Trọng Sinh Thành Bà Cốt

Chương 20

Cố Minh Đài giao mọi việc còn lại cho cấp dưới giải quyết, còn Trương Manh thì theo anh xuống núi.

“Được rồi, em về cứu anh em đi.” Cố Minh Đài đang đi phía trước bỗng quay người lại nhìn cô và nói.

Không ngờ mới đó mà đã đến lúc hai người phải chia tay nhau rồi, đột nhiên trong lòng Trương Manh trỗi lên một cảm giác không nỡ.

“Anh nói sau này chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?”

“Chỉ cần có duyên ắt sẽ gặp lại. Em nhớ phải luôn mang miếng ngọc bội bên người đấy nhé, tuyệt đối đừng làm mất, biết chưa?"

Trương Manh cúi đầu nhìn thoáng qua miếng ngọc bội trên cổ mình, mắt đột nhiên mở to: "Thế... thế này là thế nào?"

Rõ ràng lúc ở trong cổ mộ nó vẫn còn là một miếng ngọc bội, nhưng sao vừa ra đây đã biến thành một miếng gỗ rồi.

Vì đã biết trước miếng ngọc bội này không thể bị đánh tráo chứ nếu không cô còn tưởng đã bị người ta đánh tráo rồi cơ.

Cố Minh Đài nheo mắt nhìn miếng ngọc bội trên tay Trương Manh, xem ra thứ này thực sự là một bảo bối đây.

"Miếng ngọc bội này rất hiểu ý con người, nó biết nếu em đeo một miếng ngọc trên người sẽ gây phiền phức cho em nên mới biến thành miếng gỗ như này."

Trương Manh kinh ngạc nhìn miếng ngọc bội: "Linh thật đấy, đây mà là ngọc bội gì, là ngọc thần thì đúng hơn."

Cố Minh Đài mỉm cười nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội trên tay cô và nói: "Cất đi, đừng làm mất nó."

Nhìn thấy anh chuẩn bị quay người rời đi, Trương Manh mở miệng định nói gì đó, nhưng là cuối cùng cũng không nói gì.

Khi cô trở lại thôn Trương Gia thì đã hai ngày trôi qua kể từ khi cô rời làng.

Vừa bước chân vào làng, cô đã đến ngay nhà bà Tam.

Cả nhà bà Tam mấy hôm nay sống dưới bầu không khí u ám, nay nhìn thấy Trương Manh trở về như nhìn thấy một vị cứu tinh, cả gia đình lập tức chạy đến bên Trương Manh, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt chờ mong.

Trương Manh mỉm cười nhìn bọn họ: "Mọi người, cháu về rồi đây."

Bà Tam lập tức bước tới, nắm lấy cánh tay cô: "Manh Nhi, thế nào, cháu đã tìm được cách cứu Tam Cẩu chưa?"

“Cháu tìm được rồi.” Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, nhưng cô cứ có cảm giác khi cô nói câu này ra, ánh mắt cả nhà họ Tam nhìn cô thêm phần ngưỡng mộ.

"Tốt quá rồi, Manh Nhi, mau, giúp bà Tam cứu anh Tam Cẩu của cháu đi, bây giờ thằng bé chỉ có thể duy trì hơi thở cuối cùng nhờ lá bùa của cháu thôi, bà sợ cháu mà muộn chút nữa thì tính mạng của thành bé không giữ được nữa mất."

Trương Manh gật đầu, lập tức đi vào nhà.

Vừa bước vào, vợ của Tam Cẩu lo lắng nhìn bà Tam hỏi: "Mẹ, nhỡ đâu Tiểu Manh không cứu được ba tụi nhỏ thì con phải làm sao hả mẹ?"

Bà Tam trừng mắt nhìn vợ Tam Cẩu, lớn tiếng quở trách: "Ăn nói bậy bạ gì đó, nếu Tiểu Manh không cứu được Tam Cẩu thì trên đời này không ai có thể cứu được thằng bé cả."

Vợ của Tam Cẩu rụt cổ lại, không dám nói gì nữa. Bởi vì chị ấy phát hiện ra rằng mẹ mình có vẻ rất tin tưởng Tiểu Manh.

Vừa bước vào phòng, Trương Manh liền nhìn thấy Tam Cẩu đang thoi thóp nằm trên giường.

Khi đến gần hơn, cô nhìn thấy sắc mặt của Tam Cẩu y hệt sắc mặt của người chết. Nếu khoảng một ngày nữa trôi qua thì có lẽ lá bùa này của cô cũng không thể cứu được anh ta mất.

Theo lời dặn dò của Cố Minh Đài, trước tiên Trương Manh đặt miếng ngọc bội lên miệng vết thương của Tam Cẩu một lúc, miếng ngọc bội vốn đã biến thành miếng gỗ giờ đây bỗng chốc chuyển sang màu đỏ rực.

Như thể nó đang cháy vậy. Một lúc sau, miếng ngọc bội lại trở về trạng thái ban đầu.

Sắc mặt của Tam Cẩu cũng từ từ hồng hào trở lại.

“Tiểu Manh, sao em lại ở nhà anh?” Tam Cẩu đang nằm bỗng mở mắt ra, mơ hồ nhìn Trương Manh đang xuất hiện trước mặt mình.

"Anh Tam Cẩu, anh không sao là tốt rồi, anh có biết mình bị bệnh không?"

Tam Cẩu nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: "Anh không biết, anh chỉ nhớ lúc về đến nhà thì cảm thấy cả người rất khó chịu, vừa về đến nhà liền ngã quỵ xuống, sau đó thì anh thực sự không nhớ chuyện gì nữa. Tiểu Manh, anh bị làm sao vậy?"

Trương Manh cười cười, lấy lại miếng ngọc bội đang đặt trên người Tam Cẩu cất đi, rồi đứng dậy nhìn anh ta, nói: "Anh Tam Cẩu, sau này anh nên đi săn bình thường thôi, đừng làm những chuyện tai hại đó nữa, không tốt đâu."

Nói xong những lời này, Trương Manh quay người rời khỏi phòng.

Bên ngoài, cả nhà bà Tam thấy Trương Manh đi ra thì lập tức đi về phía cô nhốn nháo hỏi han tình hình.

Trương Manh nghe mà thấy mệt tai thật sự, nhanh chóng dùng tay ngăn lại những câu hỏi của bọn họ: "Dừng lại, mọi người, có thể hỏi lần lượt từng người không, mọi người cứ ồ ạt như này thì làm sao cháu hiểu mọi người đang hỏi cái gì chứ."

Bà Tam nghe vậy, lập tức quay sang quát người nhà: "Mọi người im miệng lại hết cho tôi, không được làm phiền Tiểu Manh, cứ để tôi hỏi là được rồi, mọi người chỉ việc đứng nghe thôi."

Với tư cách như một chủ nhà, những người khác tất nhiên không dám phản bác, lập tức ngoan ngoãn lui sang một bên.

Thấy vậy, bà Tam hào lòng gật đầu, sau đó quay sang nở nụ cười tươi với Trương Manh: "Đại tiên Tiểu Manh à, cháu nói cho bà Tam nghe, bây giờ anh tam Cẩu của cháu thế nào rồi, có sống được không?"

Trương Manh nghe bà Tam gọi mình là đại tiên, cô không biết nên cười hay nên khóc: "Bà Tam à, bà cứ gọi cháu là Tiểu Manh như bình thường là được rồi ạ, bà gọi đại tiên như vậy nghe kỳ quá."

Bà Tam lắc đầu nguầy nguậy: "Sao mà được chứ, cháu chính là đại tiên, bà không thể vô lễ với cháu được, bà cũng sẽ không để người khác vô lễ với cháu đâu. Sau này bà Tam sẽ xem cháu là thần, mong cháu sau này chiếu cố đến nhà bà Tam nhiều hơn, nhé?" Nói xong, bà Tam nắm chặt lấy tay Trương Manh.

Trương Manh một lần nữa không biết nên cười hay nên khóc, cô cảm thấy như mình đang thu nhận đồ đệ vậy.

"Bà Tam à, bà không cần làm vậy đâu, bà cứ đối xử với cháu như trước giờ là được. À, anh Tam Cẩu đã khỏi rồi, mấy ngày này cứ để anh ấy nằm nghỉ trên giường cho lại sức."

Bà Tam mặt mày hớn hở vỗ đùi đen đét, vui mừng quay lại nói với người nhà: “Thế nào, tôi có gạt mọi người đâu nào, đã nói là Tiểu Manh nhất định sẽ cứu được Tam Cẩu, vậy mà mọi người còn nghi này nghi nọ."

Người nhà Tam Cẩu nghe vậy, ai nấy chỉ biết nhìn Trương Mang cười gượng.

Trương Manh không để bụng những chuyện này, dù sao cô làm những chuyện này không phải muốn người khác tin mình.

Nhìn sắc trời bên ngoài sắp chuyển tối, nghĩ đến người nhà đã hai ngày không gặp, Trương Manh vội nói với bà Tam là mình phải về nhà.

"Không được đâu Tiểu Manh, hôm nay cháu phải ở lại đây ăn cơm với nhà bà, cháu đã cứu Tam Cẩu nhà bà, có thế nào cũng phải ăn một bữa cơm rồi hẵng về."

"Thực sự không cần đâu bà Tam, cháu muốn về gặp bà nội và em trai cháu, để hôm khác đi ạ."

Không đợi bà Tam nói thêm gì, Trương Manh đã vội vã rời đi.

Về đến nhà họ Trương, nhìn ngôi nhà khói đã nghi ngút, lòng Trương Manh lập tức ấm áp. Sống lại một kiếp, được ở bên gia đình thật thích.