[Trọng Sinh] Độc Tình

Chương 18: 18 Cùng Lắm Là Lấy Bom Ném Nhau Cũng Không Có Gì To Tát

Chơi đùa một chút, con mẹ nó hắn đang dối lòng đó, má nó hắn làm thế nào con người bất tử Kim Taehyung kia cùng lắm cũng chỉ chật vật một tý mà thôi.

Hắn cảm thấy bản thân mình đã cố gắng lắm rồi, không thể trách hắn được, không phải là gây sự công khai thôi sao, cùng lắm là lấy bom ném nhau, cũng không có gì to tát.

*

"Kim tổng, ngài biết mà mảnh đất phía Nam tôi phải khó khăn thế nào mới lấy được nó về" lão già ngồi đối diện Kim Taehyung mở miệng, ông ta đã nghĩ ra mọi cách thuyết phục hiệu quả nhất, nhưng lão không ngờ Kim Taehyung đích thân đến, lão cáo già như ông ta vốn đã chuẩn bị hết tất cả, ngồi trước hắn cũng giống như một học sinh nhỏ chờ khảo bài, quên hết mọi thứ.

Chết tiệt!

"Cần sao? Tôi hiện tại lại chỉ quan tâm đến mảnh đất đó" chiêu trò của mấy lão già trong cái vòng kinh doanh luẩn quẩn này Kim Taehyung hắn lại chả biết tỏng cả.

"Kim Tổng, tôi có mảnh đất phía Bắc giáp vịnh Buzzards, ngài xem" ông ta cảm thấy cuộc đời kinh doanh của mình gặp phải Kim Taehyung có lẽ là điều xui xẻo nhất, bị cướp mất dự án thì sao? Bị tranh phần đấu thầu thì sao? Tất cả gộp lại có thể thảm bằng ngồi đây đàm phán cùng tên mặt lạnh này được à.

Kim Taehyung bên kia chợt im lặng, mỉm cười, nụ cười thánh thiện biết bao...!Phi! Tất cả mọi người ở đây có ai thấy nụ cười đó thánh thiện sao? Ông ta sắp sợ đến quỳ xuống xin tha rồi đây.

Chỉ tiếc mảnh đất phía Nam đó quá "màu mỡ", lão cũng không đành nhả ra.

"Ông nói xem" hắn cũng chẳng làm gì, chỉ ngồi đó thưởng thức loại trà bậc nhất, âm nhạc du dương, tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng.

Hạ Vũ tàng hình bên cạnh ngoan ngoan ăn bánh, hắn bảo cô không cần đi, nhưng nếu nhàm chán thì hắn không cản, cô cảm thấy quả thật ở lại khách sạn vô cùng nhàm chán nên đã đi theo, không có mục đích gì cả.

Nhưng đến nơi rồi, nhìn một màn trước mắt đúng là sinh động không thể tả mà.

Nhìn xem giống hệt như phim cung đấu vậy.

Người ta nói rằng, khi tranh luận một điều gì đó, kẻ có khí chất thì kẻ đó đã thắng 50% rồi.

Đứng trước khí thế áp bách như vậy có thể không cuống cuồng lên sao?

Con giun xéo lắm cũng quằn, lão già ngồi kia mặt nhịn đến đỏ lặng cả lên "Cậu đừng có mà ép người quá đáng".

Tiếc thật, hắn vẫn ung dung ngồi đấy, vẫn nhàn nhạt nhìn người phía trước như nhìn một con kiến không có sức ảnh hưởng "Tôi đã cho ông sự lựa chọn rồi đấy chứ".

"Hahaa, Kim Taehyung là do mày ép tao" Lão già mặt khó coi, vì tức giận mà mặt càng nhăn nhúm, mặt càng nhăn nhúm lại càng khó coi, lão hết lên.

Kim Taehyung đột nhiên nâng tay kéo cô vào lòng, vẫn tư thế ưu nhã, vẫn nhàn nhạt thưởng thức âm nhạc, cùng với xúc cảm mềm mại mà hông bên tay mang lại.

Hắn dường như chẳng có gì luống cuống đối với người đang nổi điên trước mắt.

"Không phải muốn làm ăn với tôi sao? Muốn đứng dưới danh tiếng của Kim Taehyung này oanh tạc mà lại không chịu bỏ ra cái giá đắt, từ khi nào mấy người thấy tôi dễ dãi như vậy?" Hắn vừa mở miệng quả nhiên đánh chủ ý của lão già kia trở về nguyên hình, trần trụi mà đứng đó, giống như lột sạch tất cả rồi phơi bày dưới mí mắt hắn.

Quả thật, lão ta làm ăn càng ngày càng khó khăn, phía bên chính phủ năm lần bảy lượt dòm ngó, đối thủ của lão lại càng ngày càng mạnh, bọn chúng muốn nuốt địa bàn của lão để mở rộng lãnh địa của mình, nội bộ lại lục đục.

Lão cứ nghĩ mưu kế của lão đã đủ hoàn hảo, không ngờ từ khi bắt đầu lão đã chẳng giấu được gì.

Người ngồi phía bên kia, cứ nhìn như vậy, nhàn nhã đến bản thân lão cũng cảm thấy mình thật đáng thương.

Thì ra Kim Taehyung lại chẳng phải miếng bánh mềm dẻo gì, hắn vỗn dĩ là một kẻ săn mồi, miếng bánh mà ngon ngọt mà người đời nghĩ, cũng hẳn là do hắn thả ra đi.

Lão sống hơn nửa đời người, mưu sâu kế bẩn cũng đều làm hết.

Lại tính kế không bằng một thằng nhóc, Kim Taehyung hắn sẽ chịu nắm đằng chuôi sao? Không phải đại cục rồi cũng bị hắn quay cho không lường được đó thôi.

"Hửm? Ông nói xem, nhường ấy thuốc nổ ông để dưới kia chính là muốn tuẫn táng cùng tôi đó à?" Kim Taehyung cầm chiếc bật lửa bạc, tiếng bật lửa kêu lên cái tạch, ánh sáng xanh của lửa cứ dập dờn qua lại, khiến cho hình ảnh hắn trở nên mông lung, điếu thuốc ngậm trên miệng, cứ như thế không châm lửa.

Lưu manh, vô lại, hờ hững, bất cần chẳng thiếu thứ gì.

Có lẽ đây là cảnh giới cao nhất của khinh bỉ cuộc đời.

Hắn chẳng mảy may quan tâm ngoài kia đâu, hắn chỉ cần biết người con gái trong ngực hắn cảm thấy thế nào, bởi người đời thường nói, khi yêu một người rồi, chỉ cần họ nhíu mày một cái thôi thì ta cũng cảm thấy bản thân mình có lỗi.

Còn lão già kia, giấu một đống thuốc nổ dưới chân khách sạn như vậy, lão không cần mạng vậy để hắn tác thành cho lão..