ quân càng xấu hổ thêm: “Mấy dược liệu này ngươi cứ giữ lại đi, sau khi sinh hài tử rồi có thể dùng chúng để bồi bổ, củ nhân sâm này cũng lâu năm lắm, dược hiệu không tồi đâu.”

Hạ chủ quân vô cùng nhiệt tình, một bộ không cho người khác từ chối, Tống Ngôn Khê không thể từ chối cho nên đành nhận.

Hạ chủ quân nói lời xin lỗi với Ninh cha một phen, sau đó chuyện này mới coi như đã hòa giải xong, không ảnh hưởng gì đến giao tình giữa hai phủ. Đồng thời Hạ chủ quân cũng không nhắc đến chuyện cho Hạ Tử Câm gả vào Ninh phủ nữa, dù Ninh phủ hào phóng không so đo chuyện này, nhưng bọn họ cũng không mặt dày đến mức đòi hỏi chuyện như thế.

Chưa gả vào đã khiến cho thiếu chủ quân Ninh phủ suýt mất đi hài tử, nếu thật sự gả vào rồi thì chẳng những Ninh phủ có mâu thuẫn, mà cả Tống phủ cũng sẽ không để yên.

Hạ chủ quân lâu lắm rồi mới phải cúi người xin lỗi, ăn nói khép nép như thế này, hiện tại sau khi nhìn thấy cách nói chuyện và xử sự của Tống Ngôn Khê, thật sự cảm thấy Hạ Tử Câm kém y quá xa, lập tức quyết tâm muốn dạy dỗ Hạ Tử Câm lại.

Hạ chủ quân trở về Hạ phủ, thấy Hạ Tử Câm vẫn không ngừng ầm ĩ thì xoa xoa thái dương đau nhức của mình, không nhịn được nói: “Ngươi đang nháo cái gì nữa đây? Vẫn chưa nháo đủ à?”

Hạ Tử Câm đột nhiên nhớ lại những câu chỉ trích mà Tống Ngôn Khê nói với mình kia, rằng hành động của y khiến cho tất cả mọi người đều phiền chán, liền đỏ mắt nói: “Tống Ngôn Khê cố ý, y cố ý vu oan cho ta.”

Hạ chủ quân vô cùng thất vọng: “Tống Ngôn Khê từ đầu tới cuối không hề trách tội ngươi cái gì cả, vu oan cho ngươi chỗ nào?”

Hạ Tử Câm nghẹn lời, đến tận bây giờ y cũng không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Dường như ngay sau khi Tống Ngôn Khê cười nói muốn cho y mở mang kiến thức, tất cả mọi chuyện đều vượt ngoài tầm với của y, y cứ bị cuốn đi liên tục.

“Y vốn là giả bộ bệnh mà, cố ý la lên thông báo cho hạ nhân. Y còn nói muốn cho ta mở mang kiến thức về hậu viện, còn mắng ta nữa. Ta muốn đi vạch trần bộ mặt thật ghê tởm của y.”

“Chát” một tiếng, lời lên án của Hạ Tử Câm lập tức im bặt.

“Ngươi xem lại bộ dáng hiện tại của ngươi đi, đúng là không biết hối cải. Chúng ta thật sự đã chiều chuộng ngươi quá rồi, ngoan ngoãn mà ở yên trong sân, không có sự cho phép của ta thì không được ra ngoài.”

Hạ Tử Câm giơ hai tay che mặt chưa kịp hoàn hồn, không ngờ cuối cùng mình lại là người chịu đòn, sau đó y bị áp về sân viện của y, không thể thoát ra được, không còn bộ dáng nói gió là gió nói mưa là mưa như lúc trước nữa.

Hạ chủ quân vô cùng tức giận, quyết định không cho Hạ Tử Câm chọn lựa nữa, sau khi xem được thấy nhà nào tốt thì sẽ đồng ý lời cầu hôn của bọn họ, rồi thương lượng ngày thành thân. Y đáng lẽ không nên cho Hạ Tử Câm quyền lựa chọn, chẳng phải nhà ai cũng đều cha mẹ chi mệnh, môi chước chi ngôn hết đấy sao.

**

Bên trong Ninh phủ, Ninh Vũ đang ngạc nhiên mà nhìn Tống Ngôn Khê.

“Sao vậy?”

“Ngôn Khê, ngươi giỏi quá! Dễ như ăn bánh mà giải quyết được một vấn đề phức tạp, còn bắt bọn họ phải chủ động nhận lỗi, không dám xuất hiện trước mặt chúng ta nữa cơ.”

Tống Ngôn Khê hơi hơi đắc ý: “Đương nhiên, Hạ Tử Câm thế mà không đỡ nổi một đòn, đấy là ta còn chưa lập kế hoạch đàng hoàng đâu đó, lâm thời tự biên tự diễn thôi.”

Ninh Vũ nhìn Tống Ngôn Khê đầy mặt đắc ý, cảm thấy y đáng yêu vô cùng, ôm người hôn lên mặt một cái rồi sờ sờ bụng y: “Cơ mà hôm nay ngươi dọa ta sợ thật đấy, may là chỉ sợ bóng sợ gió thôi.”

“Xin lỗi, lần sau ta sẽ không làm vậy nữa.”

“Không, so với việc nghe tin ngươi bị thương, ta mong sẽ giống như hôm nay hơn, là ngươi giả vờ.”

Trong lòng Tống Ngôn Khê cũng hơi hổ thẹn: “Lần sau ta nhất định sẽ nói trước cho ngươi biết.”

“Không có lần sau, lần này là do ta bất cẩn, mới để y xuất hiện trước mặt ngươi.” Mấy chuyện linh ta linh tinh này vốn nên do hắn chủ động xử lý, tuy cảm giác được Ngôn Khê bảo vệ cũng rất tốt, thế nhưng làm phu quân của Ngôn Khê, đáng lẽ hắn không nên để những chuyện này làm y phiền lòng.

“Phu quân, ngươi biết chuyện bên Lý Hàn chưa?”

“Sao vậy?” Tâm tư của Ninh Vũ đều đặt trên người Tống Ngôn Khê cùng Tiểu Táo, lúc rảnh rỗi thì sẽ đọc sách, đã rất lâu rồi chưa nghe được tin liên quan đến Lý Hàn.

“Bạch Vô Trần sảy thai, nghe đồn là Viên Trí Chi đi đến sân viện của Bạch Vô Trần, đẩy y một chút nên mới làm y sảy thai.”

“Nghe như việc Viên Trí Chi sẽ làm ấy.”

“Ngươi bị lừa rồi.” Tống Ngôn Khê ra vẻ thần bí nói với Ninh Vũ: “Không phải do Viên Trí Chi đẩy.”

Ninh Vũ suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ sự thật bên trong: “Bạch Vô Trần cố ý đúng không?”

“Ừ, Lý Hàn luôn luôn ở bên sân viện của Bạch Vô Trần, cả lúc con của Viên Trí Chi bị bệnh cũng không về thăm. Viên Trí Chi tức quá nên mới đến sân viện của Bạch Vô Trần. Bạch Vô Trần cố ý làm vậy.”

Ninh Vũ ngạc nhiên nói: “Bạch Vô Trần cũng ác thật, lấy tính mạng của con mình ra để hãm hại Viên Trí Chi.”

Tống Ngôn Khê bĩu môi: “Cho nên Lý Hàn mới vô cùng thương tiếc cho y, chán ghét Viên Trí Chi, nếu không nể mặt Viên phủ thì gã đã nâng Bạch Vô Trần lên làm chủ quân rồi. Thấy bọn họ càng xui xẻo, ta càng cao hứng, nhất là Viên Trí Chi, cái này gọi là ác nhân tất có ác nhân trị.”

Đời trước Tống Ngôn Khê phải chịu khổ, cũng không căm hận Viên Trí Chi đến như vậy, thế nhưng vừa nghe hắn kể mình bị Viên Trí Chi quật ngã, Ngôn Khê liền cực kỳ căm hận Viên Trí Chi. Ngôn Khê đang cảm thấy bất công thay cho hắn.

“Phu quân, có phải ngươi cảm thấy ta rất xấu xa không? Còn có chuyện tính kế Hạ Tử Câm hôm nay nữa.”

“Ngôn Khê là thiên sứ thiện lương nhất khả ái nhất, không ai có thể sánh bằng.”

Tống Ngôn Khê mỉm cười: “Lừa người, lúc thì nói ta là tiểu yêu tinh, lúc thì bảo ta là tiểu thiên sứ.”

“Trên giường là tiểu yêu tinh ấm giường, còn bình thường là tiểu thiên sứ ấm lòng.”

Tống Ngôn Khê được dỗ đến mặt mày tươi tắn cả lên, hai mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết.

Nhắc tới chuyện của Lý Hàn, Tống Ngôn Khê bèn thở dài nói: “Giờ ta đã nhận ra được một điều, giả bộ đáng thương vô cùng hữu dụng đối với người thương yêu mình. Ngươi nhìn Viên Trí Chi đi, trái tim của Lý Hàn không đặt trên người hắn, dù cho con hắn có bị bệnh cũng không thể giành lại được tình yêu của Lý Hàn. Bạch Vô Trần không giống như vậy, vừa mới tỏ ra đáng thương mà nói hai câu, Lý Hàn đã cảm thấy thương xót cho y rồi.”

Tống Ngôn Khê nhìn về phía Ninh Vũ đang bóc hạch đào cho y, cười tươi nói: “Cũng rất hữu dụng với ngươi.”

Ninh Vũ đút cho Tống Ngôn Khê ăn: “Ngươi không giả vờ đáng thương cũng đã rất hữu dụng rồi.”

“Đương nhiên.” Tống Ngôn Khê kiêu ngạo nói: “Đây chính là đặc trưng của tiểu yêu tinh mà. Tiểu yêu tinh nhất định phải thịnh sủng không suy.”

“Tiểu yêu tinh thịnh sủng không suy này, đến giờ ra ngoài tắm nắng rồi.” Nằm yên một chỗ mãi rất bất lợi cho việc sinh sản, cho nên mỗi ngày Ninh Vũ đều dẫn Tống Ngôn Khê ra ngoài đi dạo vài vòng.

Cuộc sống cứ không mặn không nhạt mà trôi qua, ngày sinh dự tính của Tống Ngôn Khê cũng càng ngày càng gần, nghe Hạ Như Phong nói thì Hạ Tử Câm đã định thân rồi, đang thương lượng việc thành thân. Đối tượng là con thứ của quan thượng cấp của Hạ tri châu, nghe đâu Hạ Tử Câm làm ầm ĩ tận mấy ngày, thế nhưng lần này Hạ phủ đã quyết tâm, không cho Hạ Tử Câm tùy ý nữa.

Bọn họ một lòng suy nghĩ cho Hạ Tử Câm, một ngàn người mới chọn ra được một người, Hạ Tử Câm lại chỉ trích bọn họ bán con, vì đường làm quan của phụ thân mà bán y cho thượng cấp.

Hạ chủ quân và Hạ phụ vừa đau lòng vừa mệt mỏi, bọn họ vì Hạ Tử Câm mà lo nghĩ nát cả tâm, vì y mà xử lý hết tất cả mọi tai họa y gây ra, vì hạnh phúc sau này của y mà tuyển chọn tỉ mỉ, từ gia thế, nhân phẩm đến địa vị mới chọn ra được một người thích hợp nhất, cuối cùng lại nhận được những lời như thế, chẳng khác nào đâm thẳng vào tim họ vậy.

Đặc biệt là Hạ chủ quân, lặng lẽ rơi lệ mấy đêm liền, vừa uất ức vừa đau khổ, chỉ muốn buông tay không quản nữa, thế nhưng dù nói gì đi chăng nữa thì đó cũng là con mình, không thể mặc kệ được, xử lý xong chuyện của Hạ Tử Câm thì ngã bệnh.

Vào một ngày bình thường nọ, Tống Ngôn Khê vô cùng bình tĩnh mà nói: “Phu quân, hình như ta sắp sinh rồi.”

Ninh Vũ trợn mắt, chợt không biết phải làm gì, sau đó mới nhanh chóng phản ứng lại, quay sang dặn dò tiểu thị, mấy chuyện này đã được chuẩn bị sẵn từ trước rồi, cho nên hạ nhân người thì theo huấn luyện chạy đi tìm đại phu cùng ông đỡ, người thì đi nấu nước nóng, người thì đi chuẩn bị nhân sâm.

Ninh Vũ ôm Tống Ngôn Khê về giường, hai tay run lẩy bẩy. Giường đã được dọn dẹp xong, Tống Ngôn Khê cười với Ninh Vũ: “Phu quân, đừng sợ, lát nữa ngươi có thể trông thấy Tiểu Táo rồi. Ta không đau chút nào cả.”

Bình thường chỉ cần không thoải mái một chút là đã làm nũng rồi, bây giờ nửa người dưới đau như bị xé toạch cả ra, ở trên lại nhẹ như mây gió mà cười nói mình không đau, không màng tới việc mồ hôi lạnh trên trán đang không ngừng đổ ra ngoài.

Ninh cha nhận được tin cũng nhanh chóng chạy tới, sau đó Ninh Vũ bị đuổi ra ngoài.

Ninh Vũ đứng yên bên ngoài không hề nhúc nhích, từ lúc Tống Ngôn Khê nói y sắp sinh cho đến hiện giờ, đầu óc hắn đều trống rỗng, ôm Ngôn Khê đến trên giường rồi động viên y đều là hành động theo bản năng.

Ngay cả hắn bị ai đuổi ra cũng không biết, đứng yên không hề di chuyển, chăm chú nhìn về phía giường trong phòng.

Ninh Vũ cả người bất động, sắc mặt trầm ổn đứng trước cửa, nếu Hạ Như Phong ở đây thì chắc chắn đã khâm phục khả năng giữ bình tĩnh của Ninh Vũ rồi, không giống hắn, khóc nước mắt nước mũi tèm lem. Thế nhưng trên thực tế, đầu óc của Ninh Vũ cũng không thể suy nghĩ nữa, sợ là hiện tại người khác hỏi hắn tên hắn là gì hắn cũng không trả lời được.

Xung quanh rõ ràng đang vô cùng ồn ào, nhưng hai tai Ninh Vũ chẳng thể nghe lọt được thanh âm nào, cảm thấy như qua một quãng thời gian thật dài, lại như chỉ trong chốc lát, đến lúc nghe thấy tiếng khóc nỉ non của em bé mới sinh thì Ninh Vũ mới chuyển động tròng mắt đang dại ra của mình được.

Mỗi tội do đứng lâu quá, cho nên nhất thời không thể di chuyển được. Cha đứng trước cửa gọi hắn, bảo hắn mau vào.

Ninh Vũ cố gắng nhấc từng bước vào phòng, quỳ gối xuống nằm nhoài trước mặt Tống Ngôn Khê, sắc mặt của Tống Ngôn Khê tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có, tóc mái đều bị mồ hôi thấm ướt đẫm.

“Ngôn Khê mệt nên ngủ rồi, để y nghỉ ngơi một chút đi. Mau đến nhìn Tiểu Táo này.”

Ninh cha ôm Tiểu Táo đến trước mặt Ninh Vũ, một cục nhỏ đỏ hỏn nằm rúc trong tã lót, Ninh Vũ vừa nhìn một cái liền cả kinh: “Sao lại xấu như vậy chứ? Đây là Tiểu Táo ư?” Nhăn như Lão Táo vậy.