[Trọng Sinh] Độc Tình

Chương 6: 6 Em Nuôi Anh

Ra đi thì trèo tường, nhưng quay trở lại thì lại đi cửa chính.

Cô lái oto về đấy, không vào cửa chính thì vác oto qua tường kiểu gì.

#Cô vợ của tôi luôn nói vấn đề vô lý thành có lý và không thể phản bác là thế nào? Liên hệ @kth_kim trả lời với, gấp gấp!

Cũng chẳng biết Kim Taehyung thính đến cỡ nào mà khi cô từ gara đi ra thì anh đã đứng sừng sững trước cửa nhà.

Trên mặt không nhìn ra được biểu hiện gì, có cảm giác có người sắp chém chân cô.

#Cứu với, chồng tôi muốn chém chân tôi

"Em về muộn" Kim Taehyung hắn nhìn cô, vẫn là cái biểu hiện cơ mặt liệt đó, nên cảm thấy sợ hay là không sợ đây

"Em xin lỗi" nên đánh phủ đầu trước, xin lỗi trước rồi có lỗi hay không thì tính sau

Kim Taehyung: "..."

Anh đâu có mắng cô, sao cô lại xin lỗi.

Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng anh đanh bắt nạt cô đấy.

"Anh không mắng em"

"A?" chứ cô nói gì, đâu cô đã nói cái gì đâu

"Vô nhà đi đã, ngoài này lạnh" anh nghĩ mình không nhắc cô thì cô thực sự sẽ ở ngoài này luôn

"Oh" cô tiêu của anh nhiều tiền như vậy, không lẽ vô nhà sẽ dễ thủ tiêu và ném xác hơn sao.

Sợ quá đi, luôn có người muốn giết bản cô nương, bản cô nương chỉ muốn lặng thing làm một thiếu nữ xinh đẹp thôi mà

"Hôm nay em ra ngoài mà không mang theo người của anh" hắn ngồi vắt chân trên sofa, vừa nhìn là đã biết ai làm chủ nhà rồi

Anh đang ngồi, giáng ngồi lại vô cùng ngang ngược, tay đang gác trên thành ghế, chân này vắt trên chân kia.

Còn cô thì đang đứng, tay chắp chéo lên đằng trước người.

Nhìn có vẻ...!đáng thương.

"Sao em không ngồi"

"Em sợ...!à không em không mỏi"

Đến tận sau này mọi người mới biết, có một Tư Hạ chỉ sợ một mình Kim Taehyung, có một Tư Hạ chỉ bày ra bộ dáng khép nép như vậy trước mặt Kim Taehyung mà thôi.

"Đứng như vậy anh không tiện nó chuyện" thật ra đúng là như thế, cô đứng cao như thế, lại bày ra vẻ mặt như thế, trông như anh đang đàn áp đàn em của mình vậy.

"ha ha chúng ta có gì để nói sao" nếu con còn sống, con hứa sẽ còn mua nhiều hơn thế nữa.

"Vẫn câu hỏi cũ, em không mang theo người của anh" cô hiện tại có thể không gặp nguy hiểm gì, nhưng để đám lão già ngoài kia biết được cô ở bên anh, nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

"Họ rất phiền mà" nghĩ thử xem, chỉ đi đến trung tâm thương mại thôi lại đem theo một đám người như thế, sợ người ta lại tưởng bổn cô nương đây dẫn người đi đánh nhau.

"Họ sẽ đứng cách xa em"

"Nhưng em...!hay anh đi cùng em đi, em hứa sẽ không từ chối"

"Có thời gian anh sẽ đi cùng em, ngoan để họ đi theo em, như vậy anh mới an tâm"

"Bao giờ anh có thời gian? Hay thôi anh bán công ty đó đi em nuôi anh"

Kim Taehyung: "..."

Đám vệ sĩ: "..."

Cô chỉ nghe lọt tai vế đầu thôi thì phải, vế sau để chui tọt sang tai kia mất rồi.

Như vậy làm sao anh có thể phổ cập kiến thức được.

"Em làm sao nuôi anh, hửm?" cô nuôi anh có khi nào ngày ba bữa cơm thì chỉ còn lại một bữa thôi không?

"Em có tiền mà"

Cứ đợi đấy, đợi khi ông đây lũng đoạn* được thị trường chứng khoán thì ông nuôi anh.

Do là thị trường chứng khoán nay quá bấp bênh nên ông không thể tung tiền ra được thôi, đừng có khinh ông.

*Lũng đoạn: có nghĩa là tập trung vào trong tay mình mọi đặc quyền để từ đó khống chế và kiểm soát hoạt động sản xuất hoặc kinh doanh.

"Ừ anh biết, thế nay em lấy tiền anh mua gì nhiều vậy" Kim Taehyung cười thầm, hắn nên nhận ra từ lâu rằng cô vợ nhà hắn chưa lúc nào bình thường cả.

"Anh đang nói đểu em đúng không?" cô vừa mới bảo cô có tiền thì con hàng này liền ám chỉ cô tiêu mất nhiều tiền của hắn, cô phải cần vốn đầu tư chứng khoán nữa chứ.

Có tiền rồi cô trả hắn sau, làm gì mà đanh đã vậy.

"Không có, anh hỏi thật" anh cũng không tin là cô tiêu được nhiều tiền như vậy trong 6 tiếng đồng hồ.

Anh không tiếc khoản tiền nho nhỏ ấy, nhưng anh không thích cô đầu tư hay nhúng tay vào những thứ không được chính đáng.

"Em chỉ mua mấy vật dụng thôi, họ bảo sáng mai sẽ chuyển đến"

"Ừm, tùy em sắp xếp"

Nội tâm Tư Hạ"ủa chứ sao, chắc tôi để anh sắp xếp à"

"Em về phòng đi, ngủ muộn không tốt" nói chuyện với cô còn mệt não hơn nói chuyện với đám lão già hồ ly tinh ngày ngày nhăm nhe cổ phần của anh.

"Anh thì sao?" anh có âm mưu gì, có phải tôi đổi tính anh liền không thấy hứng thú nữa đúng không, tức chết mà

Sau khi đầu độc não một lúc lâu, cô cũng bất mãn thốt ra "anh chán em rồi à"

"Nãy giờ anh nói em có nghe cái gì không?" nãy giờ anh nói nhiều lắm đấy nhá, đừng có bảo là cô nghe không lọt chữ nào cả đi

Chớp chớp mắt vô tội "Hả? Anh nói cái gì cơ? Anh cũng chưa trả lời câu hỏi của em"

"Anh bảo là mảnh đất ở thành phố B vẫn chưa đấu thầu xong, anh cần liên hệ với họ để thuyết phục họ giao lại mảnh đất đó cho chúng ta" hắn nói chầm chậm, nhấn mạnh từng chữ, như sợ rằng cô nghe không hiểu vậy

"Anh thuyết phục họ?".