Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 70

Edit: Arisassan

Sau khi Hạ chủ quân nói cho Hạ tri châu biết chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, hai người vô cùng căm giận việc Lý Hàn suýt chút nữa đã phá hủy nửa đời còn lại của Hạ Tử Câm. Hạ tri châu lập tức bảo các quan chức dưới trướng mình thường xuyên đến cửa tiệm của Lý Hàn để kiểm tra, moi móc ra mấy chỗ không hợp pháp rồi bắt phải chỉnh sửa lại. Khoảng vài ngày lại đến một lần, khiến cho sinh ý của cửa tiệm bị tổn hại nặng nề.

Hơn nữa bách tính vốn mang tâm thái kính nể đối với người làm quan, không ai muốn chọc vào họ cả, thấy cửa tiệm hay có quan tới thì cũng kính sợ mà tránh ra thật xa.

Hạ chủ quân không muốn nói chuyện với Hạ Tử Câm, nên đã bảo chủ quân của trưởng tử nhà mình đi giải thích cho y biết cái hại của việc xảy ra ngày hôm đó.

Trong lúc rảnh rỗi, Hạ chủ quân chợt nhận ra từ trước đến giờ mình toàn bận bịu lo lắng cho tiền đồ của trưởng tử, lo suy xét cái lợi và cái hại của các mối thông gia, tuyển chọn chủ quân và thị lang có thể mang lại lợi ích lớn nhất cho hắn. Gần đây lại bận thêm chuyện của Hạ Tử Câm, hài tử hay gây sự lúc nào cũng khiến cho song thân phải nhọc lòng, chiếm hết sự chú ý của y.

Cứ bận như thế lại quên mất Hạ Như Phong, so với Hạ Tử Câm suốt ngày ầm ĩ gây chuyện, Hạ chủ quân vô cùng hài lòng với sự ngoan ngoãn của Hạ Như Phong, không hề chuốc phiền phức về nhà.

Lúc trước khi Hạ Như Phong cưới Cao Thịnh, Hạ chủ quân thật sự không tán thành chút nào. Cao Thịnh không có bối cảnh, tuy là trưởng tử, nhưng cha ruột đã qua đời, bản thân lại không được thương yêu, lớn lên ở nơi thôn dã, nếu không phải Hạ Như Phong làm lớn chuyện ngay trước cửa Cao phủ như thế, cuối cùng không thể không làm như vậy, Hạ chủ quân dù thế nào cũng không đồng ý hôn sự này.

Y cũng rất chướng mắt với diện mạo của Cao Thịnh, xấu đến mức mất hết cả thể diện, còn vô cùng thô bỉ, không hề xứng với Hạ Như Phong, cơ mà hai người đã có hài tử luôn rồi, y cũng không tiện nói gì thêm. Chỉ đành phải nghĩ cách bồi thường cho Hạ Như Phong ở những phương diện khác, giúp hắn chọn một vài thị lang xinh đẹp ngoan ngoãn để hầu hạ.

Hạ Như Phong vừa bước vào Ninh phủ đã trông thấy hai người đang trộn sau khi đã nấu gạo xong, bên cạnh có bày mấy cái bình, trên tay hai người dính đầy gạo, vừa trộn vừa bỏ vào bình. Kế bên còn có một rổ đầy cánh sen đã được rửa sạch, cũng được bỏ vào trong bình hết, hai người cùng nhau làm đến khí thế ngất trời.

Tống Ngôn Khê nói: “Phu quân, đợi đến tháng mười lúc hoa quế nở, chúng ta cũng cất một chút rượu hoa quế đi, chắc chắn chúng sẽ rất thơm.”

Đến mùa hoa quế, cả sân vườn đều thoang thoảng hương hoa, mùi hoa nức mũi, vô cùng thích hợp.

Hạ Như Phong đứng nhìn một hồi rồi hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy? Muốn làm gì thì gọi hạ nhân làm là được rồi mà.”

“Ta và Ngôn Khê đang cất rượu cho Tiểu Táo, chôn dưới gốc cây táo kia, đợi đến khi Tiểu Táo thành thân thì lấy ra uống.”

Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, Tống Ngôn Khê thỉnh thoảng lau mồ hôi cho Ninh Vũ, Tống Ngôn Khê lấy vải bố bọc miệng bình, Ninh Vũ lập tức lấy dây quấn quanh rồi cột lại thật chặt.

Hạ Như Phong ngồi xổm bên cạnh ước ao mà nhìn, hai người cùng nhau làm việc dưới bóng cây, dù là chuyện củi gạo dầu muối rất đỗi bình thường cũng có thể toát ra vài phần tình thơ ý họa, bầu không khí vô cùng hài hòa, khiến cho bản thân hắn càng có vẻ cô đơn hơn.

Ninh Vũ bọc xong miệng bình, dời bình tới chỗ thoáng mát khô ráo, rửa sạch tay xong mới hỏi: “Sao vậy? Gặp chuyện gì không vui à, nói ra đi để chúng ta cùng vui nào.”

Hạ Như Phong không có hứng đùa với Ninh Vũ.

Ninh Vũ trông thấy tình cảnh như vậy thì rút lại vẻ cợt nhả của mình: “Gặp phiền phức gì sao?”

Tống Ngôn Khê nhường lại khoảng sân này cho hai người, đi lấy trà với điểm tâm cho họ.

Hạ Như Phong ngắm nhìn những cái bánh xảo tô hình bông hoa tinh tế xinh đẹp kia, không hề có hứng muốn ăn tí nào: “Các ngươi như vậy thật tốt biết bao.”

Cả người Hạ Như Phong đều tỏ vẻ uể oải, không có tinh thần. Cứ như vừa trải qua chuyện gì bi thảm lắm.

“Ngươi đang lo mình không thi đậu đồng sinh à?”

“Không phải, ta thông minh như vậy, sao có thể không đậu được chứ? Lần trước là do ta không học hành nghiêm túc thôi, lần này ta đã học thật kỹ rồi.”

“Vậy thì ngươi đang buồn phiền chuyện gì chứ? Không nói ra thì ta không giúp ngươi được đâu.”

Hạ Như Phong buồn bực kéo kéo tóc mình: “Cha ta muốn nạp thị lang cho ta.”

“À.”

Hạ Như Phong cực kỳ bất mãn: “Sao ngươi không để tâm chút nào vậy? Ta đang phiền chết rồi đây này.”

“Ngươi phiền gì chứ? Có thị lang không tốt à? Ngươi thích ai thì nạp người đó, thích hết thì cứ nạp hết vào phủ, trước sau gì ngươi cũng không chịu thiệt, còn bày ra vẻ phiền não như thế này để làm gì chứ?”

Hạ Như Phong giật mình nhìn Ninh Vũ: “Nhưng ngươi đã bảo cưới nhiều người không tốt mà?”

“Vậy ngươi từ chối là được thôi.” Ninh Vũ còn tưởng là chuyện gì to tát lắm, tự nhiên Hạ Như Phong lại bày vẻ như trời sắp sập vậy, đúng là phí thời gian của hắn mà, cho nên ngữ khí nói chuyện cũng mất kiên nhẫn hẳn đi.

“Nhưng đó là lệnh của cha ta, ta không thể làm trái được, nếu không thì sẽ thành bất hiếu mất.”

Ninh Vũ không hề che giấu mà cười trào phúng một tiếng.

Ninh Vũ thấy Tống Ngôn Khê đang định lấy kéo cắt nho dưới giàn nho, lập tức bỏ qua Hạ Như Phong đang phiền muộn, đi sang giúp đỡ. Nhận lấy cây kéo trong tay Tống Ngôn Khê, đưa lên chùm nho đã chín rồi cắt xuống đưa cho Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê cầm chùm nho bỏ vào trong rổ.

“Hạ Như Phong bị sao vậy?”

Ninh Vũ qua loa nói: “Toàn chuyện quái đản thôi.”

Tống Ngôn Khê cũng không hỏi tiếp nữa: “Lát nữa chúng ta cũng cất rượu nho đi, ta hỏi người khác rồi, rất đơn giản, không cần nấu gạo đâu.”

“Ừ, vậy để ta cắt thêm nho.”

Tống Ngôn Khê cười nói: “Ta chỉ thấy vui mắt nên mới cắt vài chùm xuống ăn chơi thôi, còn lại cứ để cho hạ nhân làm đi, ngươi lấy kéo cắt hoài sẽ bị đau vai đó.”

Hạ Như Phong đứng nhìn một lúc, cảm thấy khá thú vị nên cũng lại gần hái nho ăn.

“Cái này chưa rửa đâu, coi chừng ăn trúng sâu đó.”

Hạ Như Phong không biết cây nho cũng có sâu, có hơi không tin một chút, tưởng Tống Ngôn Khê đang lừa mình, nhưng khi nhìn sang biểu tình của Ninh Vũ, thấy trên mặt hắn không có chút ý cười nào mới nuốt nước bọt: “Có sâu thật à?”

“Ừ, ngươi nhớ tránh xa chỗ này ra một chút, mấy dây leo đó có sâu đấy.”

Hạ Như Phong nhanh chóng chạy ra thật xa, quả nho trong tay cũng bị vứt đi chỗ khác.

“Sao, sao các ngươi không sợ vậy?”

“Có hạ nhân phụ trách mấy chuyện này mà, thường xuyên định kỳ đến bắt sâu, nên dù có cũng rất ít.”

Tống Ngôn Khê đưa rổ cho tiểu thị đang đứng bên cạnh: “Được rồi, lát nữa rửa xong đống này sẽ mang đến cho các ngươi ăn. Các ngươi ngồi nghỉ trước đi.”

Hai người đến lương đình nghỉ chân, chỉ trong chốc lát, mâm nho đã được bày lên, cùng với rượu và đồ nhắm.

“Sao lại có bánh tro* thế này? Sao bánh xấu thế?”

Ninh Vũ mất hứng: “Xấu chỗ nào? Nhìn ra bánh tro là được rồi, Ngôn Khê còn khen ta sáng tạo nữa đó.”

“Ngươi gói à?”

Ninh Vũ hừ một tiếng.

“Ngươi nghĩ gì mà đi làm mấy cái này vậy, quân tử xa nhà bếp mà.”

“Tại nó thú vị mà, lúc nấu gạo, Ngôn Khê nói là muốn gói bánh tro cho ta ăn, ta cũng thử làm mấy cái, chơi vui lắm.”

Hạ Như Phong ghét bỏ bánh tro của hắn, hắn cũng không muốn cho người khác ăn, món do chính tay hắn gói, hắn đương nhiên phải tự mình ăn.

Hạ Như Phong ngẫm về cuộc sống của Ninh Vũ, rồi đi so với cuộc sống của mình gần đây, chợt cảm thấy vô cùng buồn phiền.

Ninh Vũ vui vẻ lột bánh tro, trong lòng rất thỏa mãn: “Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi toàn lo chuyện không đâu thôi.”

“Ta sắp phiền đến chết rồi, ngươi còn cười trên sự đau khổ của người khác nữa. Không xem chuyện này là chuyện to tát tí nào.”

“Hồi nãy chẳng phải ta đã nói rồi sao, muốn nạp thì nạp, không muốn nạp thì từ chối, có gì để phiền đâu?”

“Nhưng, đó là cha của ta mà, sao ta có thể cãi lời cha được.”

“Thôi đi, chúng ta là ai chứ, tưởng ta không biết à? Nói tới chuyện cãi lời thì từ nhỏ đến lớn có bao giờ ngươi ngoan ngoãn nghe lời đâu? Nạp thị lang mà còn bảo không thể cãi lời nữa chứ, đúng là buồn cười mà.”

Hạ Như Phong ấp úng, không biết phải phản bác như thế nào: “Nhưng, nhưng…”

“Đúng hơn là ngươi cũng có ý định đó trong lòng rồi, nhưng lại không chắc chắn, vừa muốn nạp thị lang, vừa cảm thấy thẹn với Cao Thịnh, cho nên mới bày vẻ bất đắc dĩ như bây giờ. Bản thân không chủ động nhưng cũng không từ chối, tự kéo màn che cho mình, nói với Cao Thịnh đồng thời cũng tự nhủ, đây không phải là ý của ngươi, ngươi bị ép buộc nên phải làm thế. Vừa thỏa mãn ham muốn của mình vừa không phải cảm thấy tội lỗi.”

Hạ Như Phong ném chén nước xuống đất, đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng.

Tống Ngôn Khê an bài xong đồ ăn với rượu cho hai người rồi trở về phòng xem Tiểu Táo, sau đó nhận được tin từ tiểu thị, báo rằng thiếu gia cãi nhau với Hạ thiếu gia.

Tống Ngôn Khê định đi xem thì Tiểu Táo lại quấy khóc. Tiểu Táo lúc ngủ thì dễ thở rồi, nhưng lúc tỉnh không thấy Tống Ngôn Khê hay Ninh Vũ thì sẽ khóc toáng cả lên, hạ nhân hầu hạ xung quanh không tài nào dỗ được.

Tống Ngôn Khê chỉ có thể bế Tiểu Táo đến lương đình. Hạ Như Phong đã rời đi, nghe hạ nhân bảo là Hạ Như Phong tức giận đến mức phất tay áo mà đi, lúc đi sắc mặt rất khó chịu.

Hạ Như Phong đã chơi thân với Ninh Vũ từ nhỏ đến lớn, quan hệ giữa bọn họ rất tốt, khác với đám hồ bằng cẩu hữu bụng dạ khó lường ngoài kia.

Tống Ngôn Khê biết những người kia chịu đi chơi với Ninh Vũ, nịnh bợ lấy lòng hắn chủ yếu là để moi chỗ tốt từ trên người hắn thôi. Mỗi lần ra ngoài chơi, lúc nào Ninh Vũ cũng làm phú hào lấy bạc ra trả cho cả bọn. Sau khi thành thân rồi, một phần do Tống Ngôn Khê quản nghiêm, một phần cũng do Ninh Vũ không muốn đi chơi với đám người kia nữa, cho nên quan hệ giữa hắn với bọn họ mới dần dần phai nhạt đi, nhưng Hạ Như Phong lại không giống thế, hai người luôn luôn là bạn thân của nhau, không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.

Ninh Vũ vẫn ngồi ở vị trí cũ, sắc mặt vô cùng khó xem. Chén rượu bị vứt xuống đất, rượu vung vãi khắp nơi, vò rượu cũng vỡ nát, tiểu tư thì đứng yên ngoài đình, không dám vào dọn dẹp.

Tống Ngôn Khê kêu một tiếng “Phu quân.”, Ninh Vũ mới hồi thần trở lại, đứng lên nói: “Ngươi đừng tới đây.” Trên đất toàn là mảnh vỡ, Ninh Vũ tự mình đi đến trước mặt Tống Ngôn Khê, bế lấy Tiểu Táo.

Tiểu tư nhận được hiệu lệnh, lập tức chạy vào dọn dẹp lương đình.

“Tiểu Táo vừa tỉnh đã quấy khóc đòi phụ thân rồi.”

“Ta không sao, ngươi đừng lo.” Sao Ninh Vũ có thể không biết Tống Ngôn Khê đang cố gắng dời sự chú ý của hắn sang chỗ khác chứ? “Hạ Như Phong giận ta, ta cũng rất ghét hắn. Không gặp nhau nữa cũng tốt.”

Tống Ngôn Khê quan sát sắc mặt của Ninh Vũ, cẩn thận hỏi: “Hồi nãy vẫn còn tốt mà, sao tự nhiên lại trở mặt vậy?”

“Hừ, ta chỉ ăn ngay nói thật thôi, hắn có tật giật mình nên mới thế. Bản thân biết là không đúng nhưng vẫn cố gắng kéo màn ra che cho mình, được người khác tán đồng thì tưởng làm thế là quang minh chính đại, không thẹn với lương tâm. Ta không hề bắt ép hắn tí nào. Hắn không muốn chơi với ta thì thôi, làm như ta thích chơi với hắn lắm ấy. Không gặp nhau nữa là tốt nhất.”

Hiện tại Ninh Vũ đang nổi nóng, Tống Ngôn Khê cũng không dám khuyên bảo gì, trong những trường hợp như thế này thì càng khuyên càng giận. Đây vốn cũng không phải là chuyện gì to tát, y sợ hai người không ai nhường ai, vẫn cứ chiến tranh lạnh với nhau, nếu vậy thì tâm tình của Ninh Vũ cũng sẽ không tốt được.

Lúc trước hai người cũng từng vì vài câu nói mà cãi nhau ỏm tỏi, không ai nhường ai, thế nhưng lần sau gặp lại không hiểu sao lại làm hòa, đều hiểu ngầm không nhắc tới chuyện làm họ cãi nhau nữa.

Nhưng lần này…

Bây giờ tâm tính của phu quân đã trưởng thành hơn không ít, rất ít khi hành xử mất lý trí như vậy, Tống Ngôn Khê sợ sau này bọn họ sẽ thật sự không gặp lại nhau nữa, ngoài miệng Ninh Vũ không nói, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng tiếc hận.

Hết chương 70

*Bánh tro (粽子):