Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu

Chương 46: 46 Ter 46

Người phục vụ rất nhanh đem mảnh vỡ dọn đi không còn một mảnh rồi lui xuống.

Vương Nhất Bác buông tay đang bắt lấy Tiêu Chiến ra, cậu nhận thấy được mùi hương rượu vang đỏ trong không khí nồng đậm rất nhiều, nhưng cậu không có lập tức lui về phía sau mà chỉ hỏi: "Có mang theo thuốc ức chế không? Hoặc là cắn tôi một ngụm?"

Tuy rằng biểu tình không có gì biến hóa, nhưng thân thể cơ bắp căng chặt không lừa người được, cậu nhìn ra được đối phương đang rất khó chịu.

Tầm mắt của Vương Nhất Bác nhanh chóng lướt qua cổ của Tiêu Chiến, rồi lại tự tiêm cho mình một ống thuốc ức chế, thân thể mới không còn cứng đờ nữa.

Tiêu Chiến buông tâm, đầu gối từ sô pha di chuyển về phía sau thả xuống mặt đất, đứng được một nửa, đầu truyền đến một trận choáng váng, thân thể cậu ngưng lại, mày nhíu chặt.

Tửu lượng của thân thể này sẽ không kém như vậy chứ?

Mới chỉ liếm có tí rượu thôi mà?

Vương Nhất Bác nhận ra được có điểm không thích hợp: "Không thoải mái sao?"

Tiêu Chiến có điểm bất đắc dĩ: "Trước kia không có chạm qua rượu."

Nói xong, cậu thả chậm tốc độ đứng lên, Vương Nhất Bác cũng đứng dậy theo, ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn mắt Triệu Kỳ.

Triệu Kỳ cảm thấy phía sau lưng thật lạnh, thoáng rùng mình, vội vàng thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

Triệu Thanh vội vàng nói: "Xin lỗi, mới vừa rồi là Kỳ Kỳ không ngồi ngay ngắn." Sau đó quay sang vỗ vai Triệu Kỳ một cái nhắc nhở:"Còn không mau xin lỗi."

Triệu Kỳ cắn môi dưới, Triệu Thanh lạnh mặt, Triệu Kỳ mới nói: "Thực xin lỗi, tôi không cố ý."

Vương Nhất Bác thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn Triệu Kỳ liếc mắt một cái: "Ừ."

Có phải cố ý hay không ở đây không có ai bị ngốc mà không nhìn ra được, vô nghĩa đến cậu cũng lười đôi co.

Sắc mặt của Triệu Kỳ rất khó coi, muốn nói cái đó nhưng đã bị Triệu Thanh nhéo bả vai một câi thật mạnh, ăn đau cậu ta liền trừng Triệu Thanh một cái, nhìn đến Triệu Thanh hiếm khi xuất hiện biểu tình lạnh lùng như vậy, cậu ta rụt rụt cổ, trầm mặc.

Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến: " Tôi đưa cậu trở về."

Tiêu Chiến lắc đầu: "Không được, các anh không phải đang tụ tập sao? Tôi tự mình trở về."

Vương Nhất Bác giống như không nghe thấy trực tiếp nói với mấy người Tô Duệ: "Lần sau lại chơi tiếp, tôi đi trước."

Tô Duệ gật đầu: "Được, lần sau gặp."

"Vương đại ca, hẹn gặp lại." Mấy người Diệp thiếu phi thường khách khí lễ phép.

Vì thế Tiêu Chiến cười cười, không nói cái gì nữa, cùng Vương Nhất Bác rời khỏi Ngọc Trai Đen.

Lâm Mông thấy thế, vội vàng đội mũ lưỡi trai lên che đến nửa mặt, muốn đi theo phía sau hai người họ cùng nhau đi ra ngoài, bị Tô Duệ kéo lại: "Mông Mông."

Lâm Mông tránh bả vai, tay lôi kéo mũ sụp xuống: "Anh nhận sai người rồi."

Tô Duệ buồn cười: "Nhận sai ai cũng sẽ không nhận sai em, Tiêu Chiến là em gọi đến phải không?"

Lâm Mông không nói, bất quá an tĩnh trong chốc lát, vẫn là nhịn không được quay đầu lại nhỏ giọng bát quái: "Vương tổng là thích Tiêu Chiến đúng không?"

Tô Duệ nhéo cằm đối phương: "Không nói tôi nhận sai người nữa sao?"

Lâm Mông nhăn nhăn cái mũi: "Có phải hay không?"

Tô Duệ ngữ khí khẳng định: "Đúng vậy."

Những người chứng kiến sự việc xảy ra đêm nay, cho dù mù cũng sẽ trả lời như thế.

Mấy người Diệp thiếu hai mặt nhìn nhau, một người hỏi: "Vương đại ca đang ở trong kỳ mẫn cảm sao?"

Diệp thiếu uống một ngụm rượu đáp: "Khẳng định là vậy, hắn dán miếng dán ngăn cách mà mùi vị tin tức tố đều vụt ra tới."

"Cho nên đêm nay có chuyện gì quan trọng như vậy? Trong kỳ mẫn cảm mà còn đến Ngọc Trai Đen?" Phải biết rằng Omega ở đây không ít, bọn họ là hào môn thế gia, không thể tuỳ tiện đánh dấu ai đó được.

Nếu có chuyện phát sinh, trong kỳ mẫn cảm thật sự rất khó khống chế bản năng.

Diệp thiếu buông tay: "Làm sao mà biết được."

Đi đến bên ngoài, không khí thoáng chốc sạch sẽ hơn nhiều, không có các loại mùi vị hỗn tạp nữa, độ ấm cũng thấp hơn một chút.

Tiêu Chiến hít thở sâu, cảm giác hơi choáng váng tiêu tán đi rất nhiều.

Cậu nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, lúc này mới chú ý tới hắn ăn mặc khác với bình thường, vô cùng đẹp trai, nhịn không được cười rộ lên: "Vương tổng, anh hiện tại càng ngày càng có phong cách nha, đẹp trai quá à."

Vương Nhất Bác cảm thấy có chút không được tự nhiên, ngược lại nghĩ đến mục đích thay đổi, biểu tình hơi cương.

Đêm nay thiếu niên hành động thân mật, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, cũng làm hắn thật sâu mà ý thức được, thiếu niên thật sự thực thích hắn.

Làm cho hắn giống như quả lắc, giữa chấp nhận tình cảm của thiếu niên cùng tiếp tục cự tuyệt thiếu niên hai loại đáp án, lắc lư không ngừng.

Khi hắn định quyết định chuyện gì đó, rất ít khi như vậy.

Hắn vốn dĩ quyết định, chưa trị khỏi sẽ tuyệt đối không đáp ứng thiếu niên, để tránh sau này thiếu niên cùng hắn ở bên nhau sẽ hối hận, nếu thiếu niên không hề thích hắn, sau khi chữa khỏi liền theo đuổi thiếu niên.

Nhưng thiếu niên luôn có những hành vi quấy rầy tâm can hắn, chơi thật xấu, cự tuyệt cũng thật quá khó khăn.

Nếu như chấp nhận, hắn có thể làm thiếu niên hạnh phúc không? Đây không phải là yêu đương qua đường, một khi hắn đã quyết định yêu đương, sẽ lấy hôn nhân làm cơ sở, là chuyện cả đời.

Tiêu Chiến thấy hắn trầm mặc, cười nói: "Không phải đang ngượng ngùng chứ? Tôi nói thật đó, không phải là khen lấy lòng đâu."

Vương Nhất Bác nhìn cậu tươi cười: "Cậu......" Nói đến một nửa, hắn ngưng lại rồi nói tiếp: "Buổi tối sau khi uống rượu nên uống chút trà rồi hãy nghỉ ngơi."

Tiêu Chiến nhướng mày, tổng cảm thấy hắn có lời muốn nói, nguyên bản không phải chỉ có một câu này.

"Anh cũng...!" Tiêu Chiến do dự một chút, vẫn là nói:"Trong sách sinh lý có nói Alpha trong kỳ mẫn cảm tốt nhất nên ở hoàn cảnh không có Omega xung quanh, kỳ mẫn cảm không được đi tụ tập này kia đâu."

Thái độ quan tâm cùng lo lắng của cậu đều rất rõ ràng, biểu tình của Vương Nhất Bác dần thư hoãn lại: "Ừm."

Đến trước cửa Vọng Nguyệt Chi Hạ, Vương Nhất Bác xuống mở cửa xe cho Tiêu Chiến xong liền tạm biệt, nhưng khi hắn vừa mới xoay người đã bị cậu gọi lại: "Vương tổng."

Vương Nhất Bác quay đầu lại, mắt Tiêu Chiến hơi híp lại nhưng vẫn sáng ngời: "Anh thích tôi đúng không? Khi nào thì tôi có thể biết được nguyên nhân mình bị cự tuyệt?"

Vương Nhất Bác nhìn cậu, nửa ngày mới trả lời: "Sẽ nhanh thôi."

Tiêu Chiến nở nụ cười thật tươi, hai mắt cong cong.

Hắn không có phản bác vế phía trước, tức là đã thích cậu rồi đúng không?

"Tính kiên nhẫn của tôi rất cao, nên không cần phải gấp.

Nhưng mà nếu lý do không chính đáng, tôi sẽ không từ bỏ đâu."

Trong lòng Vương Nhất Bác thật cao hứng, biểu tình cũng nhu hòa hơn, nội tâm hắn hy vọng thiếu niên sẽ không buông tay.

Nhưng hắn không thể ích kỷ, ít nhất nếu chưa đến lúc xác định không thể trị khỏi được, hắn vẫn còn cơ hội.

Hai người tạm biệt nhau, Vương Nhất Bác trở lại biệt thự lưng chừng núi, trực tiếp cùng Mil liên hệ: "Xin lỗi, hy vọng không có quấy rầy ông nghỉ ngơi."

Mil: "Không có, ta có thể hỗ trợ gì sao?"

Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, trực tiếp hỏi: "Tình huống của tôi nhất định có thể chữa khỏi phải không?"

Mil không có trực tiếp trả lời, mà là hỏi lại hắn: "Gần nhất cậu cảm thấy như thế nào? Có cùng người khác ở chung qua sao?"

"Có, thời điểm cười vẫn sẽ phản xạ có điều kiện hoảng hốt ù tai, nhưng lúc đó có rất nhiều người, lực chú ý bị dời đi, cảm xúc khó chịu tiêu tán so ngày thường nhanh hơn."

"Đây là một hiện tượng tốt, nhưng vấn đề của cậu kéo dài liên tục trong một khoảng thời gian rất dài rồi, lại không kịp thời trị liệu, nhất định phải chú ý tuần tự từ từ tiến tới, không cần nóng vội.

Cậu trị liệu thái độ tích cực, cảm xúc cũng rất ổn định, khả năng chữa khỏi là rất cao, cậu phải tin tưởng chính mình."

"Sẽ, đa tạ."

"Không cần khách khí, mạo muội hỏi một câu, cậu cùng mẹ cậu ở chung tình huống như thế nào?"

"Tạm thời là gọi điện thăm hỏi, không có gặp mặt."

"Vấn đề của cậu là đến từ Vương phu nhân, bà là nguyên nhân kích thích, tiềm thức của cậu sẽ lựa chọn trốn tránh, trước tình huống đang chuyển biến tốt đẹp, nên tránh mặt cũng được."

"Nói cách khác, ở trước mặt mẹ tôi có thể biểu hiện bình thường, mới xem như chữa khỏi?"

"Lấy các quan hệ của hai người mà nói, đúng là như vậy.

Nếu là có thể không cần để ý người khác hoặc chuyện gì phát sinh, cậu có thể hoàn toàn cách ly."

"Tôi hiểu được."

Sau khi chấm dứt cuộc gọi, Vương Nhất Bác tự hỏi một hồi lâu mới đứng dậy rửa mặt đi ngủ.

Ngày hôm sau khi hắn ăn xong bữa sáng, nhận được một cuộc gọi.

"Alo, mẹ."

"Mấy ngày rồi chưa gặp qua con, mẹ cho người nấu canh cho con bồi bổ, giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi, thuận tiện nói chuyện tiệc sinh nhật của mẹ."

"Dạ được."

"Hiện tại con được nghỉ phép thời gian rảnh rỗi, không có chuyện gì thì tới sớm một chút, chúng ta cùng trò chuyện."

"Con sẽ đến đó sớm."

Khi cuộc gọi kết thúc, Vương Nhất Bác thay một bộ tây trang, lúc đeo cà vạt động tác ngưng lại, tầm mắt thoảng qua các loại quần áo cùng phụ kiện.

Nửa ngày, hắn tiếp tục đeo cà vạt, cầm áo vét được Đa Mễ là đến phẳng phiu mặc vào.

Sau khi thay đổi trang phục xong, hắn không có lập tức rời đi mà là ngồi ở sô pha, không bao lâu thì nghe được âm thanh chuông cửa, hắn lập tức đứng lên.

Ngoài cửa, thiếu niên tươi cười xán lạn, trên tay cầm một đoá hoa hồng màu đỏ diễm lệ.

Tiêu Chiến đem hoa đưa cho Vương Nhất Bác: "Tặng cho anh." Nói xong cậu nhìn đến hắn mặc trên người một thân tây trang, liền đoán: "Muốn ra ngoài sao?"

"Một lát nữa sẽ, tiến vào nghỉ ngơi một chút đi."

Tiêu Chiến nhìn hoa trên tay, cười cười, tiến vào phòng khách, thuận tay đem hoa cắm vào lọ.

Cậu chỉ ngồi trong chốc lát liền muốn rời đi: "Naru thúc thay ta hẹn công ty thiết kế, ta phải cùng đến gặp mặt."

"Công ty thiết kế?"

"Đúng vậy, hai ngày nữa tôi sẽ trang hoàng lại Vọng Nguyệt Chi Hạ, chỉnh thể thiết kế đều phải cải biến."

Vương Nhất Bác liếc cậu một cái, môi mỏng hơi nhấp, muốn hỏi nếu vậy thì cậu sẽ ở đâu, lại cảm thấy vấn đề này quá tư mật.

Tài xế Vương gia đưa Tiêu Chiến trở lại Vọng Nguyệt Chi Hạ, không bao lâu sau kiến trúc sư của công ty thiết kế kia đến.

Cậu đem ghi chép tối hôm qua cùng ý tưởng của chính mình nói ra, kiến trúc sư vừa nghe vừa phác hoạ, các khu vực diện tích giả thiết, nguyên vật liệu sơn tường và lót sàn nhà, từ chi tiết lớn đến nhỏ, hai người nói chuyện từ sáng đến trưa vẫn chưa xác định xong.

Tiêu Chiến mời kiến trúc sư ăn trưa tại một nhà hàng Trung Quốc, nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục nói.

Đến buổi tối cuối cùng xác định được bản thảo, chỉ còn một số chi tiết còn chưa có xác định được.

Cậu cùng kiến trúc sư đi ăn bữa tối, hẹn ngày hôm sau lại thương lượng.

Một ngày thật dài kết thúc, sau khi Tiêu Chiến rửa mặt, ở trên mạng tìm xem các loại tài liệu, tư liệu về kiến trúc, thẳng đến khi ngủ..