Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư

Chương 45: Xảy ra chuyện lớn

Rời khỏi ký túc xá, Hạ Phi đi thẳng đến hiện trường xảy ra án mạng.

Men theo con đường trong mơ, hắn vội vã chạy tới vườn cây sau trường. Ở đó đã bị chăng giải phân cách, có không ít học viên đang tụ tập xung quanh, Hạ Phi nhìn quanh đám đông một vòng lại nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu.

Hắn nhíu mày, đi đến vỗ vai cậu ta.

Lâm Tiêu Tiêu giật thót cả người, suýt nữa nhảy dựng lên. Cậu ta quay đầu lại, thấy là Hạ Phi mới yên tâm vỗ vỗ ngực, tức giận nói: “Cậu làm cái gì thế hả, dọa tôi sợ muốn chết.”

Hạ Phi khó hiểu nhìn Lâm Tiêu Tiêu: “Làm sao thế?”

“Cậu không biết sao?” Lâm Tiêu Tiêu kinh hãi nói, “Natalie bị giết rồi, chính là chị y tá lần trước chăm sóc cho cậu lúc cậu ngất ấy.”

“Tôi biết chuyện này rồi, tôi muốn hỏi là cậu giật mình như thế làm gì.”

Lâm Tiêu Tiêu cào cào tóc, ngượng ngùng nói: “Lúc nãy tôi nhìn thấy thi thể, bị dọa.”

Hạ Phi nói: “Là sao, rất kinh khủng hả?”

“Cực kỳ kinh khủng!” Lâm Tiêu Tiêu khoa trương vung vung tay, “Cậu không tưởng tượng nổi đâu, thực sự là…”

Còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

“Mọi người đừng tụ tập ở đây nữa, sẽ gây cản trở cho điều tra viên, giải tán đi.” Một người đàn ông mặc quân trang phất phất tay với đám học viên đang tụ tập.

Học viên trường quân đội cũng đã quen với kỷ luật, rất nghe lời vị sĩ quan kia lần lượt rời đi, Lâm Tiêu Tiêu cũng kéo Hạ Phi đi. Hạ Phi nhân cơ hội nhòm vào trong một chút, mới thoáng nhìn được vết máu màu xanh lục trên thân cây đã bị lôi đi mất.

Lâm Tiêu Tiêu kéo Hạ Phi về ký túc xá.

Vì toàn bộ đồ trong phòng Hạ Phi dọn đi, Lâm Tiêu Tiêu đành phải dẫn hắn về phòng mình.

Trong phòng vẫn là một đống poster như thế, mặc dù mặt mũi Kha Lam rất xinh đẹp, nhưng lúc ngủ bị một đống mắt nhìn chằm chằm như thế, đến cả trần nhà cũng có, thật sự là không gặp ác mộng sao?

“Thi thể do một nữ sinh năm ba phát hiện, lúc đó tôi vừa tan học, đi đường tắt qua đó về ký túc lại đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai của nữ sinh kia, chạy đến vừa nhìn một cái đã bị dọa cho tè ra quần,” Lâm Tiêu Tiêu vẻ mặt hoảng sợ, “Cậu không tưởng tượng được đâu, chị y tá Natalie kia, máu cả người đều bị rút khô, da dẻ nhăn nhúm, trông y như một bà lão tám mươi, chín mươi tuổi.”

Bị rút khô máu? Chẳng phải giống hệt như tử trạng các nạn nhân của vụ án mạng liên hoàn kia sao?

Hạ Phi cau mày.

“Thế nhưng xung quanh lại không tìm thấy máu chảy ra, giống như đã bị người ta lấy đi. Nhân viên điều tra cũng đã xác nhận đó là hiện trường đầu tiên, cho nên nói cách khác chỗ máu trong người nạn nhân đã không cánh mà bay.”

Chuyện này càng giống ba vụ án trước, lúc chết chảy máu nhưng hiện trường lại khô cong!

Hạ Phi hỏi: “Vậy trên người cô ấy có vết chém hay gì không? Kiểu như bị chém mấy chục nhát hay gần gần như thế ấy.”

Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu: “Chỉ bị đâm đúng một chỗ, trên ngực cô ấy có cắm một con dao găm, nhưng mà sau khi điều tra viên rút con dao kia ra hình như có phát hiện gì đó, bọn họ nói với giảng viên muốn tìm chủ nhân con dao đó để nói chuyện, cũng không biết ai mà xui xẻo thế, mà lẽ nào người đó chính là hung thủ? Nhưng hung thủ sẽ không ngu đần như thế chứ hả, tôi nghĩ vụ án thế này sao có thể đơn giản tìm ra hung thủ như vậy được.”

“Đúng là không đơn giản như vậy,” Hạ Phi trầm ngâm nói, “Con dao đó là của Giang Thành Điềm.”

“… Cậu nói ai cơ?!” Lâm Tiêu Tiêu trợn mắt.

“Giang Thành Điềm,” Hạ Phi đáp, “Tôi vừa từ chỗ cậu ấy về, đúng là có vài giảng viên đến tìm cậu ấy.”

Lâm Tiêu Tiêu vèo một cái đứng phắt dậy, kinh hãi lắp bắp không nói nên lời.

Hạ Phi vỗ vỗ cậu ta: “Yên tâm đi, cậu ấy vô tội, hơn nữa, theo tôi nghĩ rất có khả năng cậu ấy sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo.”

Lâm Tiêu Tiêu ngạc nhiên: “Sao cậu biết?!”

Hạ Phi rất bình tĩnh: “Trực giác.”

Lâm Tiêu Tiêu: “…”

Chuyện hắn thấy được ký ức của người chết và người phụ nữ không mặt, trừ hắn và Giang Thành Khải, Bách Dương ra cũng chỉ có một vài sĩ quan cao cấp của quân bộ được biết. Hạ Phi không dám tùy tiện nói với Lâm Tiêu Tiêu, sợ lộ bí mật này ra, cũng sợ sẽ gây phiền toái cho Lâm Tiêu Tiêu.

Sau khi nói chuyện với Lâm Tiêu Tiêu một lúc, hắn lại chuẩn bị đi.

Đối với việc này, Lâm Tiêu Tiêu sâu sắc bày tỏ mới ngồi với nhau một lúc thế này là cực kỳ không đủ, nói chưa đã.

Hạ Phi chẳng buồn để ý đến cậu ta.

Trước khi về nhà, hắn trở lại phòng y tế một lần nữa, định đi xem em gái bị ngất xỉu ban nãy thế nào rồi.

Trên trán cô bé kia đã từng xuất hiện hình vẽ dấu phẩy, chuyện này thực sự rất đáng ngờ, hắn không thể bỏ qua.

Từ lúc hắn đưa người đến phòng y tế đến giờ đã được một tiếng, cô bé kia cũng đã tỉnh lại, đang cùng tiểu đồng bọn nói nói cười cười.

Cô bé thấy Hạ Phi đến, lập tức cười rạng rỡ: “Là cậu đưa tôi đến phòng y tế phải không, cám ơn cậu.”

Hạ Phi vội vã xua tay, “Không phải tôi, là bạn cậu cõng cậu vào đây.”

Hết cách rồi, thể chất hắn vô dụng, cõng em gái cấp B nhất định sẽ chết, có cho hắn cũng không dám thử.

“Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cậu,” cô bé nhìn chằm chằm Hạ Phi không chớp mắt, “Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu là Hạ Phi đúng không.”

“… Đúng vậy.” Hắn có nói tên mình cho em gái này à?

Tiểu đồng bọn của em gái cũng cực kỳ kinh ngạc, “Hạ Phi? Cậu chính là vợ của Giang thiếu tướng?”

Hạ Phi đen mặt: “… Đúng vậy.”

Mẹ nó, sao cái gì cũng phải nhắc đến Giang thiếu tướng thế hả?

Tiểu đồng bọn tiếp tục kinh ngạc, “Nana, sao cậu lại nhận ra cậu ấy là Hạ Phi?”

Cô bé tên Nana cười gian: “Không nói cho các cậu biết.”

“Hừ ~” Tiểu đồng bọn đẩy đẩy cô bé, “Không nói thì không nói, ai thm.”

Nana trừng mắt với bạn mình.

Hạ Phi nhìn khuôn mặt thanh tú của cô bé tên Nana, trong lòng có một cảm giác quái dị không nói thành lời.

Rõ ràng là vẻ mặt rất bình thường, nhưng nụ cười ban nãy của Nana lại rất cứng ngắc, giống như đang… cố ý cười như vậy? Hạ Phi thật sự cảm thấy bản thân có hơi đa nghi quá mức rồi.

Hắn lần hắn quay lại chủ yếu là muốn xác nhận chuyện hình vẽ trên trán, nhưng bây giờ thân thể Nana rất bình thường, bác sĩ cũng đã khám rồi, giống như hình vẽ dấu phẩy trên trán kia vốn chưa từng xuất hiện.

Hạ Phi nói thêm hai ba câu nữa, sau đó rời đi.

Tiểu đồng bọn của Nana ở lại phòng y tế một lúc nữa, thấy cô bé không có vấn đề gì nữa, muốn đưa Nana về ký túc xá.

Nana lại từ chối.

“Tôi còn có việc, các cậu cứ về trước đi, lát nữa tôi sẽ về phòng.”

“Có chuyện gì vậy?” Tiểu đồng bọn quan tâm hỏi han, “Có muốn bọn tôi đi cùng cậu không?”

“Không cần đâu, tôi tự đi được mà.” Nana cười cười, đẩy đám tiểu đồng bọn ra ngoài.

“Được rồi được rồi, bọn tôi đi đây, đừng có đẩy mà.” Tiểu đồng bọn cảm thấy Nana hiện tại có gì đó hơi khác khác so với bình thường, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lần lượt rời khỏi phòng bệnh về ký túc xá.

Tiểu đồng bọn vừa rời đi, nụ cười của Nana lập tức biến mất.

Cô bé đi ra khỏi phòng y tế, nhìn xung quanh một chút, xác nhận trên hành lang không có ai, vội vã đi về phía ngược lại hướng về ký túc xá.

——

Hạ Phi về đến nhà, Giang phu nhân cũng đã trở lại.

Giang Thành Khải và Giang Thượng tướng đều rất bận, cũng chưa chắc đã về ăn cơm tối được.

Giang phu nhân lúc nhìn thấy Hạ Phi về cũng không giống như mọi lần đem đồ mua được khoe với hắn, mà chỉ dùng vẻ mặt lo âu nhìn hắn.

Hạ Phi lập tức hiểu được, Giang phu nhân đã biết chuyện của Giang Thành Điềm rồi.

Đối với chuyện này, Hạ Phi cũng không nói nhiều, chỉ nhẹ giọng an ủi bà: “Mẹ, mẹ yên tâm, Điềm Điềm vô tội, cậu ấy nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Sắc mặt Giang phu nhân cũng không tốt hơn được bao nhiêu, nhưng vẫn gượng gạo cười với hắn: “Mẹ cũng mong là thế.”

Thật ra có một chuyện bà chưa nói cho Hạ Phi, Giang Thành Điềm đã khai rõ tất cả với quân bộ.

Bất kể là vì nguyên nhân gì, chuyện Giang Thành Điềm đâm người ta một nhát dao là không thể chối cãi. Nếu như không tìm được chứng cứ chứng minh hành vi gây thương tích là do phòng vệ chính đáng, án phạt tù chắc chắn là chuyện không thể tránh khỏi.

Đến tối, Giang Trấn và Giang Thành Khải cũng trở về.

Đi sau bọn họ là Giang Thành Điềm đang ủ rũ sầu não và Giang Thành Duyệt mặt không cảm xúc.

Xem ra chuyện lần này của Giang Thành Điềm gây ra ảnh hưởng không nhỏ cho Giang gia, mặc dù Giang Thành Điềm đã khai báo cả chuyện người phụ nữ không mặt và chuyện mình suýt nữa bị giết, nhưng người chết lại là Natalie – một công dân binh thường của liên bang chứ không phải người phụ nữ không mặt, cho nên vẫn phải tiếp tục điều tra tìm ra chứng cứ.

Không khí trên bàn cơm cực kỳ nặng nề, ngay cả đồ ăn Hạ Phi nấu mọi người ăn cũng chẳng thấy ngon miệng.

Nhưng mà đây chỉ là suy nghĩ của mình hắn thôi.

Vì Giang Thành Điềm mọi khi miệng tiện nói nhiều hôm nay lại im lặng chẳng hé răng một câu khiến cho Hạ Phi cảm thấy rất không quen, nên hắn theo bản năng cho rằng vấn đề thật sự rất nghiêm trọng, Giang Thành Điềm đã gặp phải phiền phức lớn rồi.

Thật ra chẳng có vấn đề gì cả.

Đây câu trả lời hắn nhận được từ Giang thiếu tướng lúc bọn họ về phòng.

“Người của quân bộ không phải đèn cạn dầu, bọn họ sẽ không tùy tiện kết án chỉ với vài tình tiết như thế, đặc biệt nghi phạm còn là con trai của Thượng tướng, không thể làm bừa.” Giang Thành Khải giải thích, “Huống hồ, tình tiết người phụ nữ  có mặt quân bộ cũng biết đúng là có thật, hơn nữa nguyên nhân tử vong của Natalie là do cạn kiệt tinh thần lực, vết thương do dao đâm ở ngực không phải là nguyên nhân gây ra cái chết, đối chiếu thời điểm tử vong thì lúc cô ta chết Điềm Điềm cũng đã về ký túc xá rồi.”

Hạ Phi nghi ngờ hỏi: “Vậy tại sao cậu ấy lại…?”

“Nó sợ mình sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo, không phải em dặn nó thế sao,” Giang Thành Khải cười sờ sờ đầu hắn, “Em dặn nó phải tự bảo vệ bản thân, không được để hung thủ có cơ hội ra tay lần nữa còn gì.”

Hạ Phi hất tay y ra: “Thế mà anh còn cười được?”

“Không cười chẳng lẽ khóc?”

“… Anh tốt nhất cứ cười đi, tôi không tưởng tượng nổi mặt anh lúc khóc là cái thể loại gì.”

Giang Thành Khải lắc đầu cười.

“Được rồi, nói chính sự đi.” Hạ Phi trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, “Các anh có phán đoán được người phụ nữ không mặt kia có khả năng là ai không?”

Giang Thành Khải gật đầu: “Người của tôi đã đi tra tư liệu của tất cả các chủng tộc. Sau đó phát hiện chỉ có U Linh tộc của hệ Linh Lượng có năng lực nguyền rủa, không xuất hiện ở hiện trường cũng có khả năng giết người.”

“Ý anh là hung thủ là người của U Linh tộc ở hệ Linh Lượng? Đó là cái tộc gì vậy hả, linh hồn sao?”

“Cũng không hẳn.” Giang Thành Khải giải thích, “Các chủng tộc sinh sống ở Hệ Linh Lượng đều không có sự sống, ví dụ như Huyết tộc, Khô Lâu tộc (tộc xương khô), U Linh tộc, v.v… Gọi đó là linh hồn chỉ là cách nói của hệ Ngân Hà. Cái này có thể xem như là một dạng hình thái của người chết, bọn họ sau khi chết sẽ rời khỏi hệ Ngân Hà nhập cư sang hệ Linh Lượng, nhưng sau một khoảng thời gian sẽ bị đưa trở lại hệ Ngân Hà, cũng chính là cái mà loài người ở hệ Ngân Hà gọi là đầu thai ấy. Các hệ còn lại đều giống như Thôn Nha Tinh chúng ta không tồn tại khái niệm linh hồn này, thể chất của chúng ta hình thành từ gen, tinh thần lực hình thành từ tư duy, một khi tử vong sẽ trở về với thiên nhiên, không có khả năng đầu thai.”

“Thế cái U Linh tộc kia… Người của U Linh tộc trông như thế nào?”

“Ngoại hình cũng không khác chúng ta là mấy, nhưng thân thể lại có hơi trong suốt, rất dễ nhận ra. Bọn họ có một loại năng lực đặc thù, gọi là đoạt xá, U Linh tộc sẽ nhập vào cơ thể người sống, dùng tinh thần lực của người bị nhập làm thức ăn, cho đến khi tinh thần lực bị rút cạn, thân thể khô kiệt, bọn họ lại thoát ra ngoài, tự mình sinh tồn, hoặc là tìm kiếm cơ thể người sống khác tiếp tục ký sinh.”

Hạ Phi kinh hãi: “Như thế chẳng phải là giết người sao?”

“Đúng vậy,” Giang Thành Khải gật đầu, “Cho nên chúng ta và bảy hệ còn lại đều không chào đón U Linh tộc. Mặc dù cũng có phương pháp đề phòng bị đoạt xá, nhưng đâu phải lúc nào cũng có thể cảnh giác được. Còn nữa, người sống sau khi bị U Linh tộc đoạt xá năng lực sẽ đột nhiên tăng mạnh. Trừ khi là những người đặc biệt thân thiết, còn lại chắc chắn không thể phát hiện ra người đó đã bị đoạt xá.”

Hạ Phi đột nhiên linh quang chợt lóe: “Vậy anh có nghĩ, Natalie là bị đoạt xá không?”.

“Cũng không phải không có khả năng này.” Giang Thành Khải là người phụ trách chính vụ án này, y đương nhiên biết rất rõ tử trạng của Natalie, “Nhưng cứ cho là Natalie bị đoạt xá, chúng ta cũng không có manh mối nào để tìm ra tên U Linh tộc đã nhập vào cô ta.”

Hạ Phi buồn bực vò tóc, “Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để cho hung thủ tiếp tục nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật? Hơn nữa mục tiêu tiếp theo của tên đó còn là em trai anh đấy!”

“Em đừng nóng vội,” Giang Thành Khải vỗ vỗ hắn, “Liên quan đến tính mạng của Điềm Điềm tôi cũng rất lo lắng, nhưng nóng vội lúc này cũng không phải là biện pháp tốt. Tôi đã xin phép trường cho nó về nhà ở trong khoảng thời gian này, cũng bớt nguy hiểm.”

Hạ Phi hừ một tiếng, “Anh cũng đừng quên, hai anh em nhà Ford bị giết ngay trong nhà.”

“Cho nên tôi cũng đưa cả Thành Duyệt về cùng nó. Cả em nữa, cũng giúp tôi để ý đến nó một chút, không phải lúc nào tôi cũng ở nhà được.”

“Tôi đương nhiên phải trông chừng cậu ta rồi.”

Hạ Phi không ghét Giang Thành Điềm, ngược lại hắn còn thấy em vợ trung nhị nhà mình rất đáng yêu, cho nên theo bản năng cũng muốn bảo vệ Điềm Điềm.

Đúng lúc này thiết bị di động trên cổ tay hắn đột nhiên kêu ầm lên.

Hạ Phi nhíu mày vội vàng mở máy.

Giọng Lâm Tiêu Tiêu oang oang gào thét lập tức truyền ra: “Phi Phi! Phi Phi không xong rồi! Cậu nhanh vào mạng xem đi, dân tình sắp chửi chết cậu rồi! Cậu rốt cuộc đã làm cái gì thế hả, cái thỏa thuận tham gia thí nghiệm não tàn kia là thế nào?!”

Nghe đến mấy chữ sau cùng, Hạ Phi cả người run lên.

Một loại dự cảm không lành lập tức ập đến.

Chết mẹ, hỏng bét rồi!