Trứng Gà Đường Đỏ

Chương 3

Người trong thôn thấy Lương Bạch Ngọc đào bùn nên biết cậu đang muốn sửa nhà, không biết tin đồn từ đâu ra, nói rằng: Sửa nhà giùm y, y cho anh "ngủ".

Lời đồn lưu truyền xôn xao, Alpha thì châm biếm, ai mà thèm ngủ chung với cái loại Beta lẳng lơ cứ dăm ba hôm là uống thuốc đó, xui xẻo.

Nhưng bọn họ đều đồng lòng lén lút để ý tới Lương Bạch Ngọc, xem ai tiến vào nhà anh.

Không ngờ là cái người trong núi kia.

Trong lúc thôn dân chỉ trỏ bàn tán, Lương Bạch Ngọc dẫn Trần Phong vào nhà, anh lấy ly thủy tinh đi rửa, rồi nhấc cái bình nước đỏ trên tường, vặn nút ra. Nước nóng chảy ra từ miệng bình làm cho lớp nhựa mỏng rơi ra, lọt xuống cốc thủy tinh đang tỏa hơi nước.

Lương Bạch Ngọc đặt ly nước trên bàn gỗ trước mặt Trần Phong, ngồi xuống băng ghế nhỏ rồi nằm nhoài xuống bàn, nghiêng đầu nhìn sang.

Trần Phong đi tới bức tường đất loang lổ, đưa tay chạm lên vết nứt, dùng bàn tay to ấn vào, vặn nhẹ, không cần dùng nhiều sức lực cũng có thể lấy ra một nắm đất.

"Sửa nhà cho tôi thật sao?" Lương Bạch Ngọc cười hỏi.

Người đàn ông ngửa đầu quan sát xà nhà cũ kĩ, viền gò má nam tính, đường nét từ xương hàm đến cổ lạnh lùng, nghiêm nghị, mạnh mẽ, nhưng trên người lại toát ra dáng vẻ ôn hòa, ấm áp. Thời điểm mím môi suy nghĩ còn hiện ra chút ngây thơ.

Nãy giờ chưa nói câu nào.

Bỗng dưng bình nước treo bên người bị một lực kéo lại làm hắn sững sờ giây lát, cúi đầu nhìn thấy ngón tay gầy thẳng đang nắm lấy dây treo bình nước, móng tay được cắt ngắn chỉnh tề. Bình nước cũ xanh rằn ri, còn ngón tay đang nắm lấy thì trắng như tuyết.

Lương Bạch Ngọc bắt gặp ánh mắt sâu thẳm nhưng yên tĩnh của hắn, nhướng mày hỏi: "Khi nào chú rảnh?"

Trần Phong nói: "Ngày mai."

"Ò..." Lương Bạch Ngọc kéo dài âm thanh, sau đó rũ mắt đứng im tại chỗ tựa như sập nguồn, ánh nắng chiếu từ bên ngoài vào, chạy đến bên chân anh, anh vẫn đứng im không động đậy.

Vài giây sau, anh cười rộ lên, mắt rất sáng, "Uống nước đi." Ngón tay chỉ vào ly nước đang tỏa ra hơi nóng, "Uống đi."

Trần Phong bưng ly lên, ngửa đầu uống một hơi, hầu kết lăn một vòng.

Nước rất nóng.

Hắn nuốt toàn bộ xuống, quên cả thổi.

Trần Phong ngồi ở nhà Lương Bạch Ngọc bao lâu, về khi nào đều rơi vào trong tầm mắt những người đang hóng chuyện. Hàng xóm láng giềng ngồi một góc lời ra tiếng vào, cho dù đau lưng mỏi gối bận việc đồng áng cũng không bỏ lỡ chuyện vui. Đến tối vẫn chưa hết hứng, đóng cửa tiếp tục bàn. Tựa như chuyện nhà người ta là thứ để họ thư giãn sau một ngày làm việc vất vả vậy. Người khác có đánh rắm một cái thì bọn họ cũng phân tích người ta ăn cái gì.

Ngày hôm sau Trần Phong lại tới, nhưng lần này hắn không đi tay không nữa mà thay vào đó đem thêm công cụ sửa chữa, so với mấy thứ trong sân của Lương Bạch Ngọc càng chuyên nghiệp hơn nhiều, quả đúng là biết sửa nhà.

Lương Bạch Ngọc đang lắc lư trên ghế tre.

Trần Phong ngồi xổm xuống cách đó không xa, hắn trộn thêm nước và rơm vào bùn vàng, thỉnh thoảng kiểm tra độ dẻo của bùn, động tác cẩn thận, chuyên nghiệp, trên người vẫn mặc bộ quân phục hôm qua, nhưng không bẩn hay hôi gì hết. Đôi giày thể thao dưới chân rất to, hai bên đều hở miệng, có rất nhiều vết tích của keo dán.

Lương Bạch Ngọc bỏ cọng rơm còn sót lại xuống đất, anh cong chân, chống tay lên má: "Vẫn chưa bàn tiền công nữa, tôi không rõ giá thị trường cho lắm, chú cứ ra giá đi, bao nhiêu cũng được."

"Không cần." Trần Phong nói.

Lương Bạch Ngọc chớp mắt, kinh ngạc: "Không được đâu, chúng ta không quen không biết, nào có chuyện chú làm không công cho được." Anh lắc đầu, nghiêm túc lặp lại một lần: "Không được đâu."

Trần Phong cúi người bỏ vật liệu vào trong bùn, hết xẻng này tới xẻng khác,mu bàn tay hắn nổi lên vài sợi gân xanh, xương ngón tay rắn chắc.

"Một ngày một trăm được không?" Lương Bạch Ngọc nói chuyện một mình, dáng vẻ khổ não, "Tôi cứ tưởng về thôn thì phải tiêu nhiều tiền lắm, ai mà dè không xài được bao nhiêu, muốn tiêu tiền cũng không xong..."

Trần Phong đột nhiên nhìn về phía anh.

lnb vểnh đôi môi đỏ tươi lên: "Sao?"

"Tường bên kia có một lỗ hổng, cần đắp lại không?" Trần Phong nghiêng đầu về phía bức tường trong sân.

Lương Bạch Ngọc nhìn qua, chỗ hổng đó không lớn không nhỏ, đủ cho một con chó chui vào chui ra thoải mái. Tuy từ khi anh về đây vẫn chưa thấy con chó nào.

Thay vì sửa lại thì thà làm luôn tường gạch cho xong. (*)

(*) raw là 墙要补的话,得起土基做土坯吧。nhưng mình không hiểu lắm, nên chém đại :(

"Không cần đâu." Anh nói.

Trần Phong không nhiều lời nữa, hắn đứng lên, một tay nhấc xô bùn, một tay cầm xẻng đi vào nhà chính.

Sau lưng hắn vang lên tiếng dép lê lười nhác, uể oải cọ dưới đất. Lương Bạch Ngọc dựa vào khung cửa, nhìn Trần Phong dùng xẻng xúc đất đắp từng lớp lên tường, bên ngoài còn phủi lên một lớp bùn vàng.

Alpha là quần thể có năng lực vượt trội, ngay cả cái bóng thôi cũng đem lại cảm giác ưu tú.

Bụi bay lơ lửng trong nhà.

Dù hai người bọn họ vẫn chưa thân quen với nhau nhưng bầu không khí không có chút nào gượng gạo, lúng túng, còn đem lại cảm giác yên bình đến kỳ lạ.

Lương Bạch Ngọc xoa chóp mũi: "Nhà chính sửa khoảng bao lâu mới xong?"

Trần Phong nói không rõ.

"Chú ở đâu vậy, trước giờ tôi chưa từng gặp chú."  Lương Bạch Ngọc kéo vạt áo sơ mi trong quần tây ra, nhẹ nhàng vuốt nếp nhăn.

Trần Phong đột nhiên dùng hành động trát tường vài giây rồi lại tiếp tục ngay sau đó.

"Trên núi." Hắn nói.

Lương Bạch Ngọc vặn cần cổ trắng ngần của mình: "Làm gì vậy?"

"Canh rừng."

"Ồ." Lương Bạch Ngọc chỉ hỏi vài câu đơn giản, không có ý định hỏi sâu.

Trong sân rất yên tĩnh, hai con gà cũng im ru.

Lương Bạch Ngọc ngáp một cái, xoay người vào nhà bếp.

Hồi vừa về thôn, Lương Bạch Ngọc nấu rất nhiều cơm, nhưng tới giờ anh vẫn không rõ phải đong nước bao nhiêu, còn phải cố gắng nhiều. Anh cho gạo đã vo vào trong nồi, rồi bỏ tay vào, ngửa bàn tay lên, một tay khác cầm một cái gáo múc nước đổ từ từ vào. Nước dâng qua bàn tay chút là ngưng. Lương Bạch Ngọc tính kiếm nắp đậy lại, tầm mắt quét tới lỗ hổng trên kệ bếp, nhăn mày.

Kệ bếp cũng cần sửa.

Anh nhìn xung quanh căn bếp ẩm thấp, rồi nhìn tới mái nhà, cụp mắt xuống.

Cái nhà cũ kĩ rách nát này sửa hoài không xong.

Lương Bạch Ngọc đậy nắp xong rồi đi vào nhà chính, ngồi xổm xuống gần người đàn ông đang đắp tường: "Thôi, không cần sửa nữa đâu."

Trần Phong quay đầu nhìn anh, trong mắt đen thăm thẳm, trên cằm còn dính bùn.

Lương Bạch Ngọc nói lại: "Không sửa nhà nữa đâu."

"Thôi, sửa tiếp đi." Anh đổi giọng, mặt đầy ý cười, không biết nghĩ tới chuyện gì vui vẻ mà lại rất mong chờ.

Giữa trưa, Trần Phong ở ngoài sân cởϊ áσ rằn ri ra, bên trong chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu xám, bỗng dưng nhà bếp truyền âm thanh tới, hắn bỏ việc trong tay chạy vọt vào, hình ảnh trước mắt khiến anh ngưng động.

Một con cá chép dài bằng chiếc đũa đang nhảy tưng bừng dưới đất. Trong tay chàng trai kia đang cầm một con dao phay, cái thớt dày rơi xuống chân anh.

Hầu kết Trần Phong di chuyển nhẹ.

"Dao cùn quá." Lương Bạch Ngọc nhặt thớt lên, rũ khóe môi, mặt mày ủ rũ, "Phải làm sao đây?"

"Để tôi." Trần Phong im lặng một lúc rồi nói.

Gϊếŧ cá chỉ là bước khởi đầu, sau đó còn lấy nội tạng ra, cạo vảy, rạch vài đường hai bên mặt cá, bỏ xuống chảo để kho. Sau đó có thêm vài món ăn kèm và canh mướp, đều do Trần Phong tự tay làm hết.

Lương Bạch Ngọc vẫn luôn đứng kế bên, thỉnh thoảng ngọt ngào "wow" vài tiếng, thật lòng nói: "Giỏi quá đi."

Trần Phong hoàn tất buổi cơm trong sự ngưỡng mộ của Lương Bạch Ngọc.

Nhờ người ta sửa nhà thì tất nhiên phải đãi cơm.

Nhưng Lương Bạch Ngọc đây, đừng nói là đồ ăn, bát đũa anh đều không thèm đụng tay vào rửa, cũng không phải anh không muốn làm, mà là mỗi lần anh ăn xong phản ứng rất chậm chạp, nên muốn trì hoãn giây lát.  Trần Phong thấy anh ánh mắt hơi dại ra, ngồi bất động trên ghế nên tưởng anh mệt, vì thế hắn bèn dọn bàn, nồi niêu chén bát đều rửa sạch.

"Chú giúp tôi sửa nhà, còn nấu ăn rửa chén cho tôi nữa." Lương Bạch Ngọc híp mắt cười quyến rũ, "Có ý đồ gì?"

Nói xong, anh dựa vào lưng ghế, tiện tay mở cổ áo sơ mi làm lộ ra cái gáy trắng nõn mịn màng: "Nhìn kĩ đi, tôi không phải là Omega."

Trần Phong lấy cọng rơm hơi dài trong bùn ra, tay chà vào quần, hắn mở miệng đang tính nói thì bổng sắc mặt biến đổi, quay đầu nhìn cánh cổng đang đóng chặt ngoài sân.

Alpha bẩm sinh có giác quan nhạy bén.

Lương Bạch Ngọc thu lại độ cong bên môi: "Sao vậy?"

Chữ cuối cùng dừng lại bên đầu lưỡi thì lập tức có một mùi hôi thối bay từ ngoài cửa vào. Ngay sau đó là âm thanh tựa như vật gì giội trên đất.

Lương Bạch Ngọc mở công, phát hiện trước cửa có một vũng phân đang bao lấy đống bã thuốc hôm qua.

"Ai tạt phân trước nhà à." Giọng nói từ phía sau anh cất lên.

"Sao có thể, chắc ai đó không cẩn thận thôi." Lương Bạch Ngọc không có dáng vẻ tức giận.

Trong sân vang lên tiếng động, Lương Bạch Ngọc quay đầu thấy Trần Phong đang tới bên cạnh giếng.

"Chú tính dọn giúp tôi hả?" Lương Bạch Ngọc khẽ nhướng mày.

Trần Phong quăng dây thừng, lắc lư 2 lần, sau đó nhẹ nhàng xách thùng nước ra cổng.

Lương Bạch Ngọc dựa vào hắn, hơi thở ghé vào tai: "Bồ tát."

Toàn thân hắn cứng ngắc.

"Không muốn phiền chú nữa, để tôi tự dọn. Buổi chiều không cần sửa nhà đâu, chú về được rồi." Lương Bạch Ngọc tránh qua một bên, vẻ mặt tươi cười chỉ đường, "Chú đi sát bên tường này, không có bã thuốc, cũng không có phân, vô cùng sạch sẽ."

Trần Phong im lặng giây lát rồi để thùng xuống, vào lại trong sân lấy áo rằn ri đang treo trên cây, hai tay dính bùn cái lại từng nút, phủi phủi huy hiệu.

Hắn không đi đường Lương Bạch Ngọc chỉ. Hắn không ngại cái bã thuốc mà cả thôn coi là virus.

"Chú ơi."

Từ phía sau truyền tới tiếng cười gọi trêu chọc như một đứa trẻ. Rõ ràng biết hắn chỉ hơn vài tuổi nhưng hắn vẫn không phản bác, cho nên anh tiếp tục gọi vậy để trêu hắn.

Trần Phong quay đầu lại.

"Ngày mai chú vẫn đến sửa nhà cho tôi chứ?" Lương Bạch Ngọc dựa vào bức tường bụi bẩn, rạng rỡ nở nụ cười quyến rũ lay động lòng người.

"Có."Trần Phong nói.

Trần Phong đi rồi, Lương Bạch Ngọc phơi nắng trước cửa, gió thu mang theo hương nặng mùi.

"Đệt!" Góc tường vang lên tiếng chửi bậy, nhóc xấu xa bám vào tường bước từng li từng tí lại gần, bịt mũi lại hét lên: "Thúi vãi, ai mà thất đức quá vậy hả?!!!"

Lương Bạch Ngọc đút tay vào túi, dựa lên cổng, đôi mắt hơi cụp xuống, thần sắc thoải mái.

Mấy nhà ở phạm vi xung quanh không ai đi ra, nhóc xấu xa nói ra vài đối tượng tình nghi nhưng lại thấy Lương Bạch Ngọc không có vẻ gì là quan tâm, cậu nghiến răng nghiến lợi: "Anh về đây làm gì?"

"Tôi cóc tin anh không nhận ra trong thôn chả một ai hoan nghênh anh!" Nhóc xấu xa không hề nương tay vỗ lên cột sống anh.

Lương Bạch Ngọc cười ra tiếng: "Em trai Tiểu Dương à, cưng nói gì thế, đây là quê của tôi mà, tại sao tôi không về cho được?"

Dương Minh khịt mũi coi thường: "Anh bỏ đi bao nhiêu năm rồi mà, chắc gì đã có tình cảm với cái thôn này?"

"Có chứ." Lương Bạch Ngọc lấy tay khỏi túi quần, co hai ngón tay, nhẹ nhàng chọc lên vòng cổ của Dương Minh hai lần, "Nhiều lắm đó."

Anh tựa như rơi vào hồi ức đẹp, khẽ cười: "Vì thế nên cho dù tôi có ngây ngốc bên ngoài bao nhiêu năm cũng đều phải quay về."