Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 1)

Chương 50: Hoàn toàn thuộc về anh..

Khu Chung Cư nhà của Chu Thanh Vũ.

Buổi tối, khi từ trường về. Chu Thanh Vũ vẫn còn chưa quen lắm về việc cô có thêm một thân phận nữa.

Nghĩ đến, tự nhiên mình lại trở thành thiếu chủ thiếu phu nhân của một bang hắc đạo, cô có chút đắc ý.

" Cũng ngầu lắm chứ? Nếu có dịp, cô nhất định bảo Tử Duệ, đến tổ chức để tham quan một lần mới được. "

Trong phòng ngủ..

Ngồi trên ghế, sau khi tắm xong, Lục Minh Tử Duệ kiểm tra lại đôi chân của anh, hình như cũng không còn đau lắm. Đi lại trong nhà chắc là không thành vấn đề.

Từ phòng tắm bước ra, Chu Thanh Vũ mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, chiếc váy này dài qua gối, hai ống tay áo cũng dài tới cổ tay, cô vẫn không muốn để anh nhìn thấy vết sẹo kia..

" Chân anh vẫn còn đau sao? " Chu Thanh Vũ hỏi xong bước tới ngồi xuống cạnh anh.

Tử Duệ nhìn cô, anh cười cười khuôn mặt anh có chút giảo hoạt, anh đưa khuôn mặt của mình sát vào tai cô rồi trả lời :

" Cũng không còn đau lắm, anh hồi phục gần như trước kia rồi" Giọng Tử Duệ nhỏ dần, như trêu chọc cô..

" Bà Lục à, thật ra..anh đã tỉnh lại từ hai ngày trước rồi. Anh là muốn cho em bất ngờ nên mới không cho em biết..

" Hả? Cái gì chứ hai ngày trước sao? Vậy..vậy..vậy.."

" Ôi trời ơi thế chẳng phải những gì cô nói với anh, rồi còn hôn trộm lên mặt anh, anh đều biết sao? "

Thật là xấu hổ chết mất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vì vậy mà đỏ ửng lên, Chu Thanh Vũ quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn anh..

Nhìn đến biểu cảm của cô, Lục Minh Tử Duệ đưa tay kéo khuôn mặt xinh đẹp của cô lại..nhìn cô thật kĩ, bốn năm rồi hôm nay anh mới nhìn thấy.

Người phụ nữ của anh đã trưởng thành hơn rồi, ngày càng xinh đẹp động lòng người. Từ đôi mắt to tròn, sóng mũi cao, đôi môi hồng nhuận, hình như đều khác trước kia rất nhiều..

Chu Thanh Vũ bây giờ đã thoát khỏi dáng vẻ ngây ngô, hồn nhiên của bốn năm trước, trở thành một thiếu nữ đầy thùy mị và kiều diễm. Cô như một viên ngọc sau một thời gian mài dũa mà trở nên lấp lánh, quý giá.

Ánh mắt Lục Minh Tử Duệ nhìn chằm chằm vào người trước mặt không nháy mắt. Tim anh đập thật nhanh, miệng lưỡi anh có chút khô đắng, cả người như nóng lên, hô hấp cũng dồn dập, khóe môi chợt nở ra nụ cười mê người..

Tử Duệ khẽ ôm cô vào lòng, anh thực sự không áp chế được tình cảm đang dâng trào..Anh liền cúi xuống, hôn lên trán cô, hôn lên mũi, rồi mắt, cuối cùng là môi, nụ hôn của anh càng thêm nóng bỏng triền miên.

Bị anh ôm rồi hôn, Chu Thanh Vũ cũng không phản kháng, cô khẽ ôm anh, đáp lại sự nồng nhiệt của anh, cảm nhận tình yêu mà anh mang lại.

Bao nhiêu sự quan tâm, yêu thương của Tử Duệ trong bốn năm qua thiếu cô, trong giờ phút này, cô sẽ không ngại mà tham lam lấy lại hết.

Hai người cứ vậy mà ôm hôn đối phương, đầu tiên là triền miên như gió xuân, kế tiếp lại nóng bỏng khắc khoải, Tử Duệ cứ vậy mà hôn cho đến lúc Chu Thanh Vũ thiếu chút nữa thở không nổi. Thân thể mềm nhũn cứ vậy mà dựa vào ngực của anh. Cô không nhịn được mà nhẹ giọng lẩm bẩm :

" Tử Duệ "

Lục Minh Tử Duệ lúc này mới buông cô ra, đầu của anh gác lên đầu cô, hai tay ôm chặt lấy thân thể của cô, thanh âm khàn khàn vang lên.

" Tiểu Vũ, anh cuối cùng đã trở lại rồi, lần này anh sẽ không bao giờ để em cô đơn một mình nữa, từ giờ trở đi, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau. "

Chu Thanh Vũ gật đầu, mỉm cười ngọt ngào, cô cảm giác như trái tim muốn tan chảy ra như kẹo ngọt vậy.

Những khổ sở trong bốn năm qua, thật đáng giá.

Nghĩ đến lần đó, lúc 5 năm trước khi Lục Minh Tử Duệ đến căn hộ này của cô lần đầu tiên, cô thực chưa dám chắc chắn về tình yêu này..

Nhưng bây giờ, trải qua bốn năm thử thách, Chu Thanh Vũ đã xác định rồi, cô cảm được người đàn ông này yêu mình sâu đậm, dù ở đâu, anh cũng đều cưng chiều và yêu quý cô.

Chu Thanh Vũ hoàn toàn tin tưởng dựa vào lồng ngực Lục Minh Tử Duệ. Anh ôm cô chặt hơn, giọng anh thì thào :

" Tiểu Vũ đời này anh sẽ chỉ yêu một mình em mà thôi, tuyệt sẽ không có ai nữa, anh yêu em, yêu em rất rất nhiều..."

Anh chôn mặt vào hõm vai của cô, thanh âm ái muội, ngọt ngào..

" Tiểu Vũ, cho anh nhé... có được không? "

Chu Thanh Vũ nhìn anh, thực ra chuyện đó cô suy nghĩ rất nhiều, cô và anh trên danh nghĩa đã là vợ chồng rồi, chỉ thiếu mỗi hôn lễ mà thôi. Huống hồ anh đã chờ cô đến năm năm rồi còn gì.

Cô khẽ cười rồi gọi tên anh :

" Tử Duệ à ! "

Cả khuôn mặt của cô đỏ hơn cả lúc nãy giống như một đoa nhỏ rực rỡ đợi người hái.

Lục Minh Tử Duệ nghe cô gọi ngước mắt lên nhìn, thấy vẻ mặt của cô vợ nhỏ, ánh mắt anh càng thâm thúy, anh liền hôn cô một cái.

Bàn tay thon dài của Tử Duệ nhẹ nhàng chạm tới khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm giác trơn mềm từ đầu ngón tay truyền tới cơ hồ muốn đốt nóng lòng anh hơn cả lúc nãy, hô hấp ngày càng nặng, anh đứng dậy, đưa hai cánh tay vòng qua eo nhỏ rồi bế cô lên hướng giường ngủ đi tới.

Cảm xúc dâng trào, anh mỉm cười, bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu kiên nhẫn chịu đựng, hiện tại anh đã trở lại bên cạnh cô, từ nay về sau, cô sẽ chính thức trở thành người phụ nữ của anh.

Tim Tử Duệ đập lên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cả người nóng ran, ý niệm cuồng loạn khiến cho phía dưới cũng có phản ứng.

Trên chiếc giường này, bốn năm qua đã có thêm mùi hương tử đằng từ người anh, xen lẫn vị dịu nhẹ của hoa oải hương của thân thể cô, không khí càng thêm thơm mát dễ chịu.

Lục Mịn Tử Duệ đem Chu Thanh Vũ nhẹ nhàng đặt lên giường, Tiểu Vũ của anh trong chiếc váy hồng kia, thực sự mềm mại, quyễn rũ động lòng người.

Tay anh không tự chủ được mà sờ lên khuôn mặt trắng hồng kia, từ mắt, rồi mũi, hàng lông mày, môi nhỏ của cô, mỗi nơi đều mang theo hơi ấm, Chu Thanh Vũ cười nhẹ nhàng, lỗ đồng tiền nhỏ xinh ẩn hiện càng làm cho khuôn mặt của cô đầy mê hoặc.

Lục Minh Tử Duệ ôm Chu Thanh Vũ rồi ghé sát tai cô anh nói nhỏ..

" Tiểu Vũ, cho anh đêm tân hôn trước hôn lễ nhé, anh thực sự không chờ được nữa.."

Chu Thanh Vũ nghe anh nói xong, xấu hổ quay mặt đi, cô biết chuyện tiếp theo hai người sẽ làm là gì, nhưng là vẫn không thể tránh khỏi có chút khẩn trương, tay không tự chủ mà nắm chặt.

Lục Minh Tử Duệ vốn là cũng khẩn trương, nhưng nhìn đến bộ dáng cô, cảm giác hồi hộp đó không còn nữa, anh vươn tay nắm lấy cánh tay cô đưa lên miệng, ôn nhu mà hôn lên. Anh nói :

" Tiểu Vũ, có phải em hồi hộp không, anh cũng có chút giống như em vậy. "

Cô nhìn anh, có chút là sao, anh cũng giống cô mà khẩn trương sao? Nghĩ vậy, tâm trạng cô cũng vì thế mà thả lỏng không ít, cô ôm lấy tấm lưng rộng của anh, thỏ thẻ vào tai anh :

" Lục Minh thiếu gia, em thành toàn cho anh..."

Đêm tối từ từ qua đi, nhiệt độ trong căn phòng ngày càng tăng lên, Lục Minh Tử Duệ cùng Chu Thanh Vũ như đôi tình nhân mới nếm thử trái cấm. Vành tai tóc mai nóng bỏng chạm vào nhau. Thân thể cùng tâm hồn hòa hợp vào nhau. Thân thể cả hai người theo bản năng mà tiến tới.

Lục Minh Tử Duệ đưa tay tháo từng núc áo của chiếc váy trên người Chu Thanh Vũ, từng cái lại từng cái..

Khi chiếc núc cuối cùng cũng được tháo khỏi, chiếc váy màu hồng lập tức được kéo thoát khỏi người cô, chỉ còn lại nội y là áo ngực và quần lót bằng ren cùng màu với chiếc váy kia, cả người ngọc hiện ra trước mặt anh, da thịt trắng noãn kiều diễm, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt mê ly, động tác ngây ngô, đủ để làm cho anh điên lên..

Nằm giữa mái tóc nâu, bồng bềnh xõa trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Thanh Vũ như một đóa hoa mềm mại, lấp lánh làm cho anh chịu không nổi, nụ hôn của anh mang một phần yêu thương như mưa rơi, nhẹ nhàng như nước, mang theo sự nhu hòa, giống mưa rơi trên sônh hồ, rồi từ từ nở rộ bao phủ khắp nơi.

Nội y cuối cùng cũng được cởi hết, thời điểm da thịt cả hai kề sát nhau, giống như một mảnh thiên lôi địa hỏa oanh động, thiêu đốt thành một đại dương mênh mông.

Cả cơ thể Lục Minh Tử Duệ nóng bỏng dâng lên, toàn thân anh như bị thiêu đốt, tất cả nhung nhớ, chờ đợi, khắc cốt ghi tâm, đều hóa thành nhiệt tình triền miên.

Lúc đầu anh nhẹ nhàng rồi dần dần mạnh dạn tiến vào nhanh hơn, thuần thục hơn. Những giây phút hạnh phúc suốt cuộc đời anh, có lẽ sẽ không còn cái gì có thể gây kích động lòng người hơn lúc này.

Khi anh tiến sâu hơn vào thân thể của cô, khi hai người cùng hợp làm một, đây mới chính thức là cả thân thể lẫn linh hồn cùng hợp nhất...cả hai đều không nhịn được mà khẽ rên thành tiếng.

Đây là lần đầu tiên của cô, thật đau, nơi khóe mắt đẹp nước mắt khẽ trào ra nhưng là nước mắt của hạnh phúc và yêu thương của anh mang lại. Từ nay, cô sẽ chân chính là người phụ nữ của anh, cùng anh đi đến hết đời.

Thân thể cô như con thuyền nhỏ bồng bềnh trôi tìm được bến bờ. Các giác quan hưởng thụ từng đợt sóng cảm xúc không ngừng dâng lên, thừa nhận tất cả yêu thương cuồng nhiệt đến từ anh, từng đợt, lại từng đợt diễn ra trong phòng.

Lúc ban đầu, anh còn chưa hiểu chuyện, rồi sau đo nhanh chóng thích hợp, tìm được đột phá. Cảm xúc có được cô một cách quá chân thật, khiến anh mừng như điên, tâm tình kích động. Một đêm trôi qua đầy mê người như thế.

Trong Phòng cứ vậy mà diễn ra một màn kích tình cuồng nhiệt như thế, thật hy vọng đêm kéo dài mãi không bao giờ đến sáng.

Chu Thanh Vũ tiếp nhận hết những hoan ái của Tử Duệ, rồi lại khiến anh không dừng lại được. Thân thể mềm mại, trắng ngọc không tì vết của cô lúc này bởi vì những nụ hôn của anh mà loang lỗ đầy dấu vết ngấn hôn hiện ra trước mắt anh.

Sau mấy phen ân ái, trời muốn gần sáng. Cuối cùng cả thân thể nhỏ bé của Chu Thanh Vũ dường như không thể chịu thêm được âu yếm của anh nữa, cô mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Lục Minh Tử Duệ ôm cô vợ nhỏ vào lòng, âu yếm hôn lên trán, lấy mền đắp cho cô, anh khẽ nói :

" Tiểu Vũ à ! Bà Lục của anh, từ nay trở đi, em đã hoàn toàn thuộc về anh rồi..."