Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 33: Chương 33

Nghe đến hai tiếng Lộ Lộ phát ra miệng của một thanh niên lạ mặt nhưng đầy quen thuộc khiến cho tim của Lộ Xương như đóng băng lại chổ cả cơ thể cũng im bậc không giám thở mạnh , vì cô ta biết chỉ có một người luôn luôn cô bằng cái tên thân mật như vậy chỉ có thể là cô ta ,

Nhiếp! Vô! Ngọc.

Lộ Xương hoảng hốt đẩy Thiên Mộc ra rồi lui lại phía sau ôm đầu mình nhớ lại giọng nói cả cử chỉ lẫn khuôn mặt đó chỉ có thể giống một người mà cô ta quen mà thôi chỉ! chỉ có thể là người đó mà thôi.

Cô ta cố gắng lui lại nhưng càng lui cô ta càng sợ hãi cứ lẫm ba lẫm bẩm :

- " Không thể nào! mày không thể là nó được !

Không! không thể nào! !"

Mạc Thiên Mộc bị đẩy ra nhưng cô vẫn có thể giữ được thăng bằng lùi về sau khuôn mặt đầy lạnh lùng nhưng không nói.

Còn Lộ Xương cô ta không biết lấy dũng khí từ đâu ra mà lại có thể thay đổi tâm trạng một cách nhanh chóng từ sợ hãi cô ta lại càng nhìn cậu với đôi mặt căm hận hơn , Lộ Xương nhìn về phía cậu mà cười lớn :

- " Mày chưa chết thì sao chứ ! Người mà mày yêu nhất vẫn thuộc về tao đó thôi !"

HAHAHAAAA

Mạc Thiên Mộc nghe vậy không kiềm chế được sự độc ác ẩn trong máu của cô được cô trực tiếp đá vào bụng cô ta khiến cô ta phải lăn dài ra xa.

Lộ Xương cô ta đường đường là đại tiểu thư cầm vàng lá ngọc làm sao có thể chịu nổi cú đập mạnh như thể được , trên đầu cô ta lúc này liền chảy ra một dòng nước âm ẩm của máu đỏ chói.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ với những điều bọn họ đã làm với cô , cô tin tưởng bọn họ như vậy sao họ có thể có thể phản bội cô chứ một bên là người bạn thân tốt nhất một bên là người đàn ông cô yêu nhất nhưng bây giờ không còn nữa.

Mạc Thiên Mộc làm vậy vẫn chưa đủ đối với những gì cô ta đã gây ra cho cô , cô liền tiến lại gần bóp lấy cổ cô ta rồi giấc lên như giấc một con gà ,

- " Mày nghĩ tao còn yêu nó nữa sao ! Từ lúc mày và nó phản bội tao thì tao đã không còn coi chúng mày là bạn hay là người tao yêu nữa rồi !"

- " Với lại ! mày nghĩ gì mà nói hai chúng mày có thể hạnh phúc khi sau khi giết tao sao ! Thật nực cười !"

Hahaahaaa

Bây giờ Lộ Xương bị bóp cổ nảy giờ không ngừng giãy ủa lòng tham sống trong cô ta như không cho phép cô ta chết trong tay Thiên Mộc cô , cô ta vẫn không chịu chưa vẫn dùng những lời lẽ uy hiếp ra với cô :

- " Nếu! ba tao! mà biết mày chết! chắc ! Nếu không muốn! thì mau thả! tao ra !"

Cô ta vừa nói xong liền cắn lên tay cô cũng vì Lộ Xương cắn quá bất ngờ nên cậu không kịp trở tay về bị cắn đến chảy máu nên buộc phải thả ra.

Mạc Thiên Mộc bị cắn không ngừng tức giận đánh vào người cô ta nói ,

- " Con khốn chết tiệt ! Sao mày giám !"

- " Mày vẫn còn nghĩ ba mày sẽ cứu được mày sao !"

- " Tao nói cho mày biết! gia đình mày phá sản rồi! còn không biết bây giờ họ có khi! lại ở một bãi rác nào đó chứ !"

Hahaahaaa

Lộ Xương bị thả ra liền lằn xuống đất mà đầy đau đớn chưa kịp thích ứng lại nghe gia đình mình phá sản là cô không thích ứng được mà ngu ngơ không tin vào sự thật ,

- " Không! không!.

không thể nào ! Chuyện đó không phải là sự thật !"

Lộ Xương đau đớn như xé toạc ra từng mạnh nhỏ cũng vì sự đã kích quá lớn làm cho cô ta như hoá thành người điên.

- " Đồ giả mạo ! Mày sao có thể là cô ta được chứ ! Tao! tao đã tính kế rất kĩ mà! vở kích đó! quá hoàn hảo !"

- " Không thể nào có sơ hở được !

Thiên Mộc nghe vậy nhíu mày hỏi lại ,

- " Tại sao không thể là tao được chứ ! Mày cũng đã gan dạ qua lại trên giường với bạn trai tao lắm cơ mà !"

Lộ Xương sợ sệt chỉ biết không ngừng lắm lắp bắp ,

- " Mày không phải là nó ! không phải! !"

Cô ta từ sợ hãi đến cười như một mụ điên ,

- " Nó chết rồi! chết rồi !"

Hahahaaaa

- "Nó chết rồi anh ấy sẽ là của tao! của tao ! "

- "Không một ai dần anh ấy với tao nữa ! Cũng không ai tự cao tự đại kiêu ngạo đó nữa !"

Hahahaaa

Mạc Thiên Mộc nghe vậy chỉ biết cười lạnh thả cô ta ra rồi quay lại lấy chiếc khăn từ tay lest lâu sạch tay rồi vức ,

- " Bẩn !"

Lau xong Thiên nói với Lest đầy tàn nhẫn nhưng kém phần lạnh lùng ,

- " Tạt axit vào mặt cô ta rồi bán cô ta vào chợ đêm đi !"

Lest đứng bên nghe vậy không khỏi rùng mình chỉ biết gật đầu.

Mạc Thiên Mộc liền bước ra khỏi tầng hầm mà đi lên.

Bây giờ chỉ còn lại hắn và một mình cô ta điên điên dại dại cười một mình.

Hắn nhìn bóng lưng của Thiên Mộc đang khuất dần mà tự nhiên bật ra một ý nghĩ ,

- " Chủ nhân cuối cùng đã trở lại !".