Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 1)

Chương 16: Lời cảnh cáo của lục minh thiếu gia

Sáng hôm sau, trong phòng ngủ Chu Thanh Vũ tỉnh dậy, đây là ngày thứ ba sau khi cô trọng sinh. Cô rời khỏi giường đến bên cửa sổ, mở cửa ra, không khí bên ngoài tràn vào phòng. Thật dễ chịu, cô rất thích cảm giác của mỗi buổi sáng sớm được hưởng thụ sự trong lành của thiên nhiên như vậy. Nó làm cho con người cảm thấy là mình đang sống rất thật.

" Tiểu Vũ, con thức dậy chưa, mẹ vào được không? " Chu phu nhân gõ cửa, nhẹ giọng hỏi.

" Con thức rồi, mẹ vào đi ạ " Chu Thanh Vũ trả lời.

Chu phu nhân bước vào bên trong phòng, con gái của bà sắp đính hôn với con trai của một gia đình quyền thế và giàu có nhất Hải Thành. Tuy vui mừng vì Tiểu Vũ được gả vào một gia đình như vậy, là ấm thân suốt một đời. Nhưng ai lại hiểu được, gả vào hào môn thì chính là cược mạng của mình. Càng có thế lực lớn, thì kẻ thù lại càng nhiều.

Chu phu nhân ngồi xuống ghế rồi hỏi :

"Mẹ nghe Tử Duệ nói, hôm nay sẽ đến đón con, hai đứa định đi đâu sao?"

Chu Thanh Vũ tiến lại chỗ mẹ mình ngồi xuống phía ghế đối diện với mẹ mình rồi nói:

"Vâng, buổi sáng con sẽ đến trường một chuyến, đến chiều Tử Duệ sẽ đón con đi mua điện thoại, anh nói con sắp đi du học, có nhiều việc rất cần đến di động, sau khi mua xong thì sẽ đưa con về nhà ạ ".

Chu phu nhân gật đầu, bà im lặng một chút, rồi lại hỏi :

" Tiểu Vũ à, về việc kết hôn cùng Tử Duệ, con đã nghĩ kĩ chưa, tuy gia đình cậu ấy mọi người ai cũng thích con, Tử duệ cũng thương con thật lòng, nhưng hào môn nguy hiểm, họ sẽ đối đầu với rất nhiều thế lực khác con không sợ sao?"

Chu Thanh Vũ kéo ghế lại gần, đưa hai bàn tay nhỏ nắm lấy tay mẹ mình thật chặt, cô nói :

" Mẹ, không sao đâu, con đã suy nghĩ kỹ rồi, con biết mẹ đang lo lắng chuyện gì! Mẹ yên tâm con biết phải làm thế nào mà, mẹ không tin con gái của mẹ sao?"

" Không phải mẹ không tin nhưng tiểu Vũ à, mẹ cứ cảm thấy rất lo! "

"Ai da!! mẹ đừng lo lắng, cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa nhé. Con sẽ không có việc gì? Mẹ mau chuẩn bị làm một bà mẹ vợ tốt nhất là được rồi."

Nói xong, cô đứng dậy đi về phía tủ quần áo, quay đầu lại nói :

" Bây giờ con phải thay đồ để đến trường học, chu phu nhân có thể đi được chưa? Sáng sớm đã đến chỗ con, mẹ không sợ cha sẽ tìm mẹ sao? " vừa nói cô vừa đưa tay mở cửa tủ chọn đồ rồi cười tươi, giọng châm chọc.

Chu phu nhân lắc đầu khẽ thở dài, bà biết có nói sao thì kết quả cuối cùng vẫn vậy, chỉ mong Tử Duệ có thể bảo vệ con bé chu toàn. "Được rồi, mẹ đi đây không làm phiền con nữa" Nói xong, bà đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Một tiếng sau, Chu Thanh Vũ cũng chuẩn bị xong cô đi xuống lầu, ra tới cửa chính thì đụng phải chị Hạ đang từ ngoài vườn đi vào. Trên tay đang ôm một bó hoa lớn toàn là hoa hồng đủ màu.

Thấy tiểu thư nhà mình hôm nay ăn mặc quá giản dị, một chiếc quần jean màu xanh dương, áo thun trắng kín cổ, bên ngoài thêm chiếc áo khoác dài tới gối màu kem. Mái tóc quăn được cột cao lên rất gọn gàng. Chị hỏi :

"Tiểu Vũ em định đi đâu, có cần gọi chú Châu đưa em đi không?"

"Em đến trường học gặp thầy giáo để hoàn thành thủ tục du học". Như chợt nghĩ tới cái gì cô xin chị Hạ một ít hoa hồng đủ màu,làm thành một bó rồi lấy một sợi dây lụa buộc vào. Cô lại nói :

" Không cần đâu, em có thể tự bắt taxi cũng được" . Nói xong cô gái nhỏ đi chạy nhanh ra khỏi cổng.

Đại học A là một ngôi trường nổi tiếng khắp Thành phố này. Đươc học trong ngôi trường này toàn là các thiếu gia, tiểu thư gia đình giàu có vào học.

Chu Thanh Vũ xuống khỏi xe taxi, ôm theo bó hoa hồng lúc nãy đi thẳng vào trong trường.

Bỗng từ xa, một cô gái chạy tới, ôm chầm lấy Chu Thanh Vũ, đó là người bạn thân nhất của cô, tiểu thư nhà họ Mạc \- Mạc Dao, cô mặc một bộ váy dài rộng qua đầu gối, màu vàng nhạt. Mái tóc dài đen, đi giày búp bê, nhìn rất nữ tính.

"Tiểu Vũ, sao hôm nay lại tới đây, hôm dạ tiệc mình không tới được cậu đừng giận mình nhé!" Mạc Dao thân mật nói.

" Không có gì? cậu buông mình ra trước được không? sắp không thở được rồi này !"

" Úi..quên mất", Mạc Dao vội buông tay ra hai người vừa đi vừa tiếp tục nói chuyện.

" Hôm nay, mình đến gặp thầy Dương để hoàn thành giấy tờ cho việc du học".

" À, ra là vậy! " Mạc Dao lại hỏi:

" Nè, tiểu Vũ rốt cuộc thì tin tức kia có chính xác hay không? Cậu sẽ đính hôn với Lục thiếu gia sao? Mình không phải mơ chứ! "

Chu Thanh Vũ gật đầu nói : " Ừm là thật, cậu không mơ đâu ".

" A!! là thật sao? Mạc Dao hét lên, trời ơi cậu đây là ôm được đại thần rồi a ! "

"Cũng bình thường, anh ấy cũng giống như chúng ta mà ! "

" Vậy mà cậu không biết sao ? Lục Minh Tử Duệ là ai cơ chứ ? ai trong Hải Thành này mà lại không biết Lục Minh thiếu gia là nam thần trong mắt mọi cô gái, là mẫu ông xã chuẩn quốc dân của phụ nữ , còn là hình tượng con rể lý tưởng của các bà mẹ vợ mơ ước sao?"

Nói xong, Mạc Dao lôi điện thoại ra cho Chu Thanh Vũ xem lại đoạn video về cuộc họp báo chiều hôm qua.

"Này cậu xem đi, Lục thiếu chồng tương lai của cậu đó, nhìn còn hơn đại minh tinh nữa nha !"

Trong đoạn clip có rất nhiều phóng viên nổi tiếng đến phỏng vấn, trên bục là chồng tương lai của cô, anh xuất hiện trong bộ âu phục bắt mắt, chính là bộ đồ anh mặc đến dạm hỏi cô ngày hôm qua. Anh tuyên bố về lễ đính hôn của họ được tiến hành trong 3 ngày tới. Nhìn bóng dáng người con trai trong đoạn clip cô khẽ cười.

Thì ra hôm qua anh vừa về, việc đầu tiên anh làm là tuyên bố lễ đính hôn của họ. Anh làm việc gì cũng nhanh rất quyết đoán và chuẩn xác, tốc độ xử lý gọn gàng không chê vào đâu được. Đây cũng là điểm cô thích nhất ở con người anh.

Mạc Dao thấy Thanh Vũ cười, cô nàng vội khoe, " cậu không biết đâu, tin tức vừa được tung ra, cả Thành Phố xôn xao luôn. Rất nhiều cô gái đã bị vỡ mộng vì cậu đã lấy đi danh hiệu Lục thiếu phu nhân rồi a! Họ ganh tị với cậu, tức đến nổ phổi luôn.." ahihi, Mạc Dao cười loét miệng.

Chu Thanh Vũ nghiêm mặt nói với Mạc Dao :

" Mình lấy anh ấy không phải vì danh hão đó đâu, mình yêu là con người chân chính của anh ấy thôi ".

" Rồi, rồi, chúng ta đi gặp Thầy Dương đi, sau đó đi dạo không? lâu rồi chúng ta chưa đi dạo a! "

Chu Thanh Vũ mỉm cười khẽ nói " được a, mình cũng muốn mua đồ cho anh Tử Duệ."

Hai cô gái nhanh chóng đi đến phòng hiệu trưởng. Mạc Dao bảo Chu Thanh Vũ đi vào còn cô sẽ chờ ở ngoài. Vì cô không nằm trong tốp du học sinh.

Trong phòng sạch sẽ thoáng mát, ngồi trước bàn là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi khuôn mặt hiền từ phúc hậu, mái tóc điểm hoa râm, người này chính là Dương Chính \- thầy hiệu trưởng của Đại Học A, ông đang coi lại hồ sơ của những du học sinh trong đợt thi tuyển vừa qua.

" Em chào thầy ạ! " Chu Thanh Vũ lễ phép gật đầu.

Thầy Dương cười hiền từ gật đầu. " Thanh Vũ em đến rồi à, ngồi đi chúng ta cùng xem lại hồ sơ của em nhé. "

"Vâng thưa thầy ", Chu Thanh Vũ bước tới bàn tay ôm bó hồng đưa tới tay ông, cô nói

" Đây là tâm ý của em, cảm ơn thầy trong thời gian qua đã quan tâm em rất nhiều, mong thầy có thật nhiều sức khỏe để tiếp tục nhiệm vụ cao quý nhất ạ."

" Thầy cảm ơn Thanh Vũ, chúc em thành công trên con đường sự nghiệp sau này." Đoạn lấy ra một tập hỗ sơ gồm giấy thông báo trúng tuyển và giấy tờ liên quan đến quyết định đi du học của Chu Thanh Vũ.

" Em kiểm tra lại rồi hãy về nhé.."

Sau khi kiểm tra mọi thứ, Chu Thanh Vũ đứng dậy gật đầu chào, rồi đi khỏi phòng.

Thấy Mạc Dao cô gọi :

"Đi thôi, chúng ta đi tới khu trung tam thuong mại của Hách Liên gia đi."

Mạc Dao do dự. "Được không, chỗ đó lớn lắm lại sang trọng nữa, Thanh Vũ à mình không có đủ tài chính a."

" Không sao hôm nay mình dẫn cậu đi, coi như là quà chia tay mình tặng cho cậu."

" Thật không ? nếu Lục thiếu phu nhân ra tay tương trợ, thì Mạc Dao tôi đây không khách sáu à nha. "

" Ừm.. chắc chắn rồi, mau đi thôi."

Hai người ra khỏi Đại Học A, sau đó đón taxi đến trung tâm thương mại.

Khu trung tâm rất lớn, Mạc Dao nhìn mọi thứ bên trong, kinh ngạc lẫn thích thú. Đây là lần đầu tiên cô được đến chỗ như vậy. Hai cô gái hào hứng, vui vẻ cười đùa vô cùng tự nhiên rạng rỡ. Những hình ảnh này lọt vào tầm mắt của ba chàng trai trên lầu nhìn xuống. Một người là Lục Minh Tử Duệ, hai người còn lại là Hách Liên Thành và Thượng Kha.

Sáng nay, Lục Minh Tử Duệ đến bàn công việc với Hách Liên Thành. Tiện mua Điện thoại cho Chu Thanh Vũ, khi mua xong rồi anh đang định đi đón cô thì không ngờ lại gặp cô đi cùng bạn tới đây.

Tử Duệ, kia không phải là Vợ sắp cưới của cậu sao? Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây vậy? Hách Liên Thành ngạc nhiên hỏi :

Tôi không biết, chúng ta xuống đi theo xem sao, Lục Minh Tử Duệ vừa nói vừa ra hiệu cho Thượng Kha đi cùng.

Cậu không đi sao ? vậy đứng đó đi dù sao nơi này cũng thuộc về nhà cậu, nếu tiểu Vũ gặp chuyện ở đây, thì trung tâm thương mại này của cậu ngưng hoạt động được rồi. Lục Minh Tử Duệ giọng nói lạnh lùng vang lên.

Hầy..Được thôi. Tôi cũng đi, tôi sẽ không để cho cô vợ nhà cậu chịu chút ủy khuất nào.. Hách Liên Thành cười gian rồi nghĩ thầm, cứ xuống xem sao không chừng lại có kịch hay để coi nha.

Dưới lầu hai cô gái vẫn vui vẻ, cười cười nói nói như là thế giới chỉ có hai người vậy.

" Thanh Vũ, chỗ này thật lớn a! " Mạc Dao háo hức như trẻ con.

" Ừm hôm nay cho cậu thoải mái thăm quan chỗ này hết ngày luôn, muốn mua gì cũng được, mình thanh toán cho cậu." Chu Thanh Vũ mỉm cười trả lời. Cô dẫn Mạc Dao đến chỗ trưng bày quần áo của nam va nữ.

Hai người cùng nhau thử và lựa đồ quần áo đủ loại. Sau khi lựa đồ cho mình xong, Chu Thanh Vũ nhìn về phía trưng bày gần đó, cô thấy bên trong tủ kiếng là một chiếc áo khoác dài nam màu Đen rất nam tính, nếu anh Tử Duệ mặc vào chắc chắn rất đẹp a.

Cô cười khẽ rồi nhìn sang phía nữ nhân viên :

"Gói lại giùm tôi chiếc áo khoác này. Tiểu Dao cùng mang đồ đến đây đi mình thanh toán rồi về a!"

"Được," Mạc Dao sách các túi đến trước quầy đứng cạnh Chu Thanh Vũ rồi nói nhỏ,

"Tiểu Vũ, hơi nhiều rồi a, có đủ để thanh toán....hay là bớt lại đi được không?" Mạc Dao không muốn lợi dụng bạn mình, cô thấy áy náy.

"Không sao, yên tâm đi mình trả vẫn được mà."

"Ai dô !! có đủ khả năng trả không mà mạnh miệng dữ nha! " Một giọng nói của cô gái đầy chế giễu và khinh thường từ phía sau vang lên, là một đôi nam nữ hình như cũng tới đây mua đồ. Chính là Lý Phó Kiệt và Tô Nghiên Hy.

Chu Thanh Vũ quay lại, thật không ngờ, trái đất thật tròn nha, đất Hải Thành này lại quá nhỏ hay sao ấy nhỉ, chỉ trong ba ngày cô lại gặp hai con người này đến 2 lần. Thật phiền phức, chướng mắt.

Cô không nói gì, chỉ đưa thẻ cho nữ nhân viên quẹt thẻ, sau khi quẹt thẻ xong, cô nắm tay Mạc Dao định rời đi, nhưng chưa kịp đi lại bị Lý Phó Kiệt ngăn lại...

" Này, cô không nghe bạn gái tôi hỏi gì sao? Cô điếc à, hay là nghe thấy nhưng miệng bị câm, không trả lời được.!! "

Thật là chán ghét, Chu Thanh Vũ hết kiên nhẫn, người đàn ông này, thật không ra gì, hôm ở dạ tiệc hình như cô vẫn chưa giáo huấn đủ cho anh ta thì phải. Nhưng sao anh ta không nhận ra mình, cả Tô nghiên Hy kia nữa , không lẽ mình so với trước kia khác quá sao?

Cô lặng yên dừng lại,

" À...trả lời bạn gái anh sao, thật xin lỗi nếu như không quen không biết thì Chu Thanh Vũ tôi sẽ không cần trả lời những câu hỏi thừa thãi, hai người chưa đủ tư cách để tôi phải trả lời...làm phiền nhường đường."

" Đúng vậy, hai người mau tránh ra, Thanh Vũ chính là con dâu tương lai của Lục gia đó. Tốt nhất là đừng đắc tội với chúng tôi, nếu không hai người đừng trách." Mạc Dao lớn giọng cảnh cáo.

" Sao ??? Chu Thanh Vũ , chẳng lẽ là tiểu thư nhà họ Chu, con dâu tương lai của Lục gia sao.? "

"Cô gái này, tôi nói cô có biết ngượng miệng khi nói dối không vậy.? Cô ta mà là Chu Tiểu thư, con dâu tương lai của Lục gia sao, ăn mặc thì quê mùa,không biết trưng diện, mua đồ phải dùng tiền tiết kiệm, thật không biết ngại khi mạo danh là người khác sao?" Tô nghiên Hy giọng chua ngoa đối chất.

"Cô nói gì..Thanh Vũ chính là Vợ sắp cưới của Lục Minh thiếu gia. Sao cô dám nói vậy hả? "

Mạc Dao đang định tiến lên cho Tô nghiên hy một bạt tai thì Lý phó kiệt ngăn lại, Chu Thanh Vũ cũng vội kéo bạn mình ra đằng sau, đứng trước mặt Lý Phó Kiệt, ánh mắt cô âm trầm, giọng lạnh như băng nói,

" Thật ngang ngược, các người không được cha mẹ dạy cho phép lịch sự khi cư xử với người khác sao?"

Lý phó kiệt lớn giọng khinh thường :

" Ồ, lịch sự, bạn gái tôi nói gì sai à? Chu tiểu thư đây là nghèo đến nỗi đi vào một nơi như thế này cũng không có một bộ đồ thích hợp sao? Đường đường là vợ tương lai của Lục thiếu lại ăn mặc như vậy, Lục thiếu gia chẳng phải nhiều tiền lắm sao, xem ra cái danh này chỉ là hão mà thôi."

Bộp, bộp, bộp..ba tiếng vỗ tay vang lên. Mọi người đều quay lại, một chang trai ăn mặc sang trọng khí thế lạnh lùng, bức người làm nhiệt độ căn phòng cũng theo đó mà giảm xuống. Lục Minh Tử Duệ vừa vỗ tay vừa đi tới. Anh lên giọng châm chọc.

" Lý Thiếu gia nói rất hay, đường đường là Lục thiếu gia như tôi, lại để cho vợ mình ăn mặc thế này ! Đúng là tôi chỉ có danh hão mà thôi. "

Anh kéo Thanh Vũ ra sau lưng làm cô bất ngờ, vẻ mặt ngac nhiên như định hỏi anh là sao anh lại ở đây? Anh ra hiệu cho cô im lặng rồi quay qua Lý phó kiệt nói tiếp:

Lý thiếu gia, thứ cho tôi nói thẳng, tôi có nhiều tiền, nhưng tiểu Vũ không cần, tôi tôn trọng việc cô ấy nghĩ, và điều cô ấy muốn lam, chỉ cần cô ấy thích là được!!

Vậy còn cậu, nhà cậu có tiền sao không mở trung tâm thương mại cho bạn gái cậu đi, mà lại dẫn cô ta đến đây để kiếm chuyện với vợ tôi. Lý gia đây là muốn cuốn gói đi khỏi Hải Thành sớm sao..? Anh cười lạnh nói:

Được thôi tôi cho cậu toại nguyện, có điều cậu nên về nhà giải thích với Lý lão gia cha cậu một tiếng kẻo ông ta lên cơn đau tim không kịp chạy chữa thì khổ.

Xin đừng, Lục thiếu gia là tôi không có mắt nhìn, đã đắc tội đến Chu tiểu thư đây. Mong anh lần đầu bỏ qua cho chúng tôi. Lý phó kiệt kéo Tô nghiên hy quỳ rụp xuông đất..không dám nhìn thẳng vào mắt anh..

Tử Duệ nhìn Thanh Vũ rồi nói, em bỏ qua cho họ sao ?

Ừm, cũng không có chuyện gì lớn, em không chấp nhặt chuyện này, mình về thôi. Cô chợt nhớ tới Mac Dao, còn bạn em nữa..

" Để tên Hách Liên Thành kia đưa về đi." anh ra hiệu cho Hác Liên Thành đang đứng ở xa rồi nói :

" Thượng kha chúng ta về thôi"

Vâng thưa thiếu gia.

Trước khi đi, anh để lại một câu cảnh cáo đôi nam nữ kia :

Hai nhà Lý \-Tô các người, nếu còn muốn bám víu vào đất Hải Thành để sống, thì tốt nhất đừng động vào Chu gia. Nhất là không được đụng đến Chu Thanh Vũ. Muốn động vào vị hôn thê của Lục Minh Tử Duệ này, các người còn chưa đủ bản lĩnh đâu!! Nói xong anh nắm tay cô đi khỏi nơi đó, không thèm nhìn lại hai con người đang ngồi sụp ở dưới đất.

Ở đằng xa, Hách Liên Thành xem kịch vui xong, lắc đầu..Hic thảm quá đi mà, chợt nghĩ mình thật may mắn khi là bạn thân của tên mặt lạnh đáng sợ kia....