Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 10: Chế tạo đối thủ cạnh tranh

Đến tận đường rẽ, Tào phu nhân vẫn chịu không tay Du Tiểu Vãn, thân thiết cười nói: “Hôm nay Nhã Nhi có chút ho khan, mợ sợ lão thái thái bị lây bệnh, nên không cho nàng lại đây thỉnh an. Bất quá, lúc mợ đi, Nhã Nhi cứ nhắc tới Vãn Nhi biểu tỷ nha, đứa nhỏ này rất thích con. Nếu con không bận làm chuyện gì, không bằng cùng mợ đến Nhã Ngũ Đường, để tỷ muội các con trò chuyện một chút, cũng thuận đường lấy bái thiếp.”

Du Tiểu Vãn ôn nhu cười nói: “Vãn Nhi đành phải đi theo làm phiền mợ.”

Đoàn người vừa mới đến đông phòng – nơi Trương thị dùng để nghỉ ngơi và xử lý công việc, liền nghe thấy một giọng nói lão luyện thành thục của một phụ nhân, “Những gia đình trong sạch nhà có ngũ bất thú*. Thứ nhất tang phụ trưởng nữ không cưới, vì vô giáo giới.”

* Ngũ bất thú: năm loại nữ nhân không nên cưới. Điều này có ghi trong Kinh Lễ – một cuốn nằm trong Ngũ Kinh.

Thanh âm non nớt của Tào Trung Nhã tiếp lời hỏi ngay, “Lời này nghĩa là thế nào?”

Lão phụ nhân giải thích: “Gia đình trong sạch sẽ không cưới nữ tử có mẫu thân mất sớm, bởi vì không ai dạy dỗ, không biết cấp bậc lễ nghĩa. Cho nên người đời nếu là thê tử chết sớm, sẽ cưới thêm kế thất*, hoặc là uỷ thác cho thân hữu, giáo dưỡng nữ nhi.”

* kế thất = vợ kế = người vợ thay thế vị trí của chính thê đã mất

Lúc này hai người vào đông phòng, một vị ma ma cực kì đoan trang nhìn về phía Tào phu nhân và Du Tiểu Vãn, hành lễ thỉnh an. Ánh mắt Trương thị khẽ động, nhìn sang Du Tiểu Vãn, cười nói: “Đây là giáo dưỡng ma ma họ Sư do mợ mời từ trong cung đến. Vãn Nhi có muốn cùng học không?”

Ha ha, cố ý ở lúc này giải thích “Ngũ bất thú”, đơn giản là muốn nói cho nàng, phải nghe lời Trương thị, nếu không sau này sẽ không có ai mang sính lễ đến cưới. Kiếp trước, nàng chính là bị Sư ma ma dạy thành một khối bột nhão, tùy tiện mợ vò nắn.

Bất quá mợ lần này tính nhầm rồi, Sư ma ma là người khéo đưa đẩy, ai trả nhiều bạc thì nghe theo người đó, hơn nữa còn là người có tư tâm, vô cùng tốt lợi dụng. Huống hồ, ngày mai còn có một nhân vật trọng yếu đến Tào phủ, kiếp trước mình không giao thiệp với nàng bao nhiêu, lúc này đây, tất nhiên sẽ không buông tay cơ hội tốt như vậy.

Du Tiểu Vãn cúi hạ hàng lông mi dài, che giấu vẻ trào phúng và khinh thường trong mắt, cái miệng nhỏ nhắn trả lời: “Nếu có thể được ma ma dạy, tất nhiên là phúc khí của Vãn Nhi.”

Tào phu nhân vừa lòng cười, bảo Du Tiểu Vãn hành lễ bái sư, lại cho người ta mang mười lượng bạc đưa cho Sư ma ma, nói: “Hơn một đệ tử, tất nhiên là phải thêm hạ lễ.”

Đang nói chuyện, Tào Trung Duệ mang nha hoa đến thỉnh an mẫu thân, thỉnh an xong, lại nhã nhặn chào hỏi Du Tiểu Vãn, “Vãn Nhi muội muội phải đến đây nhiều mới phải, nhập phủ đã mấy ngày, lại luôn không thấy thân ảnh muội muội.”

Du Tiểu Vãn đạm cười ứng một câu, không muốn cùng Duệ biểu ca quá nhiều gặp gỡ, liền mở miệng xin bái thiếp nhập phủ cho Du quản gia, xong tìm một cái cớ cáo từ. Trương thị định giữ nàng ở lại Nhã Ngũ Đường dùng cơm trưa, cũng bị nàng khéo léo từ chối, “Hôm nay còn có chút hành lý chưa sửa soạn xong, huống hồ ngày mai còn phải học quy củ với Sư ma ma, sau này sẽ còn đến quấy rầy mợ.”

Tào phu nhân nghe vậy, đành để cho nàng đi trước.

Đêm đến, Du Tiểu Vãn mời Sư ma ma đến Liên Hương Cư, khách khí nhường vị trí chủ tọa, bảo Sơ Vân dâng một cái cái trap nhỏ, bên trong tráp chứa mấy vòng bạc cùng một cây trâm ngọc chất liệu vô cùng tốt.

Nhìn thấy vẻ vừa lòng trong mắt của Sư ma ma, nàng mới ôn nhu mở miệng nói: “Sau này ma ma phải vất vả dạy dỗ, Vãn Nhi ngu dốt, mong rằng ma ma đừng ghét bỏ.”

Nhờ có những món lễ nặng mở đường, Sư ma ma trở nên vô cùng tốt nói chuyện, trò chuyện với Du Tiểu Vãn cũng thân thiết lên, Du Tiểu Vãn hợp thời đem đề tài dẫn tới mục đích lần này của mình, giả bộ tò mò hỏi, “Ma ma trước kia hầu hạ quý nhân, vì sao lại làm giáo dưỡng ma ma?”

Đây là tiếc nuối cả đời của Sư ma ma, mặt bà quả nhiên lộ vẻ thương cảm. Bà là người hầu hạ Thục phi của tiên đế, nhưng thục phi sớm mất, bà mới không thể xuất cung, đành làm giáo dưỡng ma ma cho những gia đình phú quý, tuy rằng có thể diện, nhưng vẫn chỉ là một nô tài. Nếu Thục phi mất trễ hơn một chút, nói không chừng bà có thể làm đến chức nữ quan cao đẳng mới xuất cung, áo gấm về nhà, phong cảnh vô hạn.

Kiếp trước, Sư ma ma tận tâm tận lực phụ tá Tào Trung Nhã, vì muốn đưa Tào Trung Nhã vào cung làm phi, chính mình có thể dính chút quang, điểm tâm tư ấy, đúng là điều mà Du Tiểu Vãn có thể lợi dụng.

Ngày hôm sau, Du Tiểu Vãn đến Nhã Ngũ Đường học quy củ. Gần trưa, trong phủ có hai vị khách đến, là hai mẹ con, mẫu thân là em gái ruột của Võ di nương, vì trượng phu qua đời, cô nhi quả phụ không thể sinh tồn, nên mới đến tìm Võ di nương để nương tựa. Chính là, nếu muốn ở lâu trong Tào phủ, phải hỏi qua ý của Trương thị.

Tiểu Võ thị phong vận do tồn*, nữ nhi Ngô Lệ Quyên vừa mới cập kê**, là một vị đại mỹ nhân nũng nịu. Du Tiểu Vãn nhớ lúc đó mợ sợ mẹ con các nàng câu dẫn cậu, không đồng ý cho các nàng ở lại. Hai mẹ con bị đuổi ra ngoài, thuê một tiểu viện bốn gian, dựa vào sự giúp đỡ Võ di nương để sống qua ngày. Một thời gian sau, Du Tiểu Vãn nghe nói, Ngô Lệ Quyên trở thành sủng thiếp của Nhiếp Chính Vương……

* phong vận do tồn = phong độ vẫn còn; ý nói Tiểu Võ thị nhìn tuy biết là đã già, nhưng nhan sắc vẫn còn, thừa sức hấp dẫn đàn ông.

**cập kê = cài trâm. Theo thông tục của Trung Quốc cổ, khi một cô gái đến tuổi 15, gia đình sẽ tổ chức lễ cập kê. Trong lễ này, người mẹ hoặc một nữ trưởng bối sẽ chải tóc, cài trâm cho cô gái. Nghi thức này chứng tỏ cô gái đã trưởng thành, đã có bàn bạc chuyện hôn nhân, gả về nhà chồng.

Lúc này, Trương thị vừa cự tuyệt Võ di nương xong, trưng ra bộ mặt uy nghiêm, mỉa mai nói, “Nếu là thân thích, dù cho nuôi dưỡng cả đời cũng không sao cả, nhưng cũng không phải người nào cũng có thể là thân thích của Tào phủ chúng ta.”

Khuôn mặt cười của Võ di nương liền trắng bệch, âm thầm xiết chặt khăn tay. Vì sinh ra trưởng tử, nàng đã được nâng lên làm tiểu thiếp*, địa vị so với di nương bình thường cao hơn rất nhiều, người nhà mẹ đẻ đã có thể coi như thân thích của Tào gia. Nhưng mấy năm nay, huynh trưởng Trương thị lên làm quan, Trương thị vì vậy càng thêm lộng hành, lén lút đem nàng đánh trở về vị trí di nương, chi phí ăn mặc trong phủ đều giống như những di nương khác, hiện tại còn nói ra những lời như vậy, rõ ràng chính là đang chèn ép nàng……

*Theo trong truyện này, thứ tự các bà vợ trong già đình giàu có được sắp xếp như sau: chính thê, tiểu thiếp, thiếp, nha hoàn thông phòng. Chính thê ra đường gọi là phu nhân; tiểu thiếp và thiếp đều là di nương; nha hoàn thông phòng thì vẫn là nha hoàn, nếu được lão gia thích thì có thể được nâng lên làm di nương.

Du Tiểu Vãn cúi đầu thổi chén trà, dùng khóe mắt đánh giá tình hình trong sảnh. Võ di nương không thể đối phó với Trương thị, hiện tại Trương thị đúng là có thể ngăn chận Võ di nương. Bất quá, nếu hiện thời nàng giúp Võ di nương có một hậu thuẫn cường ngạnh, một năm sau có thể khó nói.

Lúc này Tào Thanh Nho hạ triều hồi phủ, cũng đi vào Nhã Ngũ Đường, nhìn thấy hai nữ tử xa lạ, hơn nữa lại ngồi trong sảnh, không tránh sau bình phong, không khỏi ngẩn ra.

Du Tiểu Vãn thiên chân giới thiệu nói: “Cậu, đây là Tiểu Võ di và Ngô biểu tỷ, đến Tào phủ tìm nơi nương tựa.”

Du Tiểu Vãn xưng hô thật ra không có không ổn, chẳng qua đâm trúng tim của Trương thị, đau đến nhoi nhói – nếu bà có thể sinh con sớm một bước, Võ thị làm sao có thể được nâng vào phủ, chỉ là nữ nhi của thứ thương nhân đê tiện, làm sao có thể trở thành tiểu thiếp, địa vị sát với nàng?

Tào Thanh Nho nghe nói là tới tìm nơi nương tựa, liền rộng rãi nói: “Các ngươi cứ đến sống ở đây, coi như đây là nhà của mình.”

Dám không hỏi qua ý của ta! Trương thị tức giận đến móng tay kháp vào lòng bàn tay, đang tính cãi lại, Du Tiểu Vãn đã dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Tào Thanh Nho, nói: “Cậu thật cao thượng, vô luận ai tới tìm nơi nương tựa đều có thể thu lưu, Vãn Nhi xin theo cậu học tập.”

Tào Thanh Nho được khen, thần thái bay lên, vỗ vỗ đầu nàng, nói: “Đến hoàng đế cũng có vài thân thích nghèo, chúng ta làm người xử thế, nên là cùng tắc độc thiện kì nhân, đạt tắc kiêm tế thiên hạ*. Đừng nói là thân thích, cho dù là người không quen tới cửa xin giúp đỡ, cũng nên trợ giúp hết sức.”

* Cùng tắc độc thiện kì nhân, đạt tắc kiêm tế thiên hạ: kẻ nghèo thì chỉ lo thân mình, kẻ giàu thì phải lo chuyện thiên hạ.

Lời Trương thị định nói đến miệng thì đều bị ngăn lạihận Du Tiểu Vãn lắm miệng, âm thầm trừng mắt liếc nhìn Du Tiểu Vãn một cái, trên mặt chỉ phải nín nhịn, tươi cười thập phần hiền lành bắt đầu an bài chỗ ở cho hai mẹ con Tiểu Võ thị.

Nhưng Du Tiểu Vãn muốn không phải chỉ là cho Ngô Lệ Quyên ở nhờ, nếu người định mệnh của Ngô Lệ Quyên là Nhiếp Chính Vương, như vậy nàng sẽ lợi dụng một chút, biến người này trở thành hậu thuẫn mạnh mẽ của mình. Một thiếp thất nho nhỏ chỉ có thể giúp đỡ hữu hạn, nhưng nếu gặp được hội tuyển mùa thu năm nay, bằng vào dung mạo và dáng người của Ngô Lệ Quyên, được Nhiếp Chính Vương tuyển làm trắc phi hẳn là không thành vấn đề.

Huống hồ, Trương thị sau này sở dĩ kiêu ngạo như vậy, chính là vì chất nữ* của bà – Trương Quân Dao – là thứ phi của Nhiếp Chính Vương. Nàng nếu là không vì Trương thị tạo một đối thủ cạnh tranh, vậy thì thật làm thất vọng cái chết thảm của bản thân!

* chất nữ = cháu gái, con của anh/chị/em nhà mẹ đẻ.

Du Tiểu Vãn lắc lắc cánh tay cậu, làm nũng nói: “Có thể cho Ngô biểu tỷ cùng con và Nhã Nhi học quy củ được không? Nhiều người mới vui nha, hơn nữa Ngô biểu tỷ đẹp như vậy, con thấy so với các quý nhân trong cung cũng không kém đâu, nói không chừng là có mệnh làm Vương phi quý nhân.”

Trương thị thiếu chút nữa không bị tức chết, cố nén giận, trách: “Vãn Nhi, con gái thương nhân sao có thể đánh đồng với quý nhân trong cung? Nếu không phải con tuổi còn nhỏ, nói ra lời như vậy, sẽ bị đánh mấy bản tử.”

Nếu Ngô Lệ Quyên thành phi tử của một vị Vương gia nào đó, Võ thị kia chẳng phải sẽ kiêu ngạo lên? Chuyện như vậy, ta tuyệt đối phải ngăn cản.

Nhưng lời Du Tiểu Vãn đã lọt vào tai Tào Thanh Nho và Sư ma ma, ai nấy đều tự có phân giải.

Tào Thanh Nho tinh tế đánh giá Ngô Lệ Quyên vài lần, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, triều đình sắp tuyển phi cho Nhiếp Chính Vương, hắn có nghe nói, nếu Ngô Lệ Quyên thật sự thành người của Nhiếp Chính Vương, mình lại từng thu lưu nàng, coi như là ân nhân của nàng, như vậy bản thân khi ở trước mặt Nhiếp Chính Vương sẽ càng thêm có thể diện.

Sư ma ma một lòng muốn đi theo một vị chủ tử cao quý, thay đổi vận mệnh nô tài của mình, lập tức cũng động tâm, liền tiến lại gần Trương thị, hạ giọng góp lời, nói: “Phu nhân lời ấy sai rồi. Tiên đế còn có vài vị phi tử xuất thân thương nhân, ta thấy vị Ngô tiểu thư này, tướng mạo rất có phúc khí, phu nhân nếu hảo hảo bồi dưỡng, sau này cũng có nhiều trợ lực nha.”

Trợ lực cái rắm! Ngô Lệ Quyên nếu thành Vương phi, người được đến trợ lực chính là Võ di nương!

Không đợi Trương thị tìm được cái cớ hợp lý, Võ di nương liền tú thanh tú khí mở miệng nói: “Muội phu là con trai của Thanh Hà Huyện lệnh, Ngô cô nương là xuất thân quan gia, không phải là con gái thương nhân.”

Trương thị hèn mọn phản bác, “Là thứ tử của cửu phẩm dự khuyết Huyện lệnh!”

Nhưng Tào Thanh Nho đã định ra xong chủ ý, “Kia cũng là con của quan gia. Ngô cô nương hãy đến học quy củ với Vãn Nhi và Nhã Nhi đi.”

Võ thị tỷ muội và Ngô Lệ Quyên vội cúi người thật sâu với Tào Thanh Nho, “Tạ Tước gia ân điển.”

Trương thị nín thở, tức giận đến mức mặt mày xanh mét, son phấn trên mặt đều che giấu không được, nhưng người đứng đầu một nhà đã lên tiếng, bà còn có thể nói cái gì?