Trúc Mã Khó Đoán

Chương 42: 42 Chàng Gay Nhạy Bén

Thẩm Ngôn lại nhận được sự quan tâm.

Hứa Tuấn Hạo đến đây, nằm bò trên mặt bàn của cậu, nháy mắt ra hiệu: "Thẩm Ngôn, mày phải cẩn thận đấy".

"Cẩn thận cái gì?" Thẩm Ngôn không hiểu.

"Cậu chàng bên khoa Thể dục hôm qua đó, mày có hiểu không?"

Thẩm Ngôn cạn lời đáp: "Mày đừng suy nghĩ quá nhiều, người ta chỉ muốn kết bạn thôi".

Lòng cậu thầm nghĩ thế giới hiện giờ là thế giới bình đẳng với tất cả xu hướng tính dục, mọi người đều có thể kết bạn với nhau, cậu phải sợ nỗi gì?

Hứa Tuấn Hạo nhìn nét mặt không quan tâm của cậu, quay sang nói với Triệu Lâm Tô: "Sinh viên xuất sắc này, cậu trông chừng nó một chút, nó chẳng mảy may hay sự hiểm ác của xã hội này".

"Ý mày là sao?" Thẩm Ngôn chen ngang, "Chẳng lẽ tao phải cẩn thận với tất cả, chỉ trừ một mình Triệu Lâm Tô?"

"Nói đùa à, sinh viên xuất sắc..."

Hứa Tuấn Hạo định bảo dáng vẻ của Triệu Lâm Tô rõ ràng là một kẻ đã cắt đứt mọi ái tình, ai dám nhào tới chứ.

Nếu không phải Thẩm Ngôn ngày ngày ở bên cạnh Triệu Lâm Tô thì người thổ lộ với cậu đã sớm xếp hàng đủ ba vòng quanh phòng học.

Hứa Tuấn Hạo không dám nói ra, bởi vì cậu ta cảm thấy quanh người Triệu Lâm Tô tràn đầy hơi thở không dễ chọc vào.

Nhắc tới cũng lạ, Triệu Lâm Tô cũng vốn là một người lễ phép hiền lành, cho tới tận bây giờ chưa một ai từng thấy hắn nổi nóng, trình độ chuyên môn cao nhưng không ai gặp hắn tỏ ra khinh thường bạn học khác bao giờ.

Hứa Tuấn Hạo thường xuyên nghe được hắn nói đùa cùng với Thẩm Ngôn, nhưng nếu bảo cậu ta đi sang nói đùa vài câu với hắn, không hiểu tại sao cậu ta lại cảm thấy mình không dám.

Có thể đây chính là khí chất của một sinh viên xuất sắc!

Hứa Tuấn Hạo tạm dừng ở đó, chuyển chủ đề: "Sinh viên xuất sắc này, cậu nhớ để ý nó một chút".

Nói xong liền xoay người chạy.

"Thần kinh..."

Thẩm Ngôn vất bút ra, nghĩ rằng chắc chắn Triệu Lâm Tô nghe không hiểu, "Đừng để ý tới nó, suốt ngày nói hươu nói vượn".

Triệu Lâm Tô cười cười: "Cậu ấy cũng có ý tốt".

"Cái đó thì đúng", Thẩm Ngôn dừng một chút, lại hỏi: "Mày để ý sao?"

Cậu nghĩ Triệu Lâm Tô không thèm quan tâm đến xu hướng tính dục của bạn bè...

"Không để ý".

Quả nhiên.

Thẩm Ngôn gật gật đầu.

Cậu cũng không để ý đến.

Thẩm Ngôn không cố ý chiếm chỗ hộ Hàn Hách, những người bạn bè bình thường chưa thể có được sự quan tâm đến nhường ấy từ cậu.

Hàn Hách đã kết bạn Wechat cùng cậu, ảnh đại diện là chính bản thân cậu ta đang chụp ở du thuyền trên biển, kính râm cài ở đỉnh đầu, nở nụ cười rạng rỡ.

Nói như thế nào đây nhỉ, nếu so với Chu Ninh Ba, Hàn Hách mang tới ấn tượng phù hợp với khuôn mẫu một cậu ấm nhà giàu hơn.

Xe thể thao du thuyền mở party, biệt thự đầy ánh mặt trời bên bãi biển.

Mỗi người có một cách sống, Thẩm Ngôn không muốn xen vào cách thức sinh hoạt trong cuộc sống của người khác, chỉ là cậu thích hoặc nói chính xác hơn là cậu đã quen kết bạn với những người đơn giản chân thành như Triệu Lâm Tô và Chu Ninh Ba.

Nhưng nếu như lúc ấy cậu lập tức từ chối, Thẩm Ngôn sẽ cảm thấy mình có chút bất lịch sự, giống như cậu đang phân biệt đối xử với Hàn Hách.

Cho dù thế thì hợp vẫn là hợp, không hợp vẫn là không hợp, hợp hay không hợp còn tùy ấn tượng.

Trong ấn tượng của Thẩm Ngôn, con người Hàn Hách không hợp mắt cậu.

Chiều hôm qua sau khi kết bạn wechat xong, Thẩm Ngôn đã thầm tính toán, nhất định phải tìm cơ hội thích hợp xoá người đi.

Hàn Hách đến.

Lúc nhìn thấy Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô ngồi ở bên cạnh nhau, chỗ ngồi hai bên bọn họ đều đã có người, cậu ta ngạc nhiên một lát, sau đó liền cười cười, nhắn tin cho Thẩm Ngôn.

[Hàn Hách: Không giữ chỗ hộ tôi o(╥﹏╥)o]

[SY: Chiếm chỗ cho người học ké, không lịch sự.]

Hàn Hách cầm điện thoại di động dựa vào bức tường bên ngoài cửa lớp học cười suốt nửa ngày.

Thật thú vị.

[Hàn Hách: Tình báo của mày có chút vấn đề.]

[Đường Thần: Vấn đề gì?]

[Hàn Hách: Cậu ấy không phải gay.]

[Đường Thần: Không thể nào! Em đã tận mắt nhìn thấy hai đứa chúng nó thuê phòng, chính miệng nó cũng thừa nhận hai chúng nó chuẩn bị đi thuê phòng tiếp!]

[Đường Thần: Anh không giải quyết được thì thôi, đừng tìm cớ nữa].

[Đường Thần: Cái quái gì mà 1 mạnh mẽ nhất trường chứ, chó má.]

[Hàn Hách: Cậu không cần phải kích tôi.]

[Hàn Hách: Mặc kệ có phải hay không, nếu đã bắt đầu, tôi nhất định sẽ tóm được cậu ấy vào trong lòng bàn tay mình.]

"Nói chuyện gì đấy?" Triệu Lâm Tô hỏi.

Thẩm Ngôn đáp: "Không có gì, trách chúng ta không chiếm chỗ hộ thôi."

"Cậu ta dặn mày chiếm chỗ hộ?"

"Không hề, mà có bảo tao chiếm hộ tao cũng không chiếm.

Nói đùa à, cậu ta nghĩ mình là cậu chủ lớn đấy hả".

Thẩm Ngôn hừ hừ lẩm bẩm, Triệu Lâm Tô liếc nhìn cậu, trong mắt xuất hiện nét cười.

Hết giờ học, lúc Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô ra khỏi phòng học liền lập tức đụng phải Hàn Hách.

Hàn Hách gọi: "Này".

Thẩm Ngôn hỏi: "Sao cậu không vào trong lớp?"

"Không có chỗ ngồi".

Hàn Hách cười nói: "Đành phải đứng bên ngoài lớp nghe".

Cách nói của cậu ta khiến cho Thẩm Ngôn vốn luôn cảm thấy mình có lý bỗng nhiên hơi ngượng ngùng.

"Cậu cũng có bảo chúng tôi giữ chỗ hộ cậu đâu..."

"Không sao đâu, cậu nói đúng, tôi đến học ké, không nên chiếm chỗ người khác".

Hàn Hách tiếp tục cười nói, cậu ta cười rộ lên trông rất hào phóng hiền lành, "Nhà ăn trường chắc không phân biệt chuyên ngành đâu nhỉ?"

Ba người cùng đi tới nhà ăn trường.

Thẩm Ngôn có thói quen đi ở giữa, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, cậu luôn cảm thấy tình hình hiện tại không giống với lúc đi cùng Chu Ninh Ba.

Chu Ninh Ba là một người thế nào? Tính cách trung thực chân thành, luôn biết nhẫn nhịn chịu đựng.

Rõ ràng là một cậu ấm nhà siêu giàu nhưng luôn khiêm tốn, ngày ngày bị bắt nạt quét dọn vệ sinh cọ bồn cầu cho đám bạn học trong phòng kí túc xá cũng không than thở.

Hồi đó sau khi Thẩm Ngôn phát hiện còn hỏi vì sao Chu Ninh Ba không phản kháng, Chu Ninh Ba bảo mình làm nhiều thêm một chút cũng không sao, phản kháng rồi tất cả mọi người trong phòng đều sẽ không vui.

Cũng bởi vì Chu Ninh Ba quá thành thật nên Thẩm Ngôn mới đồng tình.

Sau khi kết bạn với Chu Ninh Ba cậu lại tiếp tục phát hiện ra thêm nhiều ưu điểm, cuối cùng đặt bé Ba vào trong phạm trù bạn thân của mình.

Ấn tượng đầu tiên của Hàn Hách đối với Thẩm Ngôn rất tốt, cậu cảm thấy cậu ta rất phong độ, lịch sự biết tiến biết lùi.

Nhưng tiếp xúc một thời gian ngắn, Thẩm Ngôn liền phát hiện người này có chút sở thích tự cho mình là đúng.

"Hai cậu thường xuyên ăn cơm trong nhà ăn trường hả?"

"Đúng thế".

"Thật ra gần trường chúng ta cũng có vài nhà hàng có thể ăn được".

Thẩm Ngôn chú ý tới cách dùng từ của Hàn Hách.

Có thể ăn được?

Cậu không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.

Những nhà hàng mở xung quanh trường học chắc chắn phải có giá cả phù hợp với túi tiền của sinh viên, sẽ không có nhà hàng nào quá đắt đỏ, phần lớn là các tiệm tạp hóa và quán bán đồ ăn nhanh.

Có hai nhà hàng cao cấp hơn một chút, một bữa cùng lắm cũng chỉ tới 100 tệ một người.

Xem ra cậu chủ Hàn này đúng là một cậu ấm nhà giàu phù hợp với khuôn mẫu cứng nhắc trong lòng của cậu.

Hàn Hách có thể rõ ràng cảm nhận được sự nhiệt tình của Thẩm Ngôn đối với mình đang dần dần giảm xuống.

Giống như phép lịch sự của cậu đã cạn đáy.

Ngay từ đầu, Hàn Hách cũng cảm thấy kỳ lạ.

Tại sao hai kẻ có tính cách hoàn toàn khác biệt như Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô lại thường xuyên sánh bước cùng nhau.

Hiện giờ cậu ta đã hiểu được, tính cách hai người họ vẫn có đôi chỗ tương tự, mà còn là phần tương tự đến từ bản chất con người.

Đối với những người được bọn họ công nhận, bọn họ sẽ bao dung vô hạn.

Ngược lại, đối với những người không được bọn họ chấp nhận, bọn họ sẽ nhanh chóng bài xích người đó ra, không cho dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi.

Ngày hôm qua lúc chạm mặt bắt tay với Triệu Lâm Tô, hắn đã biểu hiện sự khinh bỉ không thèm để ý tới Hàn Hách.

Hắn biết rõ Hàn Hách có ý định gì, nhưng hắn không quan tâm, bởi vì cậu ta không thể nào làm được điều cậu ta muốn.

"Mày quá gà, thật đấy, tao mà là đường giữa tao cũng chửi mày".

Thẩm Ngôn đang trò chuyện với Triệu Lâm Tô về ván game tối hôm qua.

"Mày có phải đường giữa đâu, nhưng mày vẫn chửi tao đấy thôi?"

"Đó là chửi ấy hả? Đấy là hướng dẫn kỹ thuật, mày còn không biết cảm ơn?"

Thẩm Ngôn ra vẻ chuẩn bị cầm đũa chọc vào trán Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô cũng không tránh, vẫn ăn cơm như thường.

Thẩm Ngôn không thật sự chọc vào trán hắn, chỉ giả vờ như vậy, giữa hai người họ lộ ra một sự ăn ý rất tự nhiên.

Hàn Hách ở một bên không hề động đũa nhưng cũng hầu như không tìm được cơ hội xen vào, lúc này mới lên tiếng: "Hai cậu chơi game gì thế? Game di động à?"

"LOL, client game".

Thẩm Ngôn thuận miệng đáp.

Hàn Hách "Ồ", "Nghe có vẻ rất vui nhỉ."

"Cũng được, hiện giờ người chơi càng ngày càng ít đi, ngày nào cũng phải xếp hàng rất lâu".

"Có thể kéo tôi chơi cùng không?"

Thẩm Ngôn quay đầu nhìn về phía Hàn Hách, gương mặt tuấn tú nhã nhặn sáng sủa hiếm khi để lộ ra một chút ý tứ lạnh nhạt: "Cậu muốn chơi cùng chúng tôi thì phải tự luyện trước mấy tháng".

Hàn Hách cười cười: "Khó thế ư?"

"Không khó, nhưng cũng không đơn giản như cậu nghĩ".

Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô ăn xong cơm muốn rời khỏi trường, chiều hôm nay họ không có lớp.

Hàn Hách nói rằng mình cũng muốn rời khỏi trường.

Xe cộ của sinh viên đều được thống nhất đỗ trong cùng một bãi đỗ.

Hàn Hách lái một con 911, thân xe màu xám bạc, không biết đã sử dụng hiệu quả phun sơn như thế nào mà khi đứng dưới ánh nắng mặt trời, con xe sáng lóa cả mắt.

(* 911: Một dòng xe của Porsche)

Chỉ cần là đàn ông con trai, một khi nhìn thấy xe thể thao sẽ khó tránh khỏi ngắm thêm vài lượt.

Thẩm Ngôn cũng không ngoại lệ: "Oa, xe đẹp nha!"

Hàn Hách cười nói: "Hay là tôi đưa cậu về nhà nhé?"

"Vậy thì thôi, xe này được lái mới đã nghiền chứ ngồi bên trong chật chội lắm".

"Cậu muốn lái thì tôi nhường cho cậu lái".

Hàn Hách cầm chìa khóa vươn tay về phía Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn mở cửa ghế lái phụ chiếc SUV của Triệu Lâm Tô, cười hề hề: "Tôi còn chưa có bằng lái xe---".

Cửa xe đóng lại, Triệu Lâm Tô lái xe lướt qua.

Lúc đi ngang bên người Hàn Hách, cửa sổ xe hạ xuống, hắn mỉm cười với Hàn Hách, "Mai gặp".

Con SUV nghênh ngang rời đi, Hàn Hách nếm phải chút khói xe nhưng lòng không hề tức giận, ngược lại còn cười đến không khép miệng lại được.

Rất lâu rồi cậu ta không gặp được chuyện gì thú vị như vậy.

Hầu hết các gay trong trường học đều quen biết lẫn nhau, thật ra tối hôm trước Hàn Hách không hề đến quán bar kia – nơi đó quá lộn xộn, cậu ta không thích tới, biết chuyện là do Đường Thần nổi giận đùng đùng đến tìm kể lại.

"Thẩm Ngôn? Tao biết.

Bề ngoài đẹp trai, chơi bóng rổ tốt, dáng người cũng rất tuyệt".

Hàn Hách vừa cười vừa lắc đầu: "Tao không tìm ra được khuyết điểm nào trên người cậu ta, ngoại trừ việc cậu ta thẳng tắp".

Sau khi nghe xong lời khen ngợi, Đường Thần đã tức giận đến sắp nổ tung.

"Nó thẳng? Thẳng cái beep ấy!"

Đường Thần thêm mắm thêm muối nhanh chóng kể lại toàn bộ câu chuyện xảy ra trong quán bar.

Hàn Hách cảm thấy có chút hứng thú.

"Cậu ấy là gay?"

"Hoàn toàn chắc chắn".

Hàn Hách mỉm cười, ngón tay chạm khẽ lên môi.

Cậu ta không thích tán tỉnh trai thẳng.

Bởi vì rất phiền phức.

Cậu ta chỉ cần ngoắc đầu ngón tay đã có vô số người nhào tới, tại sao lại phải tự mình chịu khổ?

Hàn Hách lên xe, mở Wechat ra.

[Hàn Hách: Cuối tuần này cùng đi chơi nhé?]

Thẩm Ngôn không trả lời.

Hàn Hách kéo lại toàn bộ lịch sử trò chuyện.

Đầu lưỡi chống lên hàm trên, Hàn Hách bỗng nhiên hơi hiểu ra cái thú vui bẻ cong trai thẳng, niềm vui thú này có thể gọi tên là chinh phục.

Đàn ông đè đàn ông, bản thân đã mang theo ý tứ chinh phục.

Nếu như chính mình có thể đè một cậu trai thẳng vốn không thể chấp nhận được đàn ông, vậy thì cảm giác chinh phục chẳng phải đã tăng gấp đôi rồi sao? Càng ngẫm càng khiến cho lòng người dâng trào cảm xúc.

Ấn tượng của Thẩm Ngôn với Hàn Hách từ "một ông anh có phong độ" biến thành "một anh trai gay hơi phiền nhiễu" trong vòng chưa tới một ngày.

Buổi tối lúc chơi game với Triệu Lâm Tô, cậu lại nhớ tới dáng vẻ nhất quyết muốn bám họ cùng chơi game của Hàn Hách, lời khuyên của Hứa Tuấn Hạo vẫn còn văng vẳng bên tai, Thẩm Ngôn tự nhủ, không phải người anh em này định tán tỉnh mình thật đấy chứ?

Cứ phân tâm như vậy, cậu không cẩn thận bị trụ chính đường trên của phe đối diện một chiêu diệt mạng.

"Sao thế?"

Triệu Lâm Tô ở đầu bên kia lên tiếng hỏi.

"Không sao".

Thẩm Ngôn nói: "Vừa nghĩ chút chuyện".

"Nghĩ chuyện gì?"

"..."

Thẩm Ngôn né tránh câu hỏi, đáp: "Không có gì, chuyện liên quan tới bài tập ấy mà, mày lên đường trên giữ hộ tao một lát".

Thẩm Ngôn đang chuyển đề tài.

Triệu Lâm Tô lập tức hiểu được, bàn tay đang cầm con chuột điều khiển vị tướng trên màn hình dừng lại một thoáng.

Hai người họ chơi xong ván game, Triệu Lâm Tô nói "Chúc ngủ ngon" qua trò chơi, Thẩm Ngôn cũng nói một câu "Chúc ngủ ngon".

Tắt mic, logout.

Triệu Lâm Tô đối mặt với màn hình lấp lóe ánh sáng, trầm tư.

Hắn không để Hàn Hách vào trong mắt, nếu như Hàn Hách là một cô gái, có lẽ hắn sẽ chú ý thêm một hai phần.

Hiện giờ Thẩm Ngôn vẫn đang ở trong giai đoạn mơ mơ hồ hồ, Triệu Lâm Tô không muốn ép cậu, cũng không muốn dọa cậu.

Hắn đã chờ nhiều năm như vậy, hắn có đủ kiên nhẫn để chậm rãi tiến lên.

*

"Này".

Hàn Hách đứng lên vẫy tay với hai người đang đi vào.

Sắc mặt Triệu Lâm Tô vẫn không thay đổi, trong mắt mơ hồ toát ra sự mất kiên nhẫn.

Hắn nhìn sang người đứng bên cạnh.

Kẻ hôm qua rõ ràng còn biểu hiện lạnh nhạt, sắc mặt hôm nay lại có sự biến động rất lớn.

Thẩm Ngôn nhìn Hàn Hách, sau đó quay đầu nhìn Triệu Lâm Tô, lại nhìn Hàn Hách, rồi lại nhìn Triệu Lâm Tô.

Mẹ kiếp!

Hai thằng biến thái!

Bà nội của con ơi.

Để anh em tốt nhà mình ảo tưởng một hồi coi như không tính toán, đờ mờ nhà chú, chú lại là cái rễ hành nào?!

Thẩm Ngôn nói thẳng với Triệu Lâm Tô: "Đừng sang đó".

Triệu Lâm Tô khẽ nhướng mày, Thẩm Ngôn đã vô cùng khó chịu đi tới dãy khác ngồi.

Triệu Lâm Tô theo sau cậu, cười như không cười giơ tay vẫy Hàn Hách.

Thẩm Ngôn xóa Wechat của Hàn Hách.

Gay, bình thường.

Gay muốn làm cậu, không được.

Hai người họ ngồi xuống, Triệu Lâm Tô hỏi: "Sao thế?"

Thẩm Ngôn liếc mắt qua đỉnh đầu của hắn, trong lòng thầm nghĩ đừng có được món hời mà còn đi khoe khoang, "Đừng hỏi nhiều".

Triệu Lâm Tô cười cười: "Cuối tuần này có sắp xếp gì chưa?"

"...!Có".

"Đi xem trận thi đấu nhé?"

"Đột nhiên tao lại rảnh rồi!"

"..."

Tan học, Triệu Lâm Tô bị giảng viên gọi lên.

Thẩm Ngôn ngồi im tại chỗ chờ hắn nói chuyện với giảng viên xong xuôi.

Phía trước bỗng xuất hiện một cái bóng.

Là Hàn Hách.

"Tôi đã làm chuyện gì mất lòng cậu rồi sao?" Hàn Hách dịu giọng hỏi.

Thẩm Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn cái tên trên đỉnh đầu cậu ta, lòng vẫn có chút không thoải mái.

Cậu nhíu nhíu mày: "Tôi cảm thấy hai chúng ta không phải người cùng chí hướng, không hợp làm bạn.

Thật ngại quá".

Hàn Hách cười cười, chống hai tay lên mặt bàn.

Thẩm Ngôn ôm sách hơi lùi về phía sau, biểu cảm không vui rất rõ ràng trên mặt.

"Cậu đoán không sai".

Hàn Hách mỉm cười, "Đúng là tôi có hứng thú với cậu".

Thẩm Ngôn: "..."

"Tôi đã nói rồi, tôi không phải..."

Hàn Hách gật gật đầu, mỉm cười ngắt lời: "Chỉ thích mình Triệu Lâm Tô? Quyết vì hắn thủ thân như ngọc?"

Thẩm Ngôn giống như bị sét đánh trúng: "Cậu nói cái quái gì vậy?"

"Tôi không hiểu cách chơi của các cậu, mập mờ làm bạn tốt nhìn qua cũng có một phen thú vị khác đấy nhỉ? Bằng không hai cậu cũng chẳng chơi đùa đến độ nhập tâm như vậy.

Các cậu đã từng trải rồi ha?"

Đỉnh đầu Thẩm Ngôn bốc lên một ngọn lửa: "ĐM, mày đừng có ngậm máu phun người, tao với nó chỉ là bạn!"

Nụ cười của Hàn Hách càng sâu: "Cuối tuần này cùng đi chơi bóng".

"Mày bị điên rồi hả? Dựa vào cái quái gì mà tao phải đi chơi bóng với mày?"

"Cậu có hẹn với cậu ta rồi sao?"

"..."

Hàn Hách đứng thẳng dậy, cười nhạt: "Thẩm Ngôn, cậu không trả lời ngay chứng tỏ trong lòng cậu có quỷ"..