Trục Lãng

Chương 17: Chương 17

Showcase được mở màn với bài hát chủ đề "Chạy khỏi hành tinh".

Dưới sân khấu, chỗ ngồi được lấp kín, tiếng cổ vũ liên tục không ngừng.

Chỉ lúc chiếu VCR Phương Vũ hỏi han fans khi đang bị bệnh, không khí mới trầm xuống một lúc.

Vì chuẩn bị đầy đủ, các tiết mục diễn ra khá thuận lợi.

Tiết mục hát của nhóm nhỏ Lục Khiếu Xuyên và Cố Thần Khải ở phần sau xảy ra một chút sai sót.

Lục Khiếu Xuyên rap nhầm một đoạn khiến quên luôn lời ở đoạn sau, cầm mic ngây ngốc đứng đó.

May là Cố Thần Khải phản ứng nhanh, tuỳ hứng sáng tạo ra hai câu hát nối tiếp mới khiến sơ hở không quá rõ ràng.

"Bảo cậu chăm chỉ học thuộc lời mà cứ chạy ra ngoài chơi!" Trương Phạn chống hông, quở trách Lục Khiếu Xuyên sau cánh gà: "Bắt đầu từ mai, ở lại kí túc xá cho tôi.

Mỗi ngày đến công ty chấm công, không cho phép vắng mặt!"

Hiếm khi Lục Khiếu Xuyên không phản bác.

Cậu ta cúi đầu rũ mắt, không biết đang nhìn cái gì, tâm tư hoàn toàn không đặt ở đây.

Ninh Lan bị An Lâm giục thay trang phục.

Biểu diễn của V-Wish kết thúc là đến bài nhảy của anh và Tuỳ Ý.

Tuỳ Ý chỉ cần thay áo phông thành áo sơ mi trắng, thấy Ninh Lan ôm trang phục chạy khắp nơi tìm phòng trống còn cảm thấy kì quái.

Biểu diễn khách mời kết thúc, ánh đèn sân khấu tối đi, tạo nên bầu không khí mờ ám.

Tuỳ Ý lên sân khấu trước, sơ vin một góc áo sơ mi trắng vào trong quần, chỗ khác tuỳ tiện buông bên ngoài, cởi hai cúc áo, cà vạt hờ hững thắt lỏng lẻo trên cổ.

Đôi môi mỏng mím nhẹ, vừa lười nhác, vừa gợi cảm.

Fans dưới sân khẩu lập tức sôi sục, hò hét không ngớt.

Tiếng nhạc vang lên, bạn nhảy của cậu mới lững thững đến muộn.

Ánh mắt mọi người đều tập trung về bệ nâng, chỉ mơ hồ thấy một bóng người cao gầy, chậm rãi xuất hiện ở trung tâm sân khấu.

Tuỳ Ý không ngờ được Ninh Lan sẽ mặc đồ nữ.

Cậu tiến lên đón bạn nhảy theo yêu cầu của vũ đạo, nắm tay anh, kéo vào lòng.

Ninh Lan ngước mắt nhìn cậu.

Xung quanh mắt được đánh phấn lấp lánh, nốt ruồi nước mắt ẩn trong đó, khiến người ta khó lòng phân biệt được những chỗ trên da đang đỏ lên vì ngượng ngùng.

Vùng da trước ngực trắng nõn nổi bật dưới lớp ren đen.

Những lọn tóc vàng xoăn quấn quanh cần cổ mảnh khảnh khi anh di chuyển, lúc lại lả lơi trước ngực.

Giữa động tác kéo vào lòng và ôm eo anh từ phía sau, Tuỳ Ý dùng tay còn lại gạt mái tóc giả ngổn ngang sang một bên, để lộ hoàn toàn chiếc cổ thanh mảnh.

Động tác này vốn dĩ không có trong kịch bản.

Bỗng nhiên không có tóc che cổ, Ninh Lan run nhẹ một cái.

Bàn tay đặt trên người anh ấm hơn cơ thể rất nhiều, qua lớp vải mỏng truyền đến da thịt, nóng đến mức suýt chút nữa muốn bỏ chạy.

Anh không dám nhìn sắc mặt Tuỳ Ý, sợ thấy sự khinh bỉ và coi thường trong mắt cậu.

Chiếc giày không quá vừa chân, nhảy được một nửa đã bị rơi một chiếc.

Khi Tuỳ Ý ôm eo anh bế lên, một bàn tay không tránh khỏi luồn vào khe hở phía dưới váy.

Hơi thở của Ninh Lan ngưng trệ, ngón chân co lại trong tiềm thức.

Chiếc giày còn lại trong lúc xoay người cũng bị văng ra.

Lúc đáp đất, anh vẫn ôm cổ Tuỳ Ý.

Lòng bàn chân vừa chạm sàn lạnh khiến rất khó giữ thăng bằng nên người nghiêng một cái.

Không có giày độn đế, anh chỉ chạm đến mũi Tuỳ Ý, một chút xuất thần khi ngẩng đầu, môi anh chạm vào cằm cậu.

Tuỳ Ý không chỉ không đẩy anh ra, còn vòng tay qua lưng giữ chắc anh trong lòng, cúi xuống bên tai không đeo tai nghe của anh, nhỏ giọng nói: "Đứng vững."

Nhạc đang vang lên, tiếng la hét của khán giả tạo thành tiếng động lớn.

Tuy nhiên vì ở quá gần nên Ninh Lan vẫn nghe rõ lời của Tuỳ Ý.

Tai anh lập tức đỏ lên, không muốn bị Tuỳ Ý phát hiện, chống tay lên ngực cậu hoảng hốt đẩy ra.

Ngón út móc loạn, anh vô tình làm đứt thêm hai chiếc cúc áo sơ mi của cậu.

Ninh Lan cảm thấy hơi lạnh, còn toàn thân Tuỳ Ý nóng bừng.

Nhất là lúc chạm phải bắp đùi trắng nõn, mềm mại, ánh mắt cậu không nhịn được nhìn xuống dưới, thấy đôi chân trắng vừa thẳng vừa dài của anh vì động tác mà như ẩn như hiện dưới lớp váy, còn có cặp mông tròn trịa nhấp nhô dưới lớp vải.

Sàn sân khấu rất trơn.

Ninh Lan không đi giày nên không dám thực hiện động tác quá mạnh, cẩn thận đứng trong lòng Tuỳ Ý, nghe nhạc lắc hông đưa eo.

Anh rất cố gắng giữ khoảng cách, hết sức không dựa vào người Tuỳ Ý.

Nhưng không biết vì sao, hai người vẫn dính sát nhau.

Động tác ôm từ đằng sau rất nhiều, mông của anh gần như dán chặt vào đũng quần Tuỳ Ý.

May là chỉ vải vóc ma sát, nếu không anh sợ mình sẽ có phản ứng kì quái gì đó.

Bài nhảy hơn ba phút.

Ninh Lan nhảy mà toàn thân toát mồ hôi, giơ tay vén bừa tóc mái rũ trước trán.

Không biết có phải ảo giác không, anh cảm thấy tay Tuỳ Ý đặt trên lưng anh siết chặt lại.

Động tác cuối cùng là co chân chống vào chân Tuỳ Ý, làm động tác hôn giả.

Ninh Lan một tay kéo váy, hơi gập chân ma sát đùi ngoài của Tuỳ Ý.

Chân trần cọ vào quần tạo nên cảm giác tê dại kỳ lạ khiến tim anh đập nhanh hơn một chút.

Trong đoạn nhịp 4/4* cuối cùng, Tuỳ Ý vươn tay nắm lấy chân Ninh Lan đang quấn lấy đùi mình, cầm chặt đầu gối giữ chắc bên thân.

Một tay khác giữ gáy anh, cúi người hạ thấp cơ thể, che chắn Ninh Lan tạo thành một tư thế hôn thân mật.

*nhịp 4/4: Là loại nhịp kép có 4 phách, là 2 nhịp 2/4 cộng lại mà trong đó Phách 1 mạnh, Phách 2 nhẹ, Phách 3 mạnh vừa và Phách 4 nhẹ (theo Google)

Trọng lượng toàn thân của Ninh Lan dường như treo trên người Tuỳ Ý.

Đầu mũi chạm nhau, lần này gần hơn rất nhiều lúc luyện tập.

Anh bị giật mình đến mức không dám thở mạnh.

Hai tay vô thức nắm vạt áo rộng mở trước ngực Tuỳ Ý.

Ánh mắt từ cơ ngực rõ nét ngước lên đôi mắt màu hổ phách của cậu, trong đó đang phản chiếu bóng hình nhỏ của anh.

Ninh Lan nhất thời ngẩn ra, có lẽ do bầu không khí quá tốt, khiến anh ảo tưởng Tuỳ Ý thực sự đặt anh trong mắt.

Ánh đèn tối dần, hai người lần mò trong bóng tối đi xuống.

Ninh Lan đi chân đất, lảo đảo suýt ngã.

Tuỳ Ý đi phía sau nhanh tay tinh mắt giơ tay ra, đỡ anh đi về phía trước.

Cả quãng đường, Ninh Lan không quay đầu.

Tuỳ Ý nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong bóng tối vuốt ngực, nỗ lực làm chậm lại nhịp tim trước khi vào đến cánh gà.

Showcase dưới sự phối hợp của toàn thành viên AOW và khách mời đã kết thúc viên mãn.

Một màn trình diễn tuyệt vời nhanh chóng thành từ khoá phổ biến trên weibo.

Công ty sắp xếp tiệc ăn mừng.

Tất cả thành viên và nhân viên sau khi xong việc đều đi đến khách sạn.

Các thiếu niên ngồi trên xe hưng phấn lướt bình luận trên weibo.

Chỉ có Ninh Lan ngồi một góc là lạc quẻ.

Đến cả điện thoại, anh cũng không muốn động.

Hôm nay anh thay Phương Vũ nhảy đôi với Tuỳ Ý, fans của CP Cao Hoa nói không chừng đang mắng chửi anh trên mạng.

Ban đầu, anh không hiểu nguyên nhân Trương Phạn sắp xếp như thế có ý gì nhưng hiện giờ hơi hiểu rồi.

Một màn biểu diễn, không nhắc đến đặc sắc, có thể dẫn tới bùng nổ bình luận mới là quan trọng.

Không quan tâm anh bị mắng hay bị chế giễu, chỉ cần tạo độ nóng là đạt được mục đích.

Anh chỉ đóng một vai trò nhỏ, không phải là để lợi dụng vào những thời điểm này sao?

Tiệc ăn mừng được tổ chức ở một hội trường lớn.

Sau ba vòng mời rượu, mọi người bắt đầu khoác cổ bá vai, nhảy múa lung tung.

Ninh Lan cùng các thành viên kính rượu mấy vị cấp cao của công ty.

Hơi rượu xộc lên khiến đầu choáng váng.

Anh ra hành lang hít thở không khí.

Lúc quay về, mở cửa hội trường, mùi rượu và hơi thuốc phả đến khiến anh không muốn vào trong.

Anh đóng cửa, nghiêng ngả đi về đầu bên kia hành lang, muốn tìm một phòng trống ngồi nghỉ.

Cuối hành lang có một hội trường trống đang mở cửa, bên trong không bật đèn, Ninh Lan đi vào, cửa khép hờ.

Ánh đèn hành lang nén lại thành một luồng sáng dài hẹp chiếu xuống tấm thảm trong phòng, miễn cưỡng có thể nhìn rõ bài trí bên trong.

Trong bóng tối, Ninh Lan đi xuôi theo tường mò mẫn, sờ thấy mép ghế, không nghĩ nhiều liền ngồi xuống.

Mông không chạm đến chiếc ghế ngồi bằng phẳng, mà là hai chiếc đùi có hơi ấm của con người.

"Ai?" Tuỳ Ý cảnh giác trừng mắt, đưa tay khống chế người đang dựa vào mình.

Cậu cũng không chịu được không khí hỗn loạn trong hội trường, mới tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi.

Kết quả vừa nhắm mắt, một bóng người mặc váy đen cứ đung đưa trước mặt, khiến lòng bàn tay cậu nóng bừng, hơi thở gấp gáp, như thể chỉ cần đưa một đốm lửa nhỏ, cơ thể cậu có thể bùng cháy từ trong ra ngoài.

"A, xin lỗi." Ninh Lan không nghĩ có người ở đây, vội vàng muốn đứng dậy nhưng eo bị siết chặt khiến anh không thể dùng sức.

Anh nghiêng đầu nhìn về sau, một gương mặt vẫn rất bắt mắt trong bóng tối hiện ra trước mắt.

Ninh Lan kinh ngạc mở miệng: "Đội trưởng?"

Tuỳ Ý cũng thấy rõ khuôn mặt của Ninh Lan.

Bài nhảy trong Showcase của hai người được sắp xếp thứ hai từ dưới lên.

Ninh Lan chưa kịp tẩy trang đã phải đến tiệc ăn mừng.

Lúc này, một tia sáng từ ngoài cửa chiếu lên mặt anh.

Đuôi mắt hơi hếch vẫn còn đỏ, ánh sáng phủ lên con ngươi đen láy nhẹ nhàng đong đưa, một hơi thở hừng hực phả trên chóp mũi hoàn toàn khác xúc cảm mát lạnh của cơ thể, thuận theo cánh mũi lan sang hai gò má.

Dường như trái tim Tuỳ Ý bị hẫng một nhịp ngay tức khắc.

Ninh Lan đoán có lẽ Tuỳ Ý uống nhiều cho nên mới ngây ngốc bất động như thế.

Eo anh bị siết chặt không dùng lực được, hai tay không có chỗ để ấn vào thành ghế định mượn lực đứng lên.

Kết quả không chạm được ghế, lại chạm vào bắp đùi căng chặt của Tuỳ Ý.

Lúc muốn rời tay thì bị trượt, chạm đến một thứ vừa cứng vừa nóng hơn.

Sau đó, anh nghe thấy tiếng người bên cạnh nuốt nước bọt, cùng âm thanh đè nén trầm thấp, hợp thành một dòng điện, len lỏi chui thẳng vào trái tim Ninh Lan rồi lan ra toàn thân.

Lúc này, anh cảm nhận rõ Tuỳ Ý gia tăng lực tay ôm eo mình, còn dùng nhiều lực hơn lúc trên sân khấu khiến hai chân anh mềm nhũn, chỉ muốn từ bỏ kháng cự, ngoan ngoãn nghe theo.

Ninh Lan quay đầu đi, hít thở sâu, tâm tư hỗn loạn không hề theo hơi thở đi ra ngoài cơ thể.

Anh không chịu được cắn môi, ngửa mặt, tựa vào lồng ngực rộng rãi của người phía sau như lúc trên sân khấu.

Sau đó giơ một tay vươn ra sau, đầu ngón tay ngập ngừng chạm vào gò má nóng bỏng của người.

Thấy không bị từ chối, mạnh dạn thuận theo khuôn mặt đang run rẩy vuốt nhè nhẹ về sau.

Cuối cùng gập ngón tay giữ chặt cái gáy cứng ngắc đang kháng cự vô nghĩa.

Ninh Lan cười nhẹ một tiếng, dán sát bên tai Tuỳ Ý, nói: "Đội trưởng...!cậu lại cứng rồi."

Hết chương 17.

Chương sau có ấy~.