Trọng Sinh Thành Bà Cốt

Chương 5

Ngày hôm sau, Trương Manh lại xin trưởng thôn cho nghỉ phép nửa ngày. Sau bữa sáng, dưới sự dẫn dắt của Trương Vũ, Trương Manh đã đi đến trước cửa nhà người yêu cũ của cô ta.

“Hoá ra người yêu cũ của cô là Vương Kiến Thiết à.”

“Chính là anh ta đó, được rồi, đừng nhắc tới anh ta nữa, cô vẫn nên đi vào xem giúp vợ người ta đi. Tôi sẽ đứng bên cạnh nhìn, nếu gặp phải chuyện gì không thể giải quyết được thì tôi sẽ giúp cô.”

Trương Vũ bỏ lại câu nói này rồi vút một tiếng chui vào trong ô để trốn.

Trương Manh một mình đứng trước cửa nhà người ta một hồi mới lấy hết can đảm gõ cửa nhà.

“Ai vậy?” Hình như là giọng nói của một người đàn ông rất mệt mỏi.

Không bao lâu sau thì cửa sân mở ra, Trương Manh cuối cùng cũng nhìn thấy chủ nhân của giọng nói này, đó là một người đàn ông, trông khoảng chừng ba mươi tuổi, nhưng khuôn mặt của anh ta lại khiến cho người ta cảm thấy như đã ngoài tuổi ba mươi.

“Cô là?” Vương Kiến Thiết xa lạ nhìn cô gái ở trước mặt.

Nếu anh ta nhớ không lầm thì anh ta không hề quen biết cô gái này.

“Anh là Vương Kiến Thiết đúng không, tôi được uỷ thác đến gặp vợ của anh, cô ấy có ở trong đó không?”

Trương Manh không quan tâm người ta đánh giá như thế nào về mình, thẳng thắn nói rõ mục đích cô đến đây cho anh ta biết.

Vương Kiến Thiết nghe thấy thế, sợ đến mức mặt mày trắng bệch, lập tức nắm lấy cánh tay của cô rồi kéo mạnh vào nhà, sau đó nhanh chóng đóng cửa sân lại.

Anh ta quay người lại, nhìn Trương Manh và hỏi với vẻ mặt không kìm được sự hưng phấn: “Cô là bà đồng sao?”

Trương Manh vô thức cảm thấy không vui khi nghe thấy cách xưng hô này, cô lắc đầu: “Không phải, tôi không phải là bà đồng.”

Vương Kiến Thiết lập tức ỉu xìu như trái cà héo vậy: “Nếu cô không phải là bà đồng thì cô không thể giúp được cho vợ tôi rồi, cô từ đâu đến thì hãy quay về đó đi.”

Trương Manh hừ một tiếng, nhìn anh ta nói: “Anh thậm chí không cho tôi giúp thì làm sao biết tôi không thể giúp vợ của anh chứ? Tôi hỏi anh, cô ấy hiện đang ở đâu? Mau đưa tôi đến đó, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với anh.”

Vương Kiến Thiết giật mình bởi khí thế mà cô vô tình để lộ ra, ma xui quỷ khiến, anh ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đôi tay chỉ ra phương hương giống như không chịu sự kiểm soát của mình vậy.

Trương Manh hài lòng gật đầu, đi về hướng anh ta chỉ mà không nói gì.

Cho đến khi cô sắp đến gần căn phòng đó thì Vương Kiến Thiết lúc này mới định thần lại, lập tức đuổi theo.

Đây là lần đầu tiên Trương Manh bắt ma, khi cô vén rèm cửa của căn phòng này lên thì lập tức lạnh run người bởi luồng khí lạnh ở bên trong.

“Cô là ai, ai cho cô vào đây, cút ra ngoài cho tôi.” Trương Manh vừa mới bước vào đã lập tức bị luồng khí lạnh mãnh liệt chèn ép, một giọng nói lạnh giá phát ra từ trên giường.

Trương Manh vốn tưởng rằng cô chắc chắn sẽ bị luồng khí lạnh mãnh liệt này thổi ngược ra ngoài, nhưng luồng khí lạnh đó đột nhiên bị luồng ánh sáng vàng ở trước mặt cô chặn lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Người phụ nữ nằm trên giường thấy vậy thì lập tức ngồi dậy, tò mò quan sát cô gái đang đến gần cô ta.

“Rốt cuộc cô là ai, ai kêu cô đến lo chuyện bao đồng, bây giờ nhân lúc tôi vẫn chưa muốn làm tổn thương người vô tội thì cô rời khỏi đây cho tôi, có nghe thấy không?”

Trương Manh nhìn người phụ nữ đang ngồi trên giường, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy trắng với tròng mắt hơi đỏ.

“Ta tên là Trương Manh, chúng ta có thể từ từ nói chuyện với nhau, hoặc là mi có thể nói cho ta biết mi có yêu cầu gì, ta có thể giúp mi hoàn thành, nhưng mi phải buông tha cho người phụ nữ mà mi đang ám này.”

Người phụ nữ đột nhiên cười lớn: “Muốn tôi tha cho cô ta, sao có thể chứ? Người phụ nữ này tính tình lẳng lơ, hồi đó cô ta rõ ràng đã bàn đến chuyện kết hôn với tôi, nhưng cuối cùng lại kết hôn với người đàn ông nhà này, tôi chết không nhắm mắt, tôi muốn kéo cô ta xuống âm phủ cùng với tôi.”

Khi người phụ nữ càng nói càng kích động thì giọng nói về sau đột nhiên trở thành giọng của một người đàn ông.

Trương Manh thở dài rồi tiếp tục khuyên nhủ: “Cho dù là vậy nhưng bây giờ anh cũng đã chết rồi, lẽ nào không thể xóa sạch những ân oán giữa hai người sao?”

“Không được, trừ phi cô ta chết đi, nếu không thì tôi sẽ mãi mãi bám lấy cô ta, cho đến khi cô ta cạn kiệt sinh lực mới thôi.”

Trương Manh thấy không thể nào thương lượng được với con ma nam này, cô chỉ đành xin lỗi một tiếng: “Xin lỗi, đây là do anh ép tôi, tôi vốn không muốn sử dụng bạo lực.”

Người phụ nữ đột nhiên cười điên cuồng: “Chỉ với một cô gái nhỏ như cô mà muốn đối phó với tôi à, nghĩ hay nhỉ, cô cứ việc thử xem.”

Trương Manh thấy mình đã chọc tức con ma nam, vội gọi Trương Vũ đang trốn trong chiếc ô: “Trương Vũ, cô mau ra đây giúp tôi đi, tôi không thể đối phó với anh ta.”

Khi cô gọi xong không bao lâu thì một giọng nói yếu ớt vang lên từ trong chiếc ô: “Tiểu Manh Manh à, cô vẫn nên tự mình đối phó với con ma này đi, tôi cũng không làm gì được đâu, lòng thù hận của người này quá mạnh, tôi cũng không thể giúp được cô rồi, cô tự giải quyết đi.” Trương Vũ nói xong, chiếc ô im ắng trở lại.

Trương Manh nhìn chiếc ô đã yên lặng trở lại với vẻ không dám tin, cô tức giận hất mạnh vài cái: “Trương Vũ, con ma nữ không có tình nghĩa này, sau này tôi cũng sẽ không bao giờ tin lời ma quỷ của cô nữa.”

Bên trong chiếc ô vẫn yên tĩnh như cũ.

Người phụ nữ trên giường cười khẩy: “Bây giờ đã không có ai giúp rồi nhỉ, tôi khuyên cô mau xéo nhanh cho tôi, tôi không làm tổn thương cô và cô cũng đừng quấy rầy chuyện của tôi.”

Trương Manh nhìn người phụ nữ bị con ma nam cưỡng ép nhập vào người, bởi vì đã nhập quá lâu nên cô có thể nhìn thấy có một luồng khí đen lan ra khắp nơi trên trán của người phụ nữ. Tuy cô không biết luồng khí đen này là gì nhưng cô nghĩ đó chắc chắn không phải là thứ tốt lành.

“Không được, tôi không đi đâu, anh mau rời khỏi người phụ nữ này đi, có nghe thấy không.” Trương Manh nghiến răng, cô nén cơn sợ hãi trong lòng xuống và nhìn thẳng vào người phụ nữ trên giường đang càng lúc càng trở nên xấu xí.

“Hê hê, cô đã không sợ chết thì cứ đến nộp mạng cho tôi đi.” Vừa dứt lời, Trương Manh bỗng nhìn thấy người phụ nữ đó vừa rồi vẫn còn ngồi trên giường mà giây sau đã vụt một tiếng xuất hiện ở trước mặt cô.

Người phụ nữ nhe răng nở một nụ cười đáng sợ với Trương Manh, hai tay mọc đầy móng sắc nhọn từ từ chĩa thẳng về phía cổ của cô.

Trương Manh hai tay ôm chặt đầu và hét lớn: “Cút ra, cút ra.”

Ầm một tiếng, Trương Manh đang ôm đầu chỉ nghe thấy ở trước mặt vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếp đó là một tiếng kêu đau đớn vang lên: “A...”

“Em không sao chứ?” Trương Manh vốn tưởng rằng mình chết chắc rồi thì chợt nghe thấy bên tai mình có một giọng nói rất êm dịu. Giọng của người đàn ông này khiến cho người nghe cảm thấy như biết bay bổng vậy.

Trương Manh lập tức mở mắt ra, kết quả đúng lúc bắt gặp khuôn mặt điển trai của anh cũng đang nhìn lại cô.

“Xem ra em không sao cả, vậy thì tốt rồi, em đứng qua một bên trước đi, để tôi xử lý con ma này.” Sau khi nói xong, người đàn ông sải bước đi về phía trước, chỉ thấy trong miệng không biết đang niệm cái gì, chậm rãi đi về phía người phụ nữ đang lùi về sau từng bước một.

“Đừng qua đây, tôi không nghe, tôi không nghe những thứ này, đừng niệm nữa, đừng niệm nữa, tôi xin anh.” Người phụ nữ từ giãy giụa chuyển sang cầu xin tha thứ.

“Cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất, anh bạn à, oan oan tương báo bao giờ mới dứt, tôi sẽ giúp anh sớm đầu thai.” Người đàn ông vừa mới dứt lời thì một luồng ánh sáng vàng chiếu vào người phụ nữ, không bao lâu sau, người phụ nữ đang giãy giụa bỗng nhiên nằm bất động dưới đất.